Edit:Ross
Trước cử động đột ngột của Chúc Nam Tinh,Kỳ Hạ có phần hơi sửng sốt, dùng ngón tay cái quệt qua, nhìn xuống vết máu nhàn nhạt trên đầu ngón tay, thờ ơ nói:” Chỉ là vết thương nhỏ thôi”
Tôn Dương, Lý Hạo không biết mối quan hệ giữa hai người, bị hành động khó hiểu của họ làm cho bối rối.
Tôn Dương nhìn về phía Chu Thư Đồng, trên mặt cậu đầy dấu chấm hỏi, biểu tình đại khái:”Tình huống này là như thế nào?”
Chu Thư Đồng giật giật khóe mắt, làm ngơ nghi ngờ của cậu ta, nói với Kỳ Hạ:” Cỏ vẻ bị dọa sợ rồi!”
Ánh mắt Kỳ Hạ lại lần nữa rơi xuống khuôn mặt Chúc Nam Tinh, “Ừm”. Khẽ nói:”Các cậu đi về trước đi, để tôi đưa Chúc Nam Tinh về!”
Chu Thư Đồng lẩm bẩm “Hả”, nói “đưa về” là có ý gì? Không phải ở cùng nhau sao?
Kỳ Hạ hờ hững nhìn qua, Chu Thư Đồng phản xạ tốt lập tức gật đầu, trả lời đơn giản, “Được rồi, không có vấn đề gì, cảm ơn Kỳ ca”.
Dứt lời liền lôi bọn Tôn Dương cùng Lý Hạo rời đi,trước khi trở về, Lý Hạo không quên vẫy tay với đám anh em đang chờ đánh nhau bên đường, hét lớn:” Không sao, không sao, mọi người về đi, hôm khác mời đi ăn cơm!”
Có điều giờ đây, trong đầu Chúc Nam Tinh đang nghĩ là….trúc mã hung bạo thực sự vô cùng hung bạo, phải làm gì để cậu không ôm thù đây!
Ai!
*
Ngày thường, Chúc Nam Tinh đều về nhà vào một giờ cố định, không chênh lệch quá năm phút,nhưng hôm nay lại về muộn tới hai mươi phút.
Vừa mới lên xe buýt, hai người đã cuống cuồng gọi về nhà.
Chúc Nam Tinh ngồi ở phía cửa sổ, vừa nhận được tín hiệu, một giọng nói mềm mại liền vang lên,lông mi hơi rũ, như một bông hoa trong nhà kính.
“Con biết rồi…..con vừa mới lên xe,A….ồ…..bọn con cùng đi chung ạ….ừm…vâng ạ!!!”
Kỳ Hạ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Giọng nói đứt quãng của cô vang vọng bên tai.
Ma ma mị mị, có chút ngứa.
Điều đọng lại trong đầu cậu bây giờ là khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn ấy cùng đôi mắt to tròn, sạch sẽ nữa.
Và cả hơi ấm còn sót lại nơi khóe miệng.
Dần dần, bên tai chỉ còn lại tiếng gió, Kỳ Hạ vô thức dùng đầu lưỡi cọ cọ vào quai hàm, làm như lỡ đãng quét qua khóe miệng, chỉ để lại một cái chạm? Còn sót lại hương sữa nhàn nhạt.
Cậu từ từ nhếch môi, cười mỉm.
Chúc Nam Tinh nghiêng đầu, tò mò nhìn vào khóe môi cậu.
Kỳ lạ, chẳng nhẽ cậu ta mơ thấy món ăn ngon gì à? cười ngốc nghếch!!!
Nghĩ tới món ăn ngon……
“A!” Chúc Nam Tinh vỗ đùi,đáng thương nói:”Xúc xích của cậu”
Kỳ Hạ không nghe rõ, “Hả?!!!”
“Xúc xích nướng của cậu” Chúc Nam Tinh lặp lại một lần nữa, “tôi mua cho cậu, nhưng mà tôi lỡ làm rớt mất rồi.”
Kỳ Hạ càng khó hiểu:”Cậu mua xúc xích làm gì?”
Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt, nghiêng đầu nói:”Bởi vì tôi muốn ăn, nên tôi mua”
Cô mở miệng nói “A”,”Cậu không tin tôi”
Kỳ Hạ: “……”
Chúc Nam Tinh nghĩ rằng vì gió lớn nên cậu không nghe rõ, lập tức giơ tay cố hết sức đóng cửa sổ lại, sau đó tiến gần tới trước mặt Kỳ Hạ “thật ra, tôi sợ cậu nghĩ tôi ăn mảnh, cho nên mới mua cho cậu một cây.”
Cô há mồm hà hơi để chứng minh, Kỳ Hạ liền “tsk” một cái rồi đưa tay bịt miệng cô.
Lòng bàn tay liền có xúc cảm mềm mại, ấm áp làm cậu vô thức siết chặt, rồi năm ngón tay liền trở nên xốp mịn.Cậu gật đầu chứng tỏ mình đã hiểu.
Chúc Nam Tinh bĩu môi, cho rằng cậu tức giận,liền gỡ tay ra:”Chuyện nhỏ, mai tôi đền cho cậu một cây mới”
Kỳ Hạ nhìn gương mặt ủy khuất của cô, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu. Khóe môi nhếch lên, nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Chúc Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên buông tay cậu ra, sau đó yên lặng vỗ ngực nghĩ, cũng may cô có rất nhiều tiền tiêu vặt, nếu không “chủ nợ” lại có lý do khác để “xử” cô.
Mà Kỳ Hạ hai tay buông xuống, đặt lên đầu gối, gió khẽ lùa vào các khe ngón tay, nhẹ nhàng thu năm ngón tay lại.Trong lòng thầm nghĩ một tiếng “tsk”, cả bàn tay đều mềm nhũn.
*
Kỳ Hạ từ trong phòng tắm đi ra, tùy ý cầm lấy quần thể thao,khi đi ngang qua tấm gương, toàn thân trần trụi, cậu dừng lại, quay đầu nhìn thấy mình trong gương, ngực trần,trầm tư một lát,xoay người mở tủ quần áo,lấy ra một cái áo tay ngắn.
Tóc của cậu vẫn còn ướt, nhỏ nước, chảy xuống chiếc cổ cứng rắn, đọng lại ở xương quai xanh một lúc.
Từ khi trở về nhà, vừa kết nối với mạng, điện thoại của cậu không ngừng kêu lên.
Kỳ Hạ không hề nhìn cũng biết ai gửi, dựa vào mép giường.
Một chân tùy ý duỗi thẳng, một chân hơi co lại, nâng lên, khuỷu tay chông lên đầu gối.
Trên màn hình điện thoại tin nhắn vẫn không ngừng gửi đến, tất cả đều của Vạn Trì đang phàn nàn chuyện cậu làm mất bật lửa.
Hạ Nham làm bộ mặc kệ,Vạn Trì spam một đống ảnh trong group chat.
Tất cả đều là ảnh tự chụp.
Kỳ Hạ”tsk” một tiếng,nhấp vào nhóm, gửi đoạn âm thanh”Rảnh quá à?!!!”
Vạn Trì vừa thấy Kỳ Hạ xuất hiện, lập tức cả kinh.
Kỳ Hạ trầm mặc liếc nhìn, có lẽ tầm sáu, bảy tấm.
Lười biếng mở một cái ra xem.
Cậu giơ tay lau tóc, lòng bàn tay dính đầy nước.
Đây không phải là một biện pháp tốt,hay sang mượn máy sấy tóc của cô nhỉ.
Nghĩ tới đây, Kỳ Hạ liền đứng dậy, ra mở cửa.
Khoảnh khắc ngón tay cậu chạm vào núm cửa của Chúc Nam Tinh, cậu chợt nhớ ra mình chưa bao giờ dùng máy sấy tóc.
Kỳ Hạ”……”
Hành lang rất yên tĩnh, cậu không có chạm mạnh, nhưng tiếng vẫn rất rõ ràng
Chúc Nam Tinh không có khả năng không nghe thấy, huống chi khe cửa cô còn lọt ra một khoảng ánh sáng.
Kỳ Hạ còn không thèm suy nghĩ, gõ cửa hai lần, không có người đáp lại.
Cậu đưa tay nắm chặt tay núm cửa, ấn nhẹ rồi mở cửa.
Lối vào ngập tràn màu hồng nhạt, mọi ngóc ngách trong phòng đều tràn ngập hơi thở thiếu nữ.
Cậu không có tâm trạng xem phòng vì Chúc Nam Tinh….đã ngủ thiếp đi, cô ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Cô đã thay đồ ngủ, trên đùi có một quyển sách Tiếng Anh, ngủ say ngoắc cần câu.
Trên đầu đeo một cái băng đồ hình dạng kỳ quái, toàn bộ tóc mái đều được vén ra phía sau, lộ ra vầng trán lán bóng.
Miệng không tự chủ chu ra, lại còn đập đập hai cái, chóp mũi có chút hồng, dôi mắt nhắm tịt.
Cái bờm tai thỏ dựng đứng lên, trông không khác gì một chú thỏ bông mềm mại.
Kỳ Hạ lặng lẽ quan sát trong vài giây, đếm đến cái gật đầu thứ năm của cô, có chút nhàm chán.
Vừa đúng lúc bỏ quyển sách ra khỏi đùi cô, đầu Chúc Nam Tinh liền rũ xuống đập xuống đất,cô liền tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu, liền chạm phải một đôi mắt.
Kỳ Hạ: “……”
“Nếu tôi nói tôi đến đây để mượn máy sấy tóc … cậu có tin không?”