Edit:Ross
Ngày hôm sau, 5 giờ rưỡi sáng, Chúc Nam Tinh nhận được cuộc điện thoại từ Chu Thư Đồng.
Cô mơ màng nghe tiếng của Chu Thư Đồng:”Tớ nhờ người đến đón cậu đó! Mau chóng thu dọn rồi xuống lầu đi! Không cần trang điểm đâu nhé!”
“Đã biết đã biết!” Chúc Nam Tinh ngáp một cái, “Sáng nay có món gì?”
“Canh giải rượu!” Chu Thư Đồng:”Không biết uống bao nhiêu rượu nữa, đám bạn của Tôn Dương từ sáng sớm đã tới đón rồi!”
“Khoa trương vậy!” Chúc Nam Tinh ngáp một cái:”Thôi không nói chuyện nữa, tớ đi rửa mặt đã!”
“Ok. Lát nữa đi thẳng xuống lầu, đừng để người ta chờ lâu!”
Chúc Nam Tinh sửng sốt, “Tài xế? Bạn cậu? Tới sớm vậy?”
“Hửm” Chu Thư Đồng mờ hồ không rõ, “Tớ đang bận, cúp máy trước, lên xe nhớ báo một tiếng đấy!”
“Được!”
Vì có người đang đợi, Chúc Nam Tinh cấp tốc làm vệ sinh cá nhân, thay một bộ quần áo đơn giản rồi đi xuống lầu.
Cô còn chưa gội đầu, tùy tiện túm lại thành đuôi ngựa, cả người thoải mái sảng khoái.
Vẫn còn sớm, trời mới vừa hửng sáng, học sinh trong tiểu khu đã bắt đầu nhộn nhịp tới trường.
Thật vất vả.
Nhưng đôi mắt của họ đều sáng ngời, tràn trề hy vọng vào tương lai.
Tuổi trẻ thật tốt.
Trong lòng Chúc Nam Tinh không khỏi cảm thán.
Đúng lúc có một tiếng còi xe vang lên.
Chúc Nam Tinh nhìn về phía trước, một chiếc Land Rover màu đen bóng đã sớm dừng ở ven đường. Đèn pha bật sáng soi rõ ngóc đường.
Có vẻ người đó cũng nhận ra tầm mắt của Chúc Nam Tinh, chiếc xe lại vang lên tiếng còi.
Chúc Nam Tinh bây giờ mới nhận ra chiếc xe đó đến đón cô.
Chúc Nam Tinh không nghĩ ngợi đi tới, đứng ở bên cạnh cửa xe, hơi cúi người,cô đang định gõ cửa xe, tấm kính chắn đã tự trượt xuống.
Có một mùi thuốc lá thoang thoảng, còn có một mùi hương không rõ ràng xộc vào mũi cô, giống như mùi gỗ cũng hơi giống hương cỏ.
Sáng sớm, không khí trong lành, không có tiếng ồn ào, xe cộ qua lại êm ái, tiếng lốp sượt qua mặt đất nghe rất vui tai. Mới sáng sớm thức dậy đã ngửi thấy mùi thơm dễ chịu, cảm nhận được nhịp sống êm ả của thành phố, tâm tình Chúc Nam Tinh vô cùng tốt, ngay cả sự khó chịu khi phải rời giường sớm cũng biến mất.
“Xin chào, là Chu…..” Sau khi nhìn rõ ràng tài xế là ai, nụ cười trên môi Chúc Nam Tinh dần cứng lại, cô hoàn toàn bất động.
Cô mím môi, nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, mất một lúc sau mới lên tiếng:”Sao anh lại ở đây?”
“Chu Thư Đồng nói em không có xe, bảo tôi tiện đường tới đón!” Kỳ Hạ mở cửa xe, cầm bình sữa nóng ở bên cạnh đưa cho Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh rũ mắt, tầm mắt dừng ở khớp ngón tay sạch sẽ của anh, trong lòng nhất thời hỗn loạn.
“Không uống?” Kỳ Hạ thấy cô không có phản ứng, còn tưởng cô không thích nên anh đổi tay, định ném xuống ghế sau. Nào biết húc Nam Tinh kịp đoạt lấy, động tác có chút lớn, móng tay cô không may quẹt qua mu bàn tay Kỳ Hạ.
“Uống, tôi uống!”
Kỳ Hạ hơi bất ngờ, nhấc mắt nhìn Chúc Nam Tinh, ánh mắt cô vô tội, đôi môi nhỏ mím chặt, bộ dáng có chút căng thẳng làm anh bất giác cảm thấy vô cùng thoải mái, nhịn không được khẽ cười một tiếng:”Ừm, uống đi!”
Chúc Nam Tinh:”hả!”
Kỳ hạ một tay đỡ tay lái nghiêng đầu nhìn Chúc Nam Tinh:”Thế nào? Muốn uống xong rồi mới lên xe?”
Chúc Nam Tinh lúc này mới ý thức được mình vẫn chưa lên xe, mặt cô nóng bừng, chân trước chân sau chạy nhanh lên xe.
Ngoan ngoãn ngồi im, giống y hệt học sinh tiểu học.
Kỳ Hạ nhìn cô, khóe môi không nhịn được treo lên ý cười, cô nhóc này còn ngốc bẹp nhìn anh.
“Chậc” Kỳ Hạ vô thức liếm môi, cúi người lại gần.
Chúc Nam Tinh hoảng sợ, cả người nhanh chóng ngồi thẳng, ngửa cổ ra sau.Ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí còn có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt đối phương.
Hơi thở người đàn ông phả vào mặt giống như muốn thiêu cháy làn da yếu ớt của cô.
Ánh mắt Chúc Nam Tinh khẽ động, “Anh, anh muốn làm gì?”
Kỳ Hạ không nói, tầm mắt đã sớm lạc vào đôi đồng tử đen láy của Chúc Nam Tinh.
Đôi mắt này trước sau như một, trong sáng thuần khiết.
Con ngươi dường như đen hơn một chút.
Kỳ Hạ khẽ nheo mắt, ở cự ly này Chúc Nam Tinh dường như có thể đếm được số lông mi trên mắt anh, từ mọi góc độ, đều đẹp đến lóa mắt.
So với trước kia anh có vẻ đen đi nhiều nhưng sao làn da vẫn có thể đẹp như vậy?
Thật ghen tị mà.
Kỳ Hạ càng lúc càng sáp lại gần, Chúc Nam Tinh khựng lại, lồng ngực suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Cô lo lắng nuốt nước bọt, ánh mắt chạm phải Kỳ Hạ.
Trong vòng vài giây không hiểu sao nhịp tim dần bình ổn.
Chúc Nam Tinh tự duwg nhắm nghiền hai mắt.
Trong chốc lát chỉ có tiếng “bốp” vang lên.
Cùng lúc đó Chúc nam Tinh không biết giấu mặt vào đâu.
Là đai an toàn….
“Là một phóng viên đến việc cơ bản để bảo vệ bản thân cũng không biết?” Giọng nói của Kỳ Hạ vang vẳng hai bên tai cô.
Trong suốt chặng đường, Chúc Nam Tinh xấu hổ tới mức phải giả vờ ngủ.
Tiếc là mấy kỹ xảo này không qua được mắt của người kia.
Chỉ nghe thấy anh cười một tiếng:”Đừng lo lắng, chú cảnh sát sẽ không bắt em!”
Chúc Nam Tinh: “……”
Vương bát đản!