Edit:Ross
Trình Mộc Tửu, đột nhiên nghe thấy cái tên này, Chúc Nam Tinh có chút hoảng hốt.
Bốn năm trôi qua, cô thậm chí không thể nhớ nổi dáng vẻ của Trình Mộc Tửu.
Chỉ mơ hồ nhớ rằng anh ta cùng những người khác không giống nhau, trên người luôn mang theo hơi thở sạch sẽ.
Lúc ấy cô còn là sinh viên năm hai, vì hoàn thành hồ sơ nên cô trở về nước, tiện thể qua trường để thăm Chu Thư Đồng. Khi đó, Chu Thư Đồng đang bận chuẩn bị tiệc tối cho trường, Trình Mộc Tửu có kinh nghiệm nên đến giúp cô ấy.
Vì tất bật chuẩn bị tới muộn, buổi trưa hôm đó Chu Thư Đồng cũng dẫn Trình Mộc Tửu đến ăn cùng.
Ăn xong cơm chiều Chu Thư Đồng có việc gấp phải làm liền giao trọng trách đưa Chúc Nam Tinh về khách sạn cho Trình Mộc Tửu. Chúc Nam Tinh ngại phiền người khác, còn là người mới gặp lần đầu, lập tức uyển chuyển từ chối.
Trình Mộc Tửu lúc đó đã là sinh viên năm cuối, sắp tốt nghiệp.
Anh ta rất ưu tú, từng là hội trưởng hội học sinh, làm việc rất có chừng mực, thậm chí EQ và IQ cũng rất cao.
Vì vậy khi Chúc Nam Tinh từ chối, anh cũng không có ép buộc mà còn giúp cô gọi taxi về, còn chu đáo gọi điện thoại hỏi cô có về nhà an toàn không.
Mấy ngày sau, Chu Thư Đồng đều rất bận, ngoại trừ lúc ăn cơm hai người hoàn toàn không có thời gian giáp mặt nói chuyện, thời gian còn lại Chu Thư Đồng đều nhờ Trình Mộc Tửu đưa đón Chúc Nam Tinh.
Lúc ấy, Chúc Nam Tinh chỉ đơn giản nghĩ rằng Trình Mộc Tửu rảnh rỗi không có lớp học mới tùy tiện dẫn cô đi đâu đó, sau đó mới biết được là Chu Thư Đồng cố tình tác hợp hai người bọn họ.
Chính vì chuyện này Chucs Nam Tinh phải su nghĩ rất lâu, sau đó mới tìm Chu Thư Đồng nói chuyện.
Cô nghiêm túc giải thích cô không hề suy sụp, không nản lòng, cũng không mất hy vọng vào tình yêu.Chẳng qua là chưa thể gặp được người thực sự làm cô rung động nói thẳng ra là chưa tìm thấy người có khả năng thay thế vị trí của Kỳ Hạ trong lòng cô.
Cũng một phần Chúc Nam Tinh ra mặt nên từ đó Chu Thư Đồng không còn nhúng tay vào chuyện của Chúc Nam Tinh nữa. Chỉ thỉnh thoảng thưởng thức ngoài miệng chứ không thực sự dính dáng vào.
Sau đó, Chúc Nam Tinh trở về Mỹ, Trình Mộc Tửu ngẫu nhiên sẽ gọi hỏi thăm Chúc Nam Tinh, dịp Tết phát tin chúc mừng.Ý đồ của anh Chúc Nam Tinh rất rõ ràng, cho nên mỗi lần như vậy, Chúc nam Tinh đều cố ý giữ khoảng cách.
Trình Mộc Tửu thông minh như vậy sao không hiểu ý tứ của cô.
Vì vậy dần dần, Trình Mộc Tửu cắt đứt liên lạc với cô.
Bất quá lại tình cờ nghe được, sau khi tốt nghiệp, anh vô ý bị chụp ảnh rồi đăng lên mạng, học lực xuất sắc cùng với diện mạo xuất chúng nên thu về một lượng lớn người hâm mộ, bởi vậy đánh bậy đánh bạ vào giới giải trí.
Sự nghiệp còn lên như diều gặp gió.
Nhắc tới Trình Mộc Tửu,ánh mắt mấy người bạn cùng phòng của Chu Thư Đồng không khỏi ý vị thâm trường, không kiêng dè trêu ghẹo.
Chúc Nam Tinh trộm liếc Kỳ Hạ, bình tĩnh giải thích:”có gì đâu mà khá tốt, từ lúc về nước cũng chưa liên lạc lại với anh ấy, không phải bây giờ còn là nghệ sĩ sao? Đừng tung tin linh tinh!”
Mấy người họ cũng không có ác ý, thấy Chúc Nam Tinh nói như vậy lập tức hiểu rõ nhanh chóng chuyển đề tài.
“Này, Nam Tinh, Đồng Đồng gọi cậu vào trang điểm, còn thay đồ nữa, cậu mau chóng một chút” Bên trong có người hô lên một tiếng.
Chúc Nam Tinh còn chưa kịp nói gì với Kỳ Hạ đã bị đẩy đến phòng cô dâu, trong phòng phần lớn đều là phụ nữ, Kỳ Hạ không tiện đi vào nên đành ra ban công hút thuốc.
Chưa được bao lâu, anh cảm thấy như có ai đang vỗ vào vai mình.
Anh quay đầu lại thì bắt gặp Chu Thư Đồng, không khỏi nhướng mày đánh giá cô từ trên xuống.
Chu Thư Đồng vẫn chưa thay váy cưới, cô ấy khoác trên người bộ đồ thường ngày, tóc tùy tiện búi thành một cục, chỉ khác là gương mặt cô đã trang điểm kĩ càng.
Kỳ Hạ từng nhìn qua đồng nghiệp xem video makeup trên mạng, nhưng khi tận mắt nhìn trong lòng anh không khỏi chửi một tiếng.
Thật mẹ nó thần kỳ, đôi mắt này phải lớn hơn gấp đôi, khuôn mặt này còn nhỏ hơn trước.
Nhưng dù gì hôm nay cũng là ngày vui, Kỳ Hạ cũng không nhiều chuyện phá vỡ không khí nhà người ta, chỉ đơn giản hỏi:”Có việc muốn tìm tôi?”
“Đúng vậy” Chu Thư Đồng tủm tỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ ranh mãnh:”Hôm nay cảnh sát Kỳ không bận bịu gì chứ?”
Kỳ Hạ nheo mắt, giữ khoảng cách, chớp mắt đã quay về dáng vẻ đứng đắn:”Nói trước đi!”
“Ây tôi sợ sẽ dọa chết cậu đó!” Chu Thư Đồng bĩu môi:” Hôm qua Tôn Dương cùng một người bạn đi nhậu, lúc đi vệ sinh anh ta không cẩn thận vấp ngã, hôm nay không tới được. Dáng người anh ta cũng cỡ cậu. Thế nào? Giúp được không?”
“Muốn tôi làm phù rể?” Kỳ hạ nhếch môi.
“Bingo!” Chu Thư Đồng nhướng mày “Muốn hay không đây? Nhất định sẽ phát cho cậu một phong bao lớn!”
Vốn dĩ Kỳ Hạ muốn cự tuyệt, xung quanh anh hầu hết đều toàn những người yêu nghề hơn mạng, không vì phá án thì cũng khủng bố với súng máy, ngoại trừ đám Hạ Nham, Vạn Trì mải chơi kia, lại càng không có khả năng kết hôn sớm. Vì vậy tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng tham dự một cái hôm lễ nào. Nhiều quy trình không rõ ràng, sợ mọi người khó chịu.
Kết quả còn chưa kịp từ chối,liền nghe thấy Chu Thư Đồng nói:”Có gì mà phải do dự, cùng là chỗ anh em với nhau, tôi nói cho cậu biết không phải vì Lý Hạo không về kịp, còn lâu mới đến lượt cậu!”
Kỳ Hạ khựng lại, sau một lúc lâu anh bật cười thành tiếng.
Anh kề lưỡi vào má, nhìn vào phòng cô dâu, lần này anh gật đầu không do dự, sảng khoái nói:”Được thôi!”
“Phải vậy chứ! Lát nữa gọi cho cậu, tôi đi thay đồ!” Chu Thư Đồng vô cùng cao hứng, lúc về còn ngân nga hát.
Chu Thư Đồng vừa quay đầu đã gặp ngay phải mẹ mình, mẹ cô không nói hai lời ngay trước mặt bàn dân thiên hạ xách cô về phòng mắng:”Ai cho con ra ngoài! Con không biết cô dâu không thể tự ý ra ngoài à? Còn phải kết hôn thêm bao nhiêu lần nữa mới nhớ hả con nhóc này!”
Chu Thư Đồng từ nhỏ đã bướng bỉnh,trực tiếp cãi lại:”Mấy cái quy củ lung tung rối loạn này có cho con kết hôn một trăm lần con cũng không nhớ nổi!”
Mọi người: “……”
Sau khi tiễn mẫu hậu giận dỗi đi xong, Chu Thư Đồng mới vội mượn khăn ướt, một bên lau đế giày một bên kêu:”Lần này bà đây muốn bạch đầu giai lão, làm ơn đừng dính vận đen đủi nữa! Mẹ nó bà đây muốn đổi giày! Tiểu Thố lại đây mua cho tớ đôi giày mới!”
Tiểu Thố không thèm để ý:” Cút, không tự đi mua được thì đi chân đất luôn đi!”
“Có rắm! Bà đây muốn một đôi giày mới! Tớ không cần biết! Cậu đi đi!”
“Tớ không đi, cậu đi mà tìm chồng cậu ấy!”
“Chồng tớ sắp kết hôn rồi! Hôm nay cậu cũng đâu phải phù dâu đâu! Mau đi đi!”
Tiểu Thố:”…..Chắc kiếp trước tớ tụ nghiệp nhiều lắm nên giờ mới làm bạn cùng phòng với cậu!”
“Lêu lêu lêu, tớ đi cỡ 37, cậu cũng biết tớ thích hãng nào rồi, đúng không bạn yêu!”
Tiểu Thố nhéo eo cô, khí tức ngập trời, cuối cùng đành phải đứng lên giẫm giày cao gót ra ngoài, vừa đi vừa mắng:”Mua cái gì chưa? Sáng sớm có cửa hàng nào mở cửa?”
Chúc Nam Tinh đang trang điểm trong phòng, nghe thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt, cô không nhịn được cười ra tiếng, trong lòng cảm khái khôn nguôi.
Người phụ nữ rũ mắt, bộ dáng diễm lệ khiến bất cứ ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.
Chuyên gia trang điểm không khỏi khen ngợi: “Cô đẹp thật đó, làn da cũng được bảo dưỡng tốt”.
Chúc Nam Tinh mỉm cười, khẽ nói cảm ơn, cô nhấc mắt nhìn mình ở trong gương, mày đẹp mắt tròn, mũi cô cũng không phải quá cao. Kỳ thật cũng không phải là vẻ đẹp đang lưu hành hiện nay.
Cô không nghĩ bản thân mình quá mức xinh đẹp, bất quá cũng chạm đến ưa nhìn thôi. Chỉ là hầu hết phụ nữ sau khi trang điểm đều sẽ xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều.
Chúc Nam Tinh không thường xuyên trang điểm, cũng không có khả năng trang điểm chuyên nghiệp, cho nên cũng khó nhìn được bộ dáng như này, quả thật rất đẹp.
Hôm nay cô chỉ làm phù dâu nên không trang điểm đậm như Chu Thư Đồng, trong những ngày lễ như này, cô dâu phải là người nổi bật nhất.
Ổn rồi.
Những phù dâu khác không phải người ở đây, nên đến Hoa Thành sớm hơn mấy ngày. Hôm nay cũng dậy rất sớm, trang điểm và quần áo cũng chuẩn bị xong từ lâu.
Chỉ còn mỗi Chúc Nam Tinh.
Vì vậy Chúc Nam Tinh vừa mới bước ra khỏi phòng trang điểm, Chu Thư Đồng đã nhét ngay một túi quần áo thúc giục cô đi thay đồ.
Phòng thay đồ nằm ở ngay cạnh phòng cô dâu.
Trước khi bước vào, Chúc Nam Tinh đã gõ cửa, không một ai đáp lại. Cô đành mở cửa thăm dò, mới nhận ra là một phòng có hai gian. Trên mỗi cửa đều dán một bức hình, một bên là váy cưới một bên là âu phục.
Thoat nhìn là biết trò này do Chu Thư Đồng bày ra.
Cô cẩn thận mở cửa, đi tới gần hai gian phòng.
Cửa của cả hai phòng thay đồ đều mở ra chứng tỏ không có người ở đây.
Trong tích tắc Chúc Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô ôm lễ phục màu xanh da trời, tay xách theo túi đồ, đi tới phòng thay đồ nữ, đóng cửa lại bắt đầu thay váy.
Lễ phục là kiểu trễ vai, trước ngực vải lụa được tạo thành nếp sóng.
Vì không phải kiểu váy nhiều lớp nặng nề nên trang phục không quá khó mặc.Chắc chắn do một tay Chu Thư Đồng chọn, cũng rất vừa người, duy nhất có điểm không thoải mái là phần ngực.
Hôm nay cô đã cố tình mặc áo quây nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp, hơn nữa từ phía sau nhìn lại như hở cả bộ ngực.
Trước mắt bây giờ không có một người giúp đỡ, Chúc Nam Tinh đành thở dài, đặt mông xuống giường.
Cô tùy ý buông tay, trùng hợp đập phải một cái hộp.
Vừa mới nghiêng đầu ánh mắt cô lập tức phát sáng.
Là miếng dán ngực!
Chu Thư Đồng thật quá cẩn thận.
Cô vội vàng mở hộp ra, quả thật rất chu đáo.
Bên cạnh còn có một cái hộp, mở ra mới biết đó là một đôi giày.
Dù đã là cuối thu nhưng đôi giày vẫn lộ ra phần mũi chân, là kiểu dáng đang rất hot hiện nay.
Chúc Nam Tinh cảm thấy rất hài lòng, cô mặc đồ phù dâu, thay đôi giày vào sau đó mới đứng trước gương.
Chiếc váy thướt tha ôm sát vào vòng eo thon nhỏ, làn váy chạm đến mắt cá chân, phần tà sau vừa chạm tới đất.
Nhìn xa trông rất giống một chiếc váy đuôi cá.
Chúc Nam Tinh ngắm nghía trái phải, trong lòng không khỏi khen ngợi gu thẩm mỹ của Chu Thư Đồng.
Cô cũng là lần đầu mặc lễ phục như vậy, Chúc Nam Tinh nhịn không được phải nhìn thêm vài lần.
Thích thật.
Cô nhớ rõ lúc tốt nghiệp Đại học, mọi người đều mặc đầm dạ hội, duy chỉ có cô là mặc quần áo bình thường, lâu lâu lại bị bạn học nhớ tới lôi ra trêu ghẹo.
Lễ phục thì có gì hơn người chứ?
Chẳng phải bây giờ cô cũng đang mặc sao?
Chúc Nam Tinh cười, tạo dáng đủ kiểu rồi phát lên trên vòng bạn bè.
Sau khi ngắm nghía đủ, Chúc Nam Tinh mới mở cửa bước ra ngoài.
Lúc mở cửa cô cũng loáng thoáng nghe được phòng bên cạnh cũng có tiếng mở cửa, nhưng cô chưa kịp định thần thì cửa đã mở ra, không kịp đóng lại chờ người kia đi.
Vì vậy Chúc Nam Tinh dừng lại một chút, giữ cửa mở.
Cô cũng không vội ra ngoài ngay, mà theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía phòng bên cạnh, cái nhìn này trực tiếp làm cô choáng váng.
Kỳ Hạ một thân âu phục màu đen vừa khéo cũng bước ra, anh đang chỉnh lại nơ, nhẹ liếc sang phòng bên cạnh,ngay tức khắc cũng ngây ngẩn cả người.
Người phụ nữ mặc váy dài, gương mặt trang điểm tinh xảo,trên chân mang một đôi giày cao gót màu trắng bạc.
Lúc này, sắc trời vừa sáng, ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu lên người cô, cả người đều phát sáng.
Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt, ánh sáng nhẹ chạm vào lông mi rồi vỡ nát.Tựa như hàng ngàn ngôi sao xuyên qua con ngươi, tạo thành một mảnh vũ trụ trong đôi mắt cô.
Trước mắt, Kỳ Hạ một thân âu phục, tóc anh giống như được tỉa bớt, tuy rằng trước kia không quá dài nhưng hiện tại trông rất có sức sống.
Người đàn ông tuấn mi tinh mục, sống mũi cao thẳng, anh hơi ghé mắt, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Cổ áo sơ mi chỉnh tề, đường viền cổ vuông vức, một đường hướng về phía trước,dọc theo đường cằm xuống thẳng sát trán.
Hình dáng rõ ràng, khí chất ngạnh lãng.
Hai người im lặng nhìn nhau, ánh mắt gần như chạm sát vào nhau.
Kỳ Hạ lên tiếng trước, anh hơi nheo mắt, lông mi dày phủ lên mi mắt nông, ánh sáng chiếu rọi vào tạo thành một cái bóng che đi vô số cảm xúc.
“Em biết thắt nơ không?” Thanh âm trầm thấp, hơi khàn khàn.
Trước kia anh chỉ mới đeo qua cà vạt, thắt nơ kiểu này có chút không quen tay.
Chúc Nam Tinh ngẩn người, “ừm” một tiếng rồi bước tới.
Cô mang giày cao gót vừa vặn đứng tới cằm Kỳ Hạ, độ cao vừa vặn. Chúc Nam Tinh nâng cánh tay lên, ngón tay nắm lấy nơ, hướng về phía cổ áo.
Lúc thao tác, mu bàn tay cô khẽ cọ vào cằm và cổ anh.
Làn da anh ấm áp, một chút cũng không giống độ ấm vào cuối thu.
Không giống như cô, vừa mới mặc lễ phục được vài phút cơ thể đã bắt đầu cảm thấy lạnh.
“Không lạnh?” Kỳ Hạ trầm giọng.
Chúc Nam Tinh mím môi, ăn ngay nói thật:”Lạnh cũng phải chịu!”
Kỳ Hạ cười nhạo một tiếng.
Bởi vì khoảng cách quá gần, tiếng cười như gió nhẹ lướt qua bên tai, nhuộm lên làn da cô một tầng hồng nhạt.
Chúc Nam Tinh có thể cảm nhận rõ ánh mắt của Kỳ Hạ, ánh nhìn chằm chằm không một chút che giấu, khiến ngón tay cô căng thẳng mà run lên.
“Xong rồi, xong rồi!”
Chúc Nam Tinh buông tay.
Giây tiếp theo, tay đã bị Kỳ Hạ bắt lấy.
Ngón tay anh thon dài, bởi vì tòng quân, làn da có chút chai sạn.
Không giống như cô, mềm mại như sữa.
Đầu ngón tay phấn phấn, hơi lạnh.
Không hề có cảm giác bài xích,hai bàn tay gắt gao đan vào nhau.
“Kỳ, Kỳ Hạ!” Chúc Nam Tinh kinh ngạc lùi về sau, ngay sau đó cảm giác một bàn tay phủ lên hông mình.
Bần tay như có lửa đốt, thiêu rụi cả trái tim cô.
Người đàn ông hơi dùng sức đem cô kéo về chỗ cũ.
Hai thân thể dán vào nhau, cứng rắn đối lập với mềm mại.
Đôi mắt Chúc Nam Tinh hơi phiếm hồng, một cái ngước mắt mím môi cũng đầy vẻ vô tội.
Ở khoảng cách này nhìn kỹ Kỳ Hạ mới hiểu thế nào là “Tú sắc khả xan”
Cổ họng dâng lên từng đợt khô nóng, Kỳ hạ gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình.
Chúc Nam Tinh cũng vậy, nhịp tim dồn dập như trống, tay chân tê rần.
Ngay cả đầu cũng mơ màng.
“Em____”
Kỳ Hạ vừa hé môi, cửa phòng đã bị đẩy ra.
“Ai, hai người đều ở chỗ này à!” Tiểu Thố nhướng mày, nhìn hai người rồi cười.
Cô từ trên xuống xem kỹ vài vòng, không ngừng gật đầu:”Chà, rất xứng đôi. Tuyệt phối!”
Kỳ Hạ nhíu mày, ở trong lòng thầm mắng một tiếng, nhanh chóng buông Chúc Nam Tinh ra, nghiêm túc nói “Cẩn thận!”
Sau đó cất bước ra ngoài.
Chúc Nam Tinh không bình tĩnh được như anh, ánh mắt trốn tránh khắp nơi, ngay cả cổ cũng đỏ.
Cô khẽ kêu lên một tiếng, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ tiếc nuối.
Nếu Tiểu Thố không bước vào, anh sẽ nói gì với cô…
Khi Kỳ Hạ đi ngang qua Tiểu Thố, cô ấy từ từ nói:”Đồng chí phù rể, tất cả phù rể đều đang đợi ngài, mời ngài phóng xe tới nhà trai đi, tôi cùng phù dâu ở đây đợi các anh!”
Nói xong còn đưa cặp mắt mị hoặc về phía Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ: “……”
Hiếm khi không mở miệng chế giễu, Kỳ Hạ chỉ nhàn nhạt liếc Chúc Nam Tinh một cái, rồi xoay người dời đi.
Anh vừa mới đi, Tiểu Thố lập tức chạy tới ôm ấp Chúc Nam Tinh,”Cậu được lắm, giấu kĩ như vậy!”
“Không có.” Chúc Nam Tinh phản bác.
Tiểu Thố:”Hửm?”
Chúc Nam Tinh không biết đang nghĩ gì, đột nhiên cúi đầu cười, ngay sau đó thoải mái ngẩng đầu, ngón cái cùng ngón trỏ giơ thành một đoạn:”Kĩ có một chút thôi!”
Tiểu Thố bị Chúc Nam Tinh chọc cười, hai người đùa một lúc lâu mới đi tới phòng cô dâu.
Lúc này, Chúc Nam Tinh mới hiểu tại sao Chu Thư Đồng lại chọn kết hôn ở khách sạn.
Vì là kết hôn lần hai, tái giá không thể từ nhà mẹ đẻ được.
Nghĩ tới đây, Chúc Nam Tinh không khỏi thở dài, xem ra những chuyện mình không tham gia sẽ dễ bị lãng quên.
Cũng giống như 6 năm qua, không có sự xuất hiện của Kỳ Hạ, cô cũng không nhớ nổi mình đã làm gì.
“Vừa rồi là…” Tiểu Thố nghĩ mãi mới ra một từ “Bạn trai cũ?”
Cô nhớ rất rõ lúc trước Chu Thư Đồng còn đang rầu rĩ vì Chúc Nam Tinh vẫn luôn lẻ bóng một mình.
“Là mối tình đầu” Chúc Nam Tinh nghĩ một lúc mới nói.
Tiểu Thố kinh ngạc, “Hai người ở bên nhau trước khi vào đại học?”
Nếu lúc đại học hoặc sau khi ra trường, chắc chắn cô ấy phải biết ít nhiều từ miệng Chu Thư Đồng.
“Không, chúng tớ không ở bên nhau!” Chúc Nam Tinh không hề lộ ra điểm buồn rầu, cô mim cười,”Về sau sẽ ở bên nhau!”
Khi nói ánh mắt cô như ánh lên.
Rất chói mắt.
Tiểu Thố nghe qua có thể hiểu, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho Trình Mộc Tửu.
Si tình như vậy, rốt cuộc vẫn không thể nắm tay bên nhau trọn đời.
Vì còn rất nhiều phong tục, quy trình rườm rà, mọi người cũng không làm khó phù dâu phù rể, mà chỉ đơn giản tổ chức một vài trò chơi nho nhỏ.
Không biết có phải Kỳ Hạ quá lạnh lùng, hầu như không có một phù dâu nào đến trêu chọc anh.
Chỉ có Tiểu Thố ở phía sau đẩy cô, bảo cô đến hỏi.
Chúc Nam Tinh không kịp đề phòng, lao thẳng vào vòng tay Kỳ Hạ.
Toàn thân bao trùm trong hơi thở đàn ông, từ đỉnh đầu đến gót chân, gần như nuốt trọn cả cơ thể Chúc Nam Tinh.
Mọi người đều “Ồ” lên một tiếng khiến mặt cô nóng bừng không biết phải làm sao.
Cuối cùng vẫn là Kỳ Hạ giải vây, anh cười khẽ, trên mặt xuất hiện một tầng ôn nhu,”Muốn hỏi gì? Đừng làm chậm trễ ngày lành tháng tốt của người khác!”
Lời nói vừa dứt, mọi người lại càng cười to hơn.
Chúc Nam Tinh đã dần bắt nhịp được, cô cố trấn tĩnh bản thân, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, giọng nói rất thấp nhưng từng chữ lại rất rõ ràng:” Anh, anh có người mình thích chưa?”
Dứt lời, hiện trường lập tức yên tĩnh.
Tôn Dương là nười đầu tiên phản ứng, anh ta sững sờ ôm hoa cưới trong tay:” Này, này…hôm nay là ai kết hôn vậy?”
Mọi người lại lần nữa cười lớn.
Chúc Nam Tinh xấu hổ, bụm mặt muốn chạy trốn:”Tôi không biết hỏi gì!”
Tiểu Thố ồn ào:”Tớ xem cậu không phải không biết hỏi cái gì, cái này là nhân cơ hội muốn cầu lợi cho chính mình thì đúng hơn a!”
Chúc Nam Tinh hờn dỗi liếc về phía Tiểu Thố.
Tất cả biểu cảm này đều bị Kỳ Hạ thu vào mắt, trong mắt anh nhu tình như nước, giống như có thể dễ dàng chết chìm trong đó.
Sau một hồi náo loạn, Kỳ Hạ mới gật đầu, không chút suy nghĩ trả lời “Có!”
Mọi người lại lần nữa thét lớn.
Chúc Nam Tinh lúc này đã chen ra khỏi đám đông, cô ngơ ngác nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Kỳ Hạ, cùng ánh mắt ngả ngớn kia.
Trong chốc lát, mọi thứ như trở lại sáu năm về trước.
Đám người càng lúc càng đông, nhưng trong mắt cô chỉ chứa duy nhất một người.
Trò chơi kéo dài không được bao lâu, dưới sự thúc giục của các trưởng lão, nhóm phù rể đã tìm được giày của cô dâu, hộ tống Tôn Dương đeo giày cho Chu Thư Đồng.
Không nghĩ tới, Tôn Dương vừa nắm lấy chân Chu Thư Đồng thì khuôn mặt của anh đã bị bàn chân còn lại của cô che lấp hoàn toàn.
Tôn Dương: “……”
Khóe miệng anh nhếch lên, “Em muốn làm gì?”
Chu Thư Đồng rút chân về, dưới lớp váy cưới khoanh chân lại, khiêu khích nhìn Tôn Dương.
Trong lòng Tôn Dương khẽ mắng “Không xong rồi!”, nhưng dưới loại tình huống này vẫn phải thuận theo cô.
Anh thở dài, ủy khuất nói:”Em mau nói đi!”
“Anh hát em nghe đi ” Chu Thư Đồng phồng má, trong mắt cô hiện ra một luồng ánh sáng, dần dần lóe lên một giọt lệ.
Tôn Dương ngẩn người, “Hả?”
Chu Thư Đồng bỗng nhiên nghẹn ngào, cô điều chỉnh lại hô hấp, hốc mắt đỏ bừng “Là bài《 chuột yêu gạo 》đó, không phải anh nói sau này kết hôn nhất định sẽ hát bài này tặng cô dâu của anh nghe sao?”
Dứt lời, Tôn Dương cảm thấy bị ai đó đánh trúng hồng tâm, chớp cái mắt đã đỏ bừng.
Anh quỳ một gối xuống đất, trầm măcj nhìn Chu Thư Đồng, cười ra nước mắt:”Không phải em nói khó nghe sao?”
“Khó nghe cũng phải nghe!” Chu Thư Đồng cũng bắt đầu khóc:”Ai bảo em là cô dâu của anh chứ!”
Xung quanh rất nhiều người không rõ nguyên do, mặc dù cảm động trước khung cảnh này nhưng vẫn không hiểu chuyện gì.
Chỉ có mỗi Chúc Nam Tinh là rõ tâm trạng Chu Thư Đồng lúc này.
Chu Thư Đồng đã từng yêu hết mình, trao toàn bộ trái tim và chân thành cho Tôn Dương. Sau đó lại cẩn thận giấu tất cả những thứ này trong chiếc hộp Pandora.
Mà giây phút này, cô có thể yên tâm nói với lòng mình “Chu Thư Đòng nghe đi, sau nhiều năm như vậy rốt cuộc cậu cũng được đền đáp!”
Trong một góc, Chúc Nam Tinh lặng lẽ khóc, đôi mắt mơ hồ nhìn thấy Kỳ Hạ ở cửa.
Anh vẫn thư thái đứng dựa vào khung cửa, đôi mắt trầm mặc lặng lẽ nhìn Chu Thư Đồng và Tôn Dương ôm nhau khóc.
Đôi môi anh mím lại, trên mặt cũng không lộ ra vẻ thăng trầm.
Đàn ông đều như vậy, ẩn nhẫn, trầm mặc.
Mà cô, ở tận cùng bên trong phòng, là khoảng cách xa nhất giữa cô và Kỳ Hạ.
Có vô số người chen chúc ở giữa, cô gần như không thể nhìn thấy anh.
Đột nhiên, Chúc Nam Tinh nhớ ra Kỳ Hạ đã từng vì một câu nói của cô mà duy trì khoảng cách với Cung Tiêu Vũ.
Hành động của anh trực tiếp và quyết đoán như vậy, tại sao cô vẫn không cảm thấy an toàn.
Nhưng vừa rồi cô đã hiểu.
Vì cô quá thích anh, càng thích thì càng sợ mất.
Vì cô quá yếu đuối, tự ti, không chỉ để lại nỗi ân hận cho bản thân, mà còn phụ đi tình cảm mà Kỳ hạ đã tiêu phí trên người cô suốt những năm tháng thanh xuân ấy.
Cô thật sự rất… thất bại.
Giống như trái tim mình bị ai đó bóp chặt ném vào một gó, Chúc Nam Tinh đột nhiên cảm thấy khó thở, cô hơi cúi người, tay ấn ở ngực.
Hốc mắt giàn giụa nước mắt, cô lung lay như sắp đổ.
Hóa ra sau mỗi lần thống khổ là như thế này.
Đột nhiên, cô bị bao quanh bởi một hơi thở quen thuộc.
Chúc Nam Tinh kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Kỳ Hạ đã đứng đây từ bao giờ.
Anh hơi nhíu mày, có chút khẩn trưởng:”Em sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Chúc Nam Tinh khẽ lắc đầu, cô chỉ biết nhìn anh, nước mắt không tự chủ rớt xuống như mưa.
Mày xem, Chúc Nam Tinh mày có bao nhiêu thất bại.
Mày tự cảm thấy có lỗi, rồi đứng đây ảo não cho ai xem, ngay cả việc lấy dũng khí để ôm lấy anh ấy mày cũng không có.
Mà anh ấy, trước sau như một, vẫn chẳng hề thay đổi.
Tới tận bây giờ, mày một chút cũng không xứng…