Edit:Ross
Hôn lễ kết thúc thì cũng gần 11 giờ, mọi người lục đục lên xe trở về khách sạn để chuẩn bị cho bữa trưa, Chu Thư Đồng phải về nhà đổi sang bộ đồ khác thuận tiện kính rượu.
Còn lý do tại sao cô không cùng bọn họ về khách sạn cũng do quan niệm cũ nói rằng cô dâu không được quay đầu lại ngay chỗ cũ, mà phải đi thẳng, điều này cũng cho thấy tương lai sẽ luôn hướng về phía trước.
Tôn Dương kỳ thật cũng không quá tin vào mấy thứ này, từ địa điểm tổ chức hôn lễ tới nhà bọn họ cũng phải mất một khoảng thời gian, tính ra phải mất một tiếng.
Anh vốn tưởng rằng Chu Thư Đồng cũng không tin, kết quả vừa xuống sân khấu đã bị Chu Thư Đồng kéo một mạch lên xe đi thẳng về nhà.
Chúc Nam Tinh và Tiểu Thố nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được cười,”Nha đầu chết tiệt kia rất thích Tôn Dương!”
Chúc Nam Tinh gật đầu.
Vì mình quá thích nên không muốn mắc sai lầm.
Tình yêu khiến con người trở lên mê tín.
Cô dâu và chú rể về nhà, khách mời cũng lũ lượt trở vào xe về lại khách sạn.
Trước khi về, Chúc Nam Tinh có đi vệ sinh một chuyến, tới lúc trở về mới phát hiện xe đã rời đi hết.
Cô đứng một chỗ sợ ngây người, đợi đến khi hốt hoảng tìm điện thoại, một chiếc Land Rover màu đen vững vàng chạy tới dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính dần dần hạ xuống để lộ ra sườn mặt của Kỳ Hạ.
Anh đã cởi áo vest, nơ trên cổ cũng không biết đã ném đi nơi nào, cổ áo tháo ra hai nút, xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện qua lớp áo, quyến rũ chí mạng.
Không biết anh đang nói chuyện với ai, đôi lông mày cau lại, dáng vẻ không kiên nhẫn:” Chuyện này xử lý cũng không tốt? Đất nước tốn cơm gạo nuôi cậu chỉ để ăn cơm trắng à? Không cái gì mà không! Không nuôi thành heo thì có!”
Chúc Nam Tinh: “……”
Tinh khí vẫn xấu như vậy.
Lúc này Kỳ Hạ mới nghiêng đầu nhìn sang, anh thoáng liếc cô một cái, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho cô lên xe.
Chúc Nam Tinh mờ mịt nhìn anh.
Kỳ Hạ khẽ “tsk” một tiếng rồi nói với đầu dây bên kia: “Chờ một chút, tôi gặp phải một kẻ ngốc”, sau đó cất điện thoại đi, nghiêng đầu nói với Chúc Nam Tinh: “Thất thần làm gì? Lên xe! “
Chúc Nam Tinh: “……”
Cô kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ.
Lần này Chúc Nam Tinh đã rút kinh nghiệm, vừa lên xe điều đầu tiên chính là thắt dây an toàn, ngồi thẳng lưng.
Kỳ Hạ nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng âm thầm cười nhạo một tiếng, anh tiện tay mở máy sưởi, đem áo khoác ném lên đùi Chúc Nam Tinh.
Áo khoác rơi ở trên đùi, nháy mắt làn da tiếp xúc với gió lập tức ấm lên.
Lỗ thoát khí sưởi vừa vặn thổi ở bên chân, có khí nóng sưởi qua cùng với hơi thở trên áo.
Ngoài mùi thuốc lá thoang thoảng còn có hương hoa nhẹ.
Tất cả hoa tươi trong đám cưới đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ thành phố ngàn hoa, đi đâu cũng có thể ngửi thấy hương thơm của hoa.
Nhưng có điều trên áo của Kỳ Hạ lại có một mùi thơm rất đặc biệt.
Thậm chí còn dễ ngửi hơn mùi phấn hoa ở lễ đường.
Chúc Nam Tinh mím môi, cô khẽ cụp đuôi mắt, trong lòng cảm xúc hỗn tạp.
Nhiều năm qua làm phóng viên, thứ đầu tiên cô học được là biết những gì nên hỏi và những gì không nên hỏi.
Tại nơi làm việc, đừng quá tập trung vào những điều bạn không thể hỏi, hãy bỏ qua nó tiếp tục là việc thật tốt.
Hôm nay Kỳ Hạ dứt khoát nắm tay cô cũng được coi là một việc không nên hỏi.
Nhưng bây giờ thà cứ hỏi còn hơn nghẹn mãi ở trong lòng.
Chúc Nam Tinh nghẹn đến đau ngực, mỗi lần muốn hỏi đều bị giọng nói của Kỳ Hạ ép lại.
“Được rồi, có chuyện cứ hỏi Đội trưởng Lương, tôi cúp máy.” Sự kiên nhẫn của Kỳ Hạ đã đến giới hạn.
Bên kia không biết nói cái gì, Kỳ Hạ khẽ nhướng mi, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh. Anh liếm môi, lấy ánh sáng còn lại quét qua người phụ nữ bên cạnh, một lúc sau anh vừa cười vừa mắng “Cút!”
Sau đó cúp máy.
Kỳ Hạ cúp điện thoại,vặn khóa khởi động xe, Chúc Nam Tinh ở bên cạnh đã toát mồ hôi hột vì căng thẳng, bất đắc dĩ điện thoại của Kỳ Hạ lại một lần nữa vang lên.
Anh là người công hành luật pháp, ắt hẳn sẽ không phạm luật, vậy mà suốt cả một chặng đường, anh lại dùng tai nghe bluetooth, tay vẫn không rời khỏi vô lăng.
Khi đến gần khách sạn, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.
Chúc Nam Tinh mở cửa xe,không chờ anh mà bước thẳng vào.
Chẳng mấy chốc đã đi tới cửa.
Kỳ Hạ dõi theo bóng lưng cô trong lòng thầm mắng “Cô gái nhỏ vô lương tâm!”
Anh không cố ý bỏ mặc Chúc Nam Tinh, anh cũng có thể nhìn ra vướng mắc trong lòng cô.
Nhưng người phụ nữ kia lại dám lừa gạt anh, chả nhẽ anh không được đòi công đạo.
Hơn nữa anh thật sự có việc, trong đội đang tập nã truy bắt tội phạm, lại là mấy kẻ mới ra tù, ra ngoài chưa được bao lâu lại tiếp tục gây án suýt gây ra án mạng.
Phía trên khẳng định lôi anh ra hỏi.
Hoa thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ nếu để mọi người biết được loạn càng thêm loạn.
“Đã biết, mai tôi sẽ báo lại!” Kỳ Hạ cúp máy, đem xe đậu ở bãi đõ xe ven đường,nhanh chóng xuống xe.
Anh bước vào sảnh, thấy Chúc Nam Tinh vẫn còn ở quầy lễ tân, không biết cô đang làm gì.
Kỳ Hạ đi qua, đứng ở phía sau cô, thoáng thấy trang di động của cô đang đậu trong nhóm WeChat. Cột tin không ngừng lóe lên, đa phần là bài tag cô vào cầu hỗ trợ. Ngón tay của Chúc Nam Tinh chần chờ trên bàn phím, hẳn là không muốn, cuối cùng cô vẫn đáp lại một chữ “Được!”
Kỳ Hạ không quá đồng tình, hé môi nói:” Không muốn thì bảo không muốn? Lớn rồi mà còn tự ôm việc làm khó mình?”
Chúc Nam Tinh khựng lại, cô cất di động, quay đầu cười:”Chính bởi vì người lớn như vậy, nên tôi mới tự làm khó mình!”
Khi còn nhỏ cô không tranh cãi đúng sai, không tranh cãi mấy chuyện thị phi, đối với cô nếu tâm trạng thoải mái, vui vẻ bất cứ việc gì cũng có thể làm được. Nhưng đến lúc trưởng thành, cô mới nhận ra rằng, mọi người trên thế giới này đều ít nhiều phải gánh vác chuyện làm khó bản thân.
Ngụy biện.
Kỳ hạ cũng lười giáo huấn cô, xoay người đến hàng ghế lô ngồi xuống.
Các dãy ghế đều được phân chia rõ ràng, dãy ghế của nhà trai ở đại sảnh bên trái, còn dãy ghế cho nhà gái thì ở đại sảnh bên phải, còn đội phù dâu phù rể được xếp một hàng ghế riêng.
Đại sảnh chật ních người,đa số đều là người trẻ tuổi không khí có phần sôi động, náo nhiệt hơn các phòng bao.
Tầm khoảng 40 phút sau, Tôn Dương và Chu Thư Đồng mới tới, tiệc rượu đã diễn ra phân nửa, không ít người chuếnh choáng.
Trong số đó cũng bao gồm Kỳ Hạ, anh uống không ngừng nghỉ, ai mời cũng tiếp.
Không những thế còn trắng trợn phân rõ chủ quyền với Chúc Nam Tinh, bịa một cái cớ chắc nịch “Chốc nữa cô ấy đưa tôi về!”
Có mấy người đàn ông để mắt tới Chúc Nam Tinh thấy vậy tròng lòng rõ ràng không vui nhưng ngoài mặt vẫn giả cười hỏi:”Chưa đến nửa ngày quan hệ hai người đã tốt như vậy?”
Kỳ Hạ từ trước đến nay không thích mấy thứ âm dương quái khí, bọn họ tham gia quân ngũ đều là ngững người thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng. Mặc dù Kỳ Hạ cũng đưa đẩy với họ mấy câu, nhưng hôm nay không phải dịp để nói mấy thứ vong vo này.
Vì vậy anh nhướng mắt, môi mỏng khó chịu cong lên, “Phải? Hâm mộ?”
Chúc Nam Tinh xấu hổ vì bị kẹp ở giữa, cô lén lút ở dưới bàn kéo vạt áo của Kỳ hạ, lại không nghĩ tới bị Kỳ hạ dứt khoát nắm lấy cổ tay.
Chúc Nam Tinh: “!!!”
Cô quay đầu lại,ánh mắt hoảng sợ.
Gương mặt Kỳ Hạ đã nhuốm hơi say, anh không nhìn Chúc Nam Tinh, chỉ ngửa đầu rót thêm một ly nữa.
Mọi người đều hiểu rằng tâm trạng người này rất tệ, hẳn là đang uống rượu giải sầu, không cần khuyên can.
Vài người đàn ông lặng lẽ trao đổi ánh mắt, có người tự hạ bậc thang đi xuống, có người lại cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Ngay sau đó một trận quyết đấu yên lặng diễn ra.
Nhìn xung quanh, những người khác ăn uống vui vẻ cười nói. Lại nhìn tới bàn này, đồ ăn không thấy đâu mà chỉ toàn thấy mỗi rượu càng uống càng nhiều.
Chờ đến lúc Chu Thư Đồng và Tôn Dương đến, không khỏi kinh hãi. Chu Thư Đồng đưa mắt ra hiệu với Chúc Nam Tinh “Chuyện gì vậy?”
Chúc Nam Tinh mặt mày ủy khuất, trong lòng thầm than thở Tớ đâu biết, tay phải tớ bị nắm, bây giờ vẫn chưa gắp được đũa nào.
Chu Thư Đồng bất lực ôm trán, rót một ly rượu từ trong chai từ tay Tôn Dương, dẫn đầu đưa một ly cho Kỳ Hạ, ” Kỳ ca, tôi kính cậu một ly hôm nay là ngày trọng đại của tôi rất vui vì cậu đã tới!”
Một câu lập tức nâng lên địa vị của Kỳ Hạ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ phải chăng là bạn tốt của Chu Thư Đồng, nhưng sao chưa từng nhìn thấy anh ta?
Chúc Nam Tinh cũng hiểu hàm ý của Chu Thư Đồng, trong lòng khẽ thở phào.
Cô ngẩng đầu nhìn Kỳ Hạ, Kỳ Hạ đã bưng hai chén bỏ vào bụng, cách anh uống rượu cũng như chính con người mình, cương nghị và thẳng thắn, không có nửa phần kiêng dè.
Rót rượu trắng, nâng ly và ngẩng đầu, tất cả chỉ trong một lượt.
Cách uống rượu này khiến những người trong bàn nhìn đều ngơ ngác, vài người vốn dĩ muốn uống thi với Kỳ Hạ lần lượt đặt ly xuống, giả vờ như không có chuyện gì.
Chu Thư Đồng thấy ý nghĩ đã đạt được, liền gian trá nhìn Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh sửng sốt, còn chưa nói lời nào đã nghe thấy tiếng Kỳ Hạ.
Giọng anh hơi khàn vì rượu, tại chỗ sôi động này khiến vành tai cô nóng rần.
“Ly này tôi uống thay cô ấy!”
Chu Thư Đồng khẽ “À”, đuôi lông xen thêm vài phần ẩn ý. Cô hắng giọng, không kiêng dè nói: “Sao phải thế? Em gái nhỏ của chúng ta tửu lượng cũng không nhỏ!”
Lần này Kỳ Hạ đem lý do chính đáng vứt ra “Lát nữa cô ấy còn phải đưa tôi về!”
Chu Thư Đồng không phản ứng, thầm nghĩ tiến độ này có phải hơi nhanh. Cô quay đầu nhìn Chúc Nam Tinh, Chúc Nam Tinh ra sức gật đầu.
Chu Thư Đồng cười, hào phóng buông tha Chúc Nam Tinh.
Kết quả đúng như Chu Nam Hưng mong đợi, theo lời của Kỳ Hạ thì dù tửu lượng có tốt đến mấy cũng không trụ được lâu, khi có người dần rời sân, Kỳ Hạ cũng đặt ly rượu xuống.
Lông mày anh nhiễm men rượu, hơi thở phả ra nóng rực.
Lúc đầu Chúc Nam Tinh không dám ăn quá nhiều, đợi một lúc sau khi làm công tác tư tưởng, cô bắt đầu ăn bất chấp ánh mắt của mọi người.
Nào biết ăn chưa được mấy miếng, dạ dày trống trơn đã được lót đệm, cảm giác đầu vai cũng trùng xuống, ngay cả cổ cũng nóng.
Chúc Nam Tinh: “……”
Cô ngơ ngác đặt đũa xuống, đứng dậy nói:”Tôi đưa anh ấy về trước!”
Tiểu Thố và mấy người khác thấy cô gái nhỏ giờ đã thành hoa có chủ trên mặt đầy ý cười, mấy người đàn ông không có mấy hứng thú, lấy lệ gật đầu.
Sự việc đã phát triển tới mức này, Chúc Nam Tinh cũng vô phương cứu chữa.
May mà Kỳ Hạ không quá say, anh vẫn còn giữ cho mình mấy phần tỉnh táo, Cúc Nam Tinh đỡ anh, nhẹ giọng nhắc nhở “Chậm chút!”
Kỳ hạ dựa vào chiều cao của mình, cơ hồ nửa người đều dựa vào Chúc Nam Tinh. Anh không phải nằm liệt trên người Chúc Nam Tinh mà chỉ cố ý dán gần lên người cô.
Cằm dựa gần lỗ tai cô, mặt mày hơi rũ, đôi mắt đen đờ đẫn không rõ ràng.
Theo hướng của anh có thể nhìn thấy quang cảnh trước ngực của Chúc Nam Tinh.
Một mảng tuyết trắng khiến lòng người choáng váng.
Thật lâu sau anh mới chuyển tầm mắt,chờ đến lúc Chúc Nam Tinh dìu Kỳ Hạ lên xe, cô ngồi vững vàng ở ghế lái, Kỳ hạ mới chế trụ cổ tay ngọc ngà của cô.
“Tôi không say!”
Chúc Nam Tinh mặc kệ anh nói, người uống say thì lúc nào chả nói mình không say. Cô không muốn cùng người say so đo, gật đầu lấy lệ nói “Ừm anh không say!”
Kỳ Hạ chăm chú nhìn cô, sau cười nhạo một tiếng, anh buông lỏng tay ra, tùy tiện hướng chỗ tựa lưng ngửa người nhắm mắt lại.
Chúc Nam Tinh thở dài, khom lưng thắt dây an toàn giúp anh.
Chuyện này với sự tình lần trước hoàn toàn không giống nhau, Kỳ Hạ dùng phần lý trí còn thanh tỉnh của mình phán đoán.
Cô không trêu chọc anh, cô chỉ đơn giản giúp anh cài đai an toàn.
Lúc này, người phụ nữ đã duỗi tay ra, mái tóc đen bồng bềnh xõa trên cánh tay, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với làn da trắng trẻo.
Lại cúi xuống, sợi tóc xõa ở trước mắt anh, nơi chóp mũi nồng nặc mùi dầu gội. Kỳ Hạ nhìn thẳng vào làn da trắng như tuyết trước mặt, cổ họng không ngừng cuộn trào hai lần.
Tận đến khi Chúc Nam Tinh bắt được dây an toàn, cô lùi lại, cúi xuống để tìm chốt cắm dưới chân mình.
Mái tóc theo động tác của cô xõa xuống, phần lưng lộ ra.
Bả vai cong đẹp, sống lưng mịn màng, ánh mặt trời từ cửa sổ xe rơi xuống tấm lưng bóng loáng của cô khiến làn da như bừng sáng.
Trong lòng Kỳ Hạ sôi sục, không rời nổi mắt.
Hơn nữa từ góc độ này, tư thế của Chúc Nam Tinh giống như đang ghé vào giữa hai chân anh làm chuyện xấu.
Hô hấp bỗng trở nên thô nặng, ngực Kỳ Hạ phập phồng lên xuống, anh giơ tay thô bạo kéo cúc áo sơ mi ra.
Cúc áo bật ra, văng về phía cửa sổ.
Âm thanh thanh thúy đột ngột vang lên, Chúc Nam Tinh giật mình ngẩng đầu nhìn Kỳ Hạ.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Kỳ Hạ ẩm ướt, đỏ lên vì nhẫn nhịn, còn Chúc Nam Tinh thất thần lại mang ít vô tội.
Cô nhìn áo của Kỳ Hạ nhíu mày “Anh thấy nóng không?”
Kỳ Hạ không hé răng, môi mỏng khẩn trương mím chặt.
Thật lâu sau, anh mới áp chế được lửa nóng phía dưới bụng, thanh âm khàn khàn “Lái xe!”
Chúc Nam Tinh: “……”
Cô tức giận ngồi thẳng lưng, khởi động xe sau đó đạp mạnh ga.
Chiếc xe phóng như bay ra ngoài.
Kỳ Hạ thiếu chút nữa phun ra, anh hoài nghi nhìn Chúc Nam Tinh, “Em thường lái xe như vậy?”
Không muốn sống nữa.
Chúc Nam Tinh hừ lạnh một tiếng, “Đúng vậy? Sao anh sợ à?”
Người phụ nữ oán giận liếc anh, chỉ một cái liếc mắt, Kỳ hạ cảm thấy mình sắp nổ tung.
Anh khó chịu cử động, không để ý giơ tay mở cửa.
Cơn gió mùa thu tràn về, dập tắt những thôi thúc trong lòng.
Kỳ hạ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không nghĩ cửa sổ lại bị đóng lại.
Anh nhìn Chúc Nam Tinh, ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng về phía trước “Anh mới uống rượu đừng để trúng gió, sẽ đau đầu!”
Kỳ hạ cắn chặt răng, nghĩ thầm tôi mà không đau thì chính là em đau!
Nhưng dù gì anh cũng không cùng người phụ nữ vô tâm kia tranh giành cao thấp, nói sao thì cũng do anh, không nên ở chỗ này gây thêm phiền toái.
Chờ đến khi Chúc Nam Tinh dừng xe, quay đầu lại thì Kỳ Hạ đã ngủ say, thầm nghĩ cũng may hỏi địa chỉ trước.
Cô không vội gọi Kỳ Hạ dậy, lấy điện thoại đăng nhập vào nhóm chat ở công ty.
Phương Lữ Giai là con gái của chủ tòa soạn, khoảng thời gian trước không biết vì cái gì nằng nặc đòi đảm nhiệm phỏng vấn đại minh tinh,kết quả bị đám đại minh tinh kia cho ăn mệt, giờ thì tốt rồi, phía trên yêu cầu phỏng vấn, có đánh chết cô ta cũng không đi.
Trong phòng chỉ có mỗi Chúc Nam Tinh là người mới, cô ta đương nhiên đem toàn bộ ném hết lên đầu Chúc Nam Tinh.
Chuyện này tổng biên tập cũng mắt nhắm mắt mở, Chúc Nam Tinh biết ý tứ cũng không do dự lập tức đáp ứng rồi rời đi.
Lúc ở chỗ đại sảnh, Kỳ Hạ chế giễu cô, nói cô tự làm khó mình.
Kỳ thật không có, cô chỉ theo bản năng tự quyết thôi. Đại minh tinh cùng những người khác không giống nhau, cô từ một phóng viên đột ngột chuyển hướng sang paparazzi, tất nhiên cũng cần nhiều thứ để chuẩn bị.
Dù có hơi phiền phức nhưng cũng có chút mong chờ.
Cũng chả biết Phương Lữ Giai vội cái gì, nói mấy câu lấy lệ để đối phó với Chúc Nam Tinh, lúc thì nói tài liệu sẽ được đưa vào buổi tối vừa rồi lại bảo tài liệu sáng hôm sau mới đưa được.
Chúc Nam Tinh nhíu mày, không thích cách làm việc của Phương Lữ Giai.Cô lướt ngón tay trên điện thoại, nhớ tới vị biên tập trẻ tuổi kinh nghiệm đầy mình kia.
Mặt ngoài, chủ biên cố tỏ ra mình không thích Phương Lữ Giai, để Phương Lữ Giai ở bên mình cũng chỉ vì cái danh thiên kim tòa soạn của cô ta. Nhưng thực chất, một khi có việc gì cực kỳ quan trọng, chị ta cũng đều len lén giao cho Phương Lữ Giai, hoàn toàn không để ý cô ta làm rối tung rối mù.
Trước mắt Phương Lữ Giai rõ ràng muốn khó dễ cô, chủ biên lại không ngăn cản….
Phỏng chừng muốn dùng Phương Lữ Giai ra oai phủ đầu, nhắc nhở cô trong nước và ngoài nước làm việc khác nhau.
“Ai.”
Chúc Nam Tinh thở dài rồi tắt máy.
Loại chuyện này không biết bao giờ sẽ biến mất.
“Thở dài cái gì?” Kỳ Hạ bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói dường như trầm hơn, men say trên mày càng đậm.
Chúc Nam Tinh dừng lại, không trả lời,cô xoay người xuống xe, đi vòng qua phía trước mở cửa giúp Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ lười biếng giương mắt liếc cô một cái, không đem thái độ vừa rồi của cô để trong lòng, ngược lại giơ tay nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi lại nói: “Tôi không say.”
Được rồi.
Chúc Nam Tinh duỗi eo đứng sang một bên.
Chờ Kỳ Hạ xuống xe, cô khóa cửa lại, đưa chìa khóa cho Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ không trả lời, còn đáp một ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Chúc Nam Tinh nói: “ Không phải anh bảo anh không say sao? Vậy tự lên lầu đi!”
Kỳ Hạ nhất thời kinh ngạc sau đó cười không kiêng nể gì.
Cô nhóc thối.
Anh mắng thầm trong lòng,bỗng nhiên nhấc chân bước tới, cúi người lại gần.
Hơi thở của hai người dây dưa không dứt.
Chúc Nam Tinh hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau, cảm giác bên eo phủ thêm một bàn tay.
Hơi thở người đàn ông mang theo hơi cồ mạnh mẽ bao trùm lấy cơ thể cô.
Chúc Nam Tinh chỉ nhẹ thở ra đầu dần trở lên nóng rần, chuếnh choáng say.
“Tại sao lại gạt tôi?” Đôi mắt anh nhìn chằm chằm Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh bị ôm đến không còn đường lui, bàn tay cô chống ở trước ngực Kỳ Hạ, tầm mắt cô rơi vào khuôn ngực màu lúa mì.
“Anh, áo của anh…” Cô không muốn trả lời câu hỏi này, lảng tránh sang chủ đề khác.
Kỳ Hạ rũ mắt, nhìn xuống phần áo bị xé toác. Anh mím môi đưa tay từ sau lưng ra cổ tay Chúc Nam Tinh, xoay người bước lên lầu.
“Này này này!” Chúc Nam Tinh mang giày cao gót không thể chạy nhanh được “Đi đâu vậy?”
“Đưa tôi về nhà!” Kỳ Hạ không nhìn lại.
Chúc Nam Tinh bị suy nghĩ hống hách, bá đạo khi say của Kỳ Hạ dọa sợ. Nhưng đợi đến khi nghĩ lại, người đàn ông này có khi nào không bá đạo.
Đều phi logic.
Cô không nhịn được cười nhạo một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, làm sao cô có thể thích người đàn ông này.
Lúc này, Kỳ Hạ đã tới cửa nhà, nắm lấy chìa khóa trong tay Chúc Nam Tinh, mở cửa, cởi giày, thuận tiện hỏi “Cười cái gì?”
Chúc Nam Tinh không biết bản thân cô cũng đang say hay không, thuận thế đáp “Cười nhạo anh độc đoán như vậy, tại sao tôi vẫn thích——”
Dứt lời, hai người đều khựng lại, ngay sau đó bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Chúc Nam Tinh không uống rượu rất nhanh tỉnh táo lại, điều đầu tiên cô phản ứng là chạy ra ngoài.
Nhưng cô nào biết tốc độ của cô sao có thể nhanh bằng cánh tay của Kỳ Hạ, vừa bước được một bước, cô đã bị một lực mạnh mẽ kéo lại.
“Thả, anh…ưm”
Lời nói chưa kịp phát ra đã bị nuốt lại, tiếng môi lưỡi ma sát cùng tiếng cửa bị đóng lại.
Chúc nam Tinh bị đè lên huyền quan, thắt lưng áp vào tủ, lưng truyền tới cảm giác đau đớn.
Cô phát ra tiếng nức nở nhưng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn khiến người đàn ông đang kích động càng thêm kịch liệt.
“Đau quá, đau…” Chúc Nam Tinh mê mang nói không rõ lời.
Môi và lưỡi của cô bị cắn chặt, khi cô nói đầu lưỡi của cô bị cuốn vào lưỡi của người đàn ông, giống như một ngọn đuốc chứa đầy dầu đột nhiên phát ra tia lửa, bốc cháy dữ dội.
Kỳ Hạ lần đầu nếm thử cảm giác hôn môi lưu luyến buông cô gái nhỏ ra, giữa đôi lông mày chứa đựng cơn ẩn nhẫn, đôi mắt dán chặt lên cánh môi sưng đỏ của cô.
Anh thở dốc hỏi “Còn chưa làm gì? Sao lại đau?”
Khuôn mặt Chúc Nam Tinh đỏ bừng vì mấy lời nói thô tục của người đàn ông, cổ và ngực nhiễm một tầng hồng nhạt.
Cô bất giác cử động thắt lưng, “Lưng đau quá.”
Kỳ Hạ bị cô động, khơi lên một cỗ lửa nóng như thiêu đốt, nhưng anh cũng để ý đến chiếc tủ phía sau cô. Anh tự trách mình, nhanh chóng ôm lấy eo cô.
Anh áp chặt cô vào người, “Em vừa mới nói gì?”
Anh cúi đầu, tiến lại gần.
Cánh môi lại một lần nữa dán lên môi Chúc Nam Tinh.
Mấy năm cùng cô chia xa, điều duy nhất anh hối là đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để được hôn cô.
Bây giờ mong muốn đã thành, anh thậm chí kích động đến không biết làm gì.
Chúc Nam Tinh bị Kỳ Hạ nhìn chằm chằm hai chân như nhũn ra, hai mắt anh mang theo hơi nước, ngay cả lông mi cũng có vẻ nhuốm hơi ẩm.
Chúc Nam Tinh ngẩng đầu, thấy hình bóng mình rõ ràng nơi đáy mắt..
Sau một hồi im lặng, cô chủ động nhón chân hôn lên môi mỏng của Kỳ Hạ, nhẹ nhàng vạch ra đầu lưỡi, cái hôn nhẹ nhàng thoáng qua.
“Thực xin lỗi”
Cô nghiêm túc nói, đôi mắt ửng hồng.
Kỳ Hạ không nhúc nhích, anh cúi đầu, như ngọn núi vững trãi quy phục, “Không phải câu này!”
Bốn chữ, có chút ủy khuất, lại có chút bướng bỉnh. Cổ họng Chúc Nam Tinh thắt lại, cô đột nhiên muốn khóc.
Cô chạm vào mặt Kỳ Hạ, lại nói: “Có phải …”
Người đàn ông một lần nữa áp tới, lời còn chưa nói lập tức bị nuốt chửng.
Kỳ Hạ thô bạo gặm mút môi mềm, gằn từng chữ “Không phải câu này, không phải câu này.”
Thẳng tới khi trên khuôn mặt Chúc Nam Tinh hàm chứa nước mắt, cô mới ngẩn ra, ngờ ngờ đoán được là cái gì.
Trái tim bỗng chốc hóa thành vũng nước, cô ôm lấy Kỳ Hạ, chủ động hôn anh, nhẹ nhàng an ủi theo cách anh thích.
Xin lỗi.
Hai ngươi dây dưa hồi lâu ở huyền quan, Kỳ Hạ theo men rượu ôm Chúc Nam Tinh lên.
Cô cởi giày cao gót, hai chân vô thức quấn lấy eo Kỳ Hạ.
Chúc Nam Tinh ôm đầu Kỳ Hạ, hôn lên khóe mắt anh.
Cả hai loạng choạng đi vào phòng ngủ, Kỳ Hạ đặt Chúc Nam Tinh lên giường, xé toạc chiếc áo sơ mi không còn khả năng che đậy.
Thân trên trần trụi, so với trước kia cơ bụng càng thêm cuốn hút khiến người xem đỏ mặt.
Thắt lưng không biết đã cởi từ bao giờ, rơi lỏng lẻo ở thắt lưng anh, Chúc Nam Tinh xem đến mặt đỏ tim đập.
Cô nhìn Kỳ Hạ quỳ xuống bên giường, chậm rãi đè lên người cô.
Vòng tay anh hữu lực, chống ở bên sườn cô.
Chúc Nam Tinh chăm chú nhìn anh, im lặng cuốn vào đôi mắt sâu hút kia.
Trên người cô vẫn còn mặc đồ phù dâu, mái tóc xõa tung trên nệm kiều diễm như một đóa hoa đang nở rộ.
Làn váy nhăn nhúm không còn nhìn rõ hình dáng, Kỳ Hạ lại không tính buông tha cô.
Anh chậm rãi cúi người, đôi môi cháy bỏng rơi lên cổ cô, từ từ dọc xuống xương quai xanh, ôn nhu săn sóc giống như khiêu khích điểm chí mạng trên người cô.
Toàn thân Chúc Nam Tinh mềm nhũn, nằm trên giường giống như phiêu tận chín tầng mây, cô vặn vẹo thân thể, đôi chân vô tình cọ vào eo Kỳ Hạ.
Chỉ một cái chạm nhẹ, Kỳ Hạ lập tức chống đỡ không nổi, ghé lên người Chúc Nam Tinh.
Ngực dán vào nhau, xúc cảm khiến người ta trầm mê.
Kỳ Hạ nhịn không nổi, đôi tay chậm rãi luồn ra sau lưng Chúc Nam Tinh cởi khóa kéo.
Chớp mắt thân thể người phụ nữ lộ ra trước mắt anh.
Hai mắt Kỳ Hạ đỏ ngầu, giống như dã thú bị dục vọng điều khiển.
Anh cố giữ một tia lý trí cuối cùng, rời ánh mắt khỏi thân thể, chăm chú nhìn vào đôi mắt nhu tình của cô hỏi “Được không?”
Chúc Nam Tinh không trả lời, cô dùng hành động để trả lời.
Cánh tay mảnh khảnh chậm rãi nâng lên, vòng tay qua cổ anh, chủ động dâng lên môi mềm.
Kỳ Hạ gần như phát điên, anh dùng bàn tay to ma sát lên eo cô, lòng bàn tay tiếp xúc với mềm mại làm anh yêu thích không buông.
Chậm rãi chuyển qua phía sau lưng, lưu luyến mân mê.
Hơi thở thô năng đan vào tiếng thở dốc kiều mị.
Kỳ Hạ ghé vào vành tai Chúc Nam Tinh, thật cẩn thân hôn lên, như nâng niu thứ bảo vật quý hiếm nhất trên thế giới.
Môi lưỡi rốt cuộc cũng được tự do, Chúc Nam Tinh khép hờ đôi mắt, làn môi phấn nộn khẽ mở.
Thật lâu sau, nước mắt tràn ra khóe mắt, cô ôm lấy eo Kỳ hạ.
Không phải cảm xúc ham muốn của thân thể, cô chỉ đơn giản muốn một cái ôm.
Muốn cảm thụ nhiệt độ trên cơ thể anh.
“Em đã gọi cho anh!” Chúc Nam Tinh bỗng nhiên nói.
Kỳ Hạ khựng lại, mọi động tác cũng dừng lại. Đầu óc tỉnh táo được một chút.
Anh không tin vào taai mình, ngẩng đầu nói “Em nói gì?”
Chúc Nam Tinh sớm đã khóc đỏ đôi mắt, cô cẩn thận sờ lên lông mày của anh, ánh mắt đều là xúc động, “Ngày thi đại học xong, em thi không được nên gọi điện thoại cho anh, nhưng anh không trả lời. “
Cô bật khóc nức ở, trong lòng sinh ra ủy khuất “Sao anh có thể tùy tiện thay đổi số điện thoại? Không phải anh đã nói sẽ đợi em sao. Kỳ Hạ, là anh nói không giữ lời”
Kỳ Hạ nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, trong lòng chợt run rẩy, lúc này cũng không muốn so đo rốt cuộc ai đúng ai sai.
Anh ôn nhu hôn lên giọt nước mắt lăn dài trên gò má, cố gắng nuốt tất cả những bất bình của cô vào trong bụng.
“Anh xin lỗi!”
Lần này tới lượt anh nói lời xin lỗi, anh ôm chặt lấy cô, thì thầm vào tai cô: “Là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh.”
Chúc Nam Tinh khóc đến thở dốc, trút được nỗi bất bình trong lòng, lúc đó cô mới bắt đầu ngẫm lại bản thân, “Em xin lỗi, lúc đó em không nên cứng đầu như vậy!”
Xin lỗi hết lần này tới lần khác khiến Kỳ hạ bật cười “Em chắc chắn muốn tổ chức họp kiểm điểm ở đây?”
Khuôn mặt Chúc Nam Tinh lập tức đỏ lên, cô ấp úng nói “Em đi tháo trang sức”
Anh không nói nên lời, nắm lấy tay cô kéo lại, nhướng mày, “Em chắc là anh đợi được?”
Chúc Nam Tinh: “……”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc sau Chúc Nam Tinh đành khuất phục.
Cô đem toàn bộ khuôn mặt chôn vào lòng Kỳ Hạ, nhỏ giọng nói “Vậy anh làm nhanh lên!”
Kỳ Hạ tức đến nghiến lợi, “Không nhanh được!”
Giây tiếp theo, anh giơ tay kéo chăn bông che đậy cơ thể hai người.
Nhiệt độ trong chăn bông càng ngày càng cao, mà ánh nắng ngoài cửa sổ lại càng lúc càng ít. Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, dường như cuối thu năm nay không còn sự ảm đạm.