Thành phố hôm nay trở nên ồn ào khác thường, đã nửa đêm nhưng khắp nơi vẫn vang lên tiếng xe rít dài. Người của Hoắc gia điên cuồng triển khai tìm kiếm, thậm chí Hoắc Tư Thần đã liên hệ cho bên phía cảnh sát thành phố để tìm người, nhưng kết quả chẳng khác gì muối bỏ biển.
Chiếc taxi vô cùng tầm thường chở Tiêu Linh sớm đã rời khỏi thành phố này, chạy thẳng đến một nơi khác xa xôi. Tiêu Linh ngủ quên trên taxi, đến khi tỉnh lại, phát hiện tài xế vẫn đang chạy một mạch thì có chút lạnh gáy. Ông ta định đưa cô đi đâu?
“Bác tài, tôi muốn đi vệ sinh, phiền ông cho tôi xuống gần đây.” Tiêu Linh cảnh giác nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường mà nói với ông.
Tài xế liếc mắt nhìn cô rồi tìm một hàng ăn để sẵn mua bữa tối, nhưng khi Tiêu Linh vừa xuống được xe, cô lại quay đầu nói với ông:
“Phải rồi, bác chạy cả nửa ngày như vậy, tiền xe là bao nhiêu? Tôi sợ mình không đủ tiền trả nên hỏi trước.”
“Không nhiều, cô xem.”
Tài xế hạ kính xe xuống rồi chỉ tay vào con số trên máy đếm, Tiêu Linh lúc này à một tiếng, cầm tiền mặt mình có được đưa hết cho ông rồi bảo:
“Bác tài trở về đi, tôi chỉ đi đến đây thôi, nửa đường sau tôi muốn ngồi tàu điện ngầm.”
Cô nói xong không đợi ông ta mở cửa xe mà vội vàng chạy đến chỗ đông người, tài xế nhận được lệnh phải đưa Tiêu Linh đi xa chứ người kia cũng không nói phải đưa đi đến chỗ nào, vì vậy chỉ biết nhìn theo bóng lưng của cô. Đưa cô ra khỏi thành phố rồi thì chắc đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, ông nghĩ vậy, xuống xe tìm gì đó ăn tạm và trở về.
Tiêu Linh lang thang ở bên ngoài một lát, tìm gì đó ăn cho ấm người rồi lên mạng xã hội tìm bạn cũ hỏi thăm một lát. Cô nhớ Thanh Thanh - người bạn duy nhất được xem là có chút thân thiết của cô từng nói quê cô ấy ở thành phố M, cách nơi này năm tiếng đi máy bay.
Cũng rất lâu rồi kể từ lần cuối Tiêu Linh liên hệ cho Thanh Thanh, sau khi nghe lời cô ấy giữ cái thai lại đến giờ, đây là lần đầu họ nói chuyện lại.
Tiêu Linh mượn nhờ wifi của quán ăn ven đường, gọi kể với Thanh Thanh mọi chuyện.
“Dạo gần đây tớ cũng bận quá nên không hỏi thăm gì cậu được, không nghĩ tới mọi chuyện lại thế. Tớ có một người quen sống ở thành phố M, cậu có thể qua nhà người đó trú tạm, tớ đưa địa chỉ cho cậu.”
“Người quen là nam hay nữ?” Tiêu Linh dò hỏi.
“Là nam, nhưng không phải để hai người ở cùng nhau, đừng có lo. Anh ấy có một khu nhà trọ, có thể cho cậu thuê giá rẻ hơn chút, cũng không cần đặt cọc.” Thanh Thanh nhiệt tình nói.
Cứ như vậy, Tiêu Linh mua vé máy bay rồi bay đến thành phố M ở cuối bản đồ. Nơi này tuy rằng cũng là thành phố, nhưng vì nằm sát biển, cách xa trung tâm nên dân số cũng chỉ tương đối, bị những nơi khác xem là vùng “nông thôn”.
Tiêu Linh lúc này đã khóc cạn cả nước mắt, ngồi máy bay năm tiếng khiến người cô rã rời, buồn ói, lại chóng mặt. Cô bắt taxi tìm đến nơi thì đã sắp không chịu nổi nữa, mặc dù trên người không có hành lý gì, nhưng cô cũng mệt đến nỗi mí mắt trên dán chặt lấy mí mắt dưới.
Người quen của Thanh Thanh là một chàng trai tầm ba mươi tuổi, trông rất tuấn tú, thấy Tiêu Linh thì nhiệt tình chào đón, nghe nói cô mang thai nên cho cô thuê một căn ở dưới tầng trệt để tiện đi lại. Hắn ngạc nhiên khi cô không đem theo thứ gì, nhưng cũng rất kín miệng mà không hỏi.
“Căn phòng này vừa mới được dọn mấy ngày trước, cô đến thật đúng lúc. Cô đi nghỉ trước, có cần gì tôi cứ nói với tôi là được.”
“Cảm ơn anh. Tôi không mang thứ gì đến, không biết có thể nhờ anh mua vài vật dụng cá nhân được không?”
Tuy rằng phòng trọ hiện đại, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa cái gì cũng có, nhưng quần áo, khăn mặt, bàn chải đánh răng, chén bát… thì không, mà Tiêu Linh chẳng mang bất kỳ thứ gì.
Diệp Thiên thấy cô đáng thương, vì vậy đồng ý đi mua đồ giúp cô. Bởi vì ba mươi năm nay độc thân chưa có kinh nghiệm mua quần áo cho phụ nữ, anh cũng chỉ có thể gọi điện thoại hỏi em gái một chút.
Vừa đặt lưng xuống giường, Tiêu Linh lập tức ngủ quên trời quên đất. Cô mệt đến nỗi không muốn động đậy, không muốn nghĩ gì nữa. Rời khỏi nơi Hoắc Tư Thần sống, không bao giờ quay lại đó nữa, hy vọng anh sẽ không hận cô.
…
Thời gian này, không có Tiêu Linh bên cạnh, Hoắc Tư Thần giống như người điên không làm cái gì ngoài việc đi tìm cô, tìm hết nơi này đến nơi khác. Bên cạnh đó, anh vẫn luôn chú ý Vương Ân và Tiêu Ánh Vân, cùng với Hàn Tuyết. Sau sự cố kia, bọn họ an phận hơn rất nhiều, nhưng vẫn bị Hoắc Tư Thần làm khó đủ đường.
Tiêu Ánh Vân may mắn hơn một chút, vì là chị gái của Tiêu Linh nên được anh tha thứ cho. Còn Vương Ân, cậu ta đi đến đâu là sẽ gặp xui xẻo đến đó, công việc làm ăn của gia đình cũng gặp trắc trở, may mà Hàn Tuyết ở trong bóng tối liên tục cấp tiền cho cậu ta.
Trong căn phòng làm việc chất đầy các loại hình ảnh của Tiêu Linh, bà Tịnh Nhã đau lòng nói:
“Tư Thần, bỏ đi con, đừng tìm nữa.”
Khi hay tin, bà cũng đã rất sốc và thất vọng vì nhìn nhầm Tiêu Linh. Hoắc Tư Thần nhiều lần khẳng định với bà rằng Tiêu Linh không cố ý, anh cũng không quan tâm cái thai đó của ai, anh chỉ cần Tiêu Linh trở lại. Nhưng sau tất cả, chỉ có anh tin rằng chuyện này là hiểu lầm, còn mẹ anh thì lại nghĩ khác.
Hoắc Tư Thần ôm lấy đầu, dáng vẻ chỉn chu thường ngày bị thay thế bởi một đôi mắt đầy tơ máu, râu trên cằm cũng lún phún chưa kịp cạo. Tại sao không tìm được? Tại sao tất cả dấu vết dường như đều bị người khác lau qua một lần? Là Hàn gia sao?
Anh không nghe được lời khuyên của mẹ, chỉ biết liên tục nghĩ cách làm thế nào để tìm được Tiêu Linh.