Edit: Ross
《 Chuột yêu gạo 》 của Tôn Dương kết thúc trong tiếng hò reo của mọi người, Chu Thư Đồng vừa đi giày vừa thở dài, “Hôn lễ còn chưa bắt đầu, lớp trang điểm của em đã trôi đi một nửa rồi!”
Tôn Dương cúi đầu hôn lên trán cô,” Trôi thì cứ trôi, hôm nay em là người đẹp nhất”
Tiếc là Chu Thư Đồng không chấp nhận nổi kiểu nói sến súa này, hừ lạnh nói:”Mẹ nó, thế ngày thường bà đây không đẹp à!”
Răng Tôn Dương ẩn ẩn đau nhanh chóng phụ họa:”Đẹp đẹp đẹp, vậy người phụ nữ đẹp nhất thế gian, em đã sắn sàng khỏi hành chưa?”
Chu Thư Đồng nhướng mày, vươn hai tay ra, “Đại bạch dương! Khởi hành!”
“Tuân mệnh!” Tôn Dương rất hợp tác đem Chu Thư Đồng bế lên, cùng các phù rể tiến ra ngoài.
Chúc Nam Tinh lúc này đã bình ổn mấy phần, đôi mắt ướt át dõi theo Kỳ hạ rời đi.
Trước khi ra khỏi phòng, Kỳ hạ có quay lại nhìn Chúc Nam Tinh một cái, môi mỏng mím chặt, một lời cũng chưa nói.
Chờ bọn họ rút đi hết, căn phòng vốn sôi động ban đầu bỗng trở nên trống trải đi phân nửa.
Tiểu Thố thở dài nói:”Đi thôi các chị em, làm sao mà thất thần hết vậy, mau ra sảnh cưới.”
Được Tiểu Thố nhắc nhở, mọi người nhất thời bối rối, vội vàng xách váy chạy xuống lầu.
Xe phù dâu theo sau xe cô dâu, sát đó là xe của phù rể.
Đoàn xe nối đuôi nhau một đường thẳng tắp.
Đám cưới được tổ chức ở bờ biển, mọi thứ đều được bố trí rất đẹp.
Từng đợt sóng xô vào bờ cát trắng phau, xa xa đàn hải âu đang tung cánh.
Trước đó, Chúc nam Tinh vì công việc bận rộn không đến xem được khung cảnh lễ đường, hiện tại được tận mắt chiêm ngưỡng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Tôn Dương bỏ ra không ít tâm tư.
Cô mải mê nhìn cảnh tượng, mọi người lại mải mê thảo luận về cảnh tung hoa cuối buổi lễ.
Trong đám phù dâu, ngoại trừ Chúc Nam Tinh còn độc thân, những người còn lại hình như không phải vậy. Vì thế họ rất trông mong vào màn tung hoa này, hy vọng mình sẽ là người tiếp theo kết hôn.
“Mau mau mau, phù rể và phù dâu tự tạo thành một đôi đi!” Tiểu Thố nhìn mọi người bàn tán nhịn không được nhắc nhở.
Khung cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn, đám phù dâu tán giẫm lên giày cao gót chạy đi xem, mấy người phù rể cũng nhìn xung quanh tìm kiếm.
Trách mỗi Chu Thư Đồng không sắp xếp trước, trước mắt bọn họ cũng không quen biết, chủ động thì xấu hổ, không chủ động lại càng xấu hổ.
Chúc Nam Tinh còn chưa định hình chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên có một bàn tay chợt túm lấy cánh tay cô.
Sức lực không nhỏ.
Cũng thực quyết đoán, trực tiếp.
Đối mặt với cằm Kỳ Hạ.
Trông anh lại giống như không làm gì cả, cả người đứng thẳng nhìn về phía trước.
Chúc Nam Tinh trợn tròn hai mắt, lặng lẽ kéo ống tay áo của Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ khẽ ho một tiếng, cúi đầu “hửm”
Chúc Nam Tinh cong môi, gương mặt thoáng xuất hiện nụ cười:”Chiều cao của chúng ta có vẻ không tương xứng!”
Kỳ hạ không ngờ cô nói vậy, âm thầm cắn chặt răng, liếc cô một cái, làm bộ không quan tâm nói:”Ừm, nhưng những người khác đều rất xứng đôi!”
Ý này nghĩa là chiều cao của cô không xứng với bất kỳ ai ở đây cả.
Chúc Nam Tinh: “……Tại sao EQ của anh lại thấp như vậy?”
Kỳ Hạ cà lơ phất phơ cười một tiếng, “Hôm nay người kết hôn cũng đâu phải tôi! tôi cần EQ cao làm gì?”
Chúc Nam Tinh gật đầu, tiếp nhận lời này:”Được! Hy vọng anh sẽ không có ngày đó!”
Kỳ Hạ nhướng mày:”Thừa dịp nguyền rủa tôi?”
Chúc Nam Tinh “Hừ”
Kỳ Hạ rũ mắt nhìn người phụ nữ trước mặt lộ ra biểu tình kiêu ngạo, anh cảm thấy hơi buồn cười.