Edit:Ross
Vài ngày sau, Chúc Nam Tinh rõ ràng tránh mặt Kỳ Hạ, kể cả vô tình hay cố ý.
Cô hiện tại đã là học sinh năm cuối,áp lực học hành lớn, tiết tấu học nhanh, thời gian ít ỏi cũng thành cái cớ khiến hai người khó gặp nhau.
Tháng 7, kỳ nghỉ hè sắp đến.
Trường học không cho học bù, giáo viên chủ nhiệm các lớp đều đang vắt óc nghĩ cách trốn sở giáo dục mở lò luyện thi.Bên ngoài cùng cha mẹ học sinh nói việc tham gia là hoàn toàn tự nguyện, nhưng thực tế, ai không tham gia sẽ phải đối mặt với bài tập hè chất thành núi,trong khi đó những người tham gia học hè chỉ cần đến trường, thời gian mỗi ngày cũng giống như lên lớp, đặc biệt còn không phải làm bài tập hè.
Trước sức ép của kỳ thi đại học sắp tới, chẳng cần bất kỳ lời thuyết phục nào, học sinh vẫn hăng hái báo danh.
Nguyên Thuần đã tìm được địa điểm ôn luyện, là một căn biệt thư, hai tầng, các tầng không có phòng, hoàn toàn là không gian mở. Từ bên ngoài nhìn vào là một căn biệt thự, nhưng đến khi bước vào mới biết đó chỉ là nhà thô.
Mùa hè không có điều hòa, trên nóc treo vài bóng đèn nhỏ, trong góc nhỏ bài trí mấy cái quạt sàn.
Điều kiện hết sức thiếu thốn, dù vậy Chúc Nam Tinh vẫn cảm thấy mãn nguyện.
Chủ yếu nơi này có hơi xa trường, nhưng trùng hợp lại rất gần nhà Chúc Nam Tinh.
Không cần dậy sớm, cũng không cần xe buýt.
Trước một ngày, phòng của Kỳ Hạ cũng đến hạn phải trả.
Từ khi tốt nghiệp, không biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên Kỳ Phong đột ngột quan tâm tới đời sống sinh hoạt của con trai. Ông đưa Kỳ Hạ trở về Thanh Thành, nhân dịp nghỉ hè bảo cậu tranh thủ học lái xe, thi lấy bằng.Sau đó còn đưa cậu ra nước ngoài một khoảng thời gian để tiếp xúc với các vấn đề kinh doanh.
Được Kỳ Phong quan tâm, Kỳ Hạ không có cơ hội cự tuyệt.
Tối hôm đó, Kỳ Hạ có rủ Chúc Nam Tinh ra ngoài chơi, ngay từ đầu cậu không có ý định ra nước ngoài, bằng lái đương nhiên phải có, nhưng để lấy kinh nghiệm thì không nhất định phải ra nước ngoài bồi dưỡng mới thành.
Hơn nữa, cậu không muốn xa Chúc Nam Tinh.
Cho nên lúc đi dạo quanh công viên, Kỳ Hạ đã chủ động thẳng thắn, cũng chỉ là đôi ba câu.
Nói xong, cậu kéo Chúc Nam Tinh ra ghế nghỉ chân, nhìn gió thổi qua lòng sông thành từng gợn sóng, nắm chặt lấy bàn tay Chúc Nam Tinh:”Cậu nghĩ thế nào?”
Chúc Nam Tinh ngẩn người, cô vẫn cho rằng ngày Kỳ Hạ nhập học mới là ngày bọn họ chia xa, thật sự chưa chuẩn bị tâm lý cho tình huống này.
“Cậu, cậu muốn đi không?” Chúc Nam Tinh dừng một chút, nhíu mày,lông mi dày che khuất cảm giác mất mát trong mắt, khoảng mấy giây sau, cô mới ngẩng mặt,khóe miệng nở một nụ cười nhợt nhạt,”Đi cũng tốt!”
Buổi tối, công viên chỉ được thắp sáng bằng những ngọn đèn neon xanh đỏ, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt cô gái nhỏ,khẽ vụt qua tầm mắt.
Đêm hè oi bức, ngay cả khi trời có gió cũng không đủ để xoa dịu bớt cảm giác thiêu đốt trong lòng người.
Mới ngồi được một lúc, lòng bàn tay đã dính đầy mồ hôi.
Kỳ Hạ nhìn Chúc Nam Tinh, trong lòng bỗng nổi lên một cỗ cảm xúc kỳ quái.
“Cậu muốn đi cùng tôi không?” Kỳ Hạ không nghĩ nhiều, cậu chỉ muốn biết suy nghĩ của cô,”Cũng không phải hỏi tôi”
Chúc Nam Tinh không trả lời được.
Cô cúi đầu, ngón tay xoắn xuýt vào nhau, trong lòng hoảng loạn.
Muốn không?
Một chút.
Chúc Nam Tinh nhìn chằm chằm mặt đất, thỉnh thoảng trong đầu lại hiện ra hình ảnh của Cung Tiêu Vũ.
Nếu Kỳ Hạ ra nước ngoài,ít nhất….ít nhất cậu cùng Cung Tiêu Vũ sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Suy nghĩ thoáng qua, cả người Chúc Nam Tinh cứng đờ, sau vài giây định thần, cô cắn chặt môi, hẳn là bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Cô tại sao…trở lên ích kỷ như vậy?
Đẩy Kỳ Hạ ra nước ngoài chỉ vì suy nghĩ ích kỷ của bản thân?
“Tôi cảm thấy cảm xúc của cậu vẫn quan trọng hơn việc này!” Chúc Nam Tinh cố nén lại khó chịu trong lòng, nhẹ nhàng thở ra vài hơi,điều chỉnh trạng thái, sau khi ngồi ngay ngắn với quay đầu nhìn Kỳ Hạ:”Là cậu, chứ không phải tôi đi!”
Quá bình tĩnh.
Kỳ Hạ không ngờ tới trường hợp này, cậu nghĩ rằng ít nhất cô gái nhỏ sẽ khóc lóc ầm ĩ, không vui.
Khẽ nhướng mày, Kỳ Hạ xoa đầu Chúc Nam Tinh:”Quên đi, tôi sẽ cân nhắc lại”
“Ừm”
Lúc sau cũng không nói gì thêm, bầu không khí giữa hai người bỗng trở lên xấu hổ.
Chờ đến lúc Kỳ Hạ nhận thức được, muốn giải quyết ngay thì Chúc Nam Tinh đột nhiên đứng dậy,”Muộn rồi, về thôi!”
Trên mặt Chúc Nam Tinh rịn một lớp mồ hôi mỏng, Kỳ Hạ gật đầu “OK”
Kỳ Hạ vẫn nắm tay đưa Chúc Nam Tinh về nhà như thường lệ.
Kỳ lạ, hai người rõ ràng chưa yêu nhau nhưng lại giống như đang làm bất kể những việc mà chỉ những cặp yêu nhau mới làm.
Tới gần nhà Chúc Nam Tinh, Kỳ Hạ bỗng túm chặt lấy cô. Bên cạnh không một mái che chắn, chỉ có tán cây ven đường xếp xung quanh.
Ngày hè,dưới tàn cây tùng hương, ve sầu kêu râm ran cả một góc trời.
Kỳ Hạ mím môi kéo Chúc Nam Tinh đến tán cây, không nhịn được hỏi:”Hôm nay không vui sao?”
Vừa nói cậu vừa giơ tay lau đi lớp mồ hôi trên trán cô, làn da trơn bóng hơi ươn ướt, không có mùi khó chịu.
Chàng trai hơi cong eo, ấn cô gái nhỏ lên thân cây.
Khóe môi cậu trùng xuống, con ngươi đen hiện lên một tầng không vui cũng có chút dò hỏi.
Cậu cố gắng thăm dò biểu tình trên gương mặt và đôi mắt của Chúc Nam Tinh, cuối cùng lại chẳng nhìn được gì.
“Cậu dạo này không vui.” Kỳ Hạ chủ động xuống nước, nhỏ giọng dỗ dành cô:”Mấy ngày trước, cũng không trả lời tin nhắn Wechat của tôi”
“Về đi!” Chúc Nam Tinh cụp mắt.
Được, về nhà.
Vậy mà đến gần sáng mới nhắn lại cho cậu một câu:”Tối qua tôi ngủ quên!”
Tuy rằng con đường học hành không quá hoàn chỉnh, nhưng Kỳ Hạ cũng coi như đã từng trải qua Cao Tam và cũng hiểu rõ áp lực của kỳ thi đại học lớn đến nhường nào, chưa kể thành tích của Chúc Nam Tinh không ổn định.
Cho nên nhiều khi cậu cũng rất thông cảm và bỏ qua cho cô vì học hành vất vả.
Nhưng nếu tần suất quá thường xuyên thì lại là chuyện khác.
Trước đây, tuy rằng cô gái nhỏ không quá bám lấy cậu, nhưng ít nhất mỗi ngày, cô đều sẽ chủ động trò chuyện với cậu.
Để nói về mấy vấn đề này, Kỳ Hạ cũng có chuyện.
Dạo gần đây, cậu cũng rất bận, bận đối phó với Kỳ Phong, bận tìm hiểu khi nào trường gửi thông báo nhập học, bận sắp xếp những thứ cần thiết cho khai giảng, cùng với việc hàng ngày nhìn chằm chằm vào màn hình săn vé tàu, vé may bay.
Nếu đợi gần đến hôm nhập học, thật sự rất khó mua vé.
Cũng may gần đây xử lý được không ít chuyện, lúc này cũng không quá bận.
Cậu suy nghĩ một chút, vẫn nên xin lỗi trước:”Dạo này cậu bận lắm đúng không?”
Chúc Nam Tinh lắc đầu, dường như bị giọng nói mềm mỏng của Kỳ Hạ đả động, cô chủ động ôm lấy eo cậu, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp kia.
Trên người cậu có mồ hôi nhưng mùi không quá nồng, chắc do gió thổi bớt đi.
Ngược lại có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Loại cảm xúc chân thật này làm Chúc Nam Tinh đỏ bừng hai mắt,cô khẽ hít mũi cố gắng nuốt những giọt nước mắt sắp trực trào.
“Kỳ Hạ, cậu sẽ chờ tôi chứ?”
Trước đây, cô luôn nghĩ rằng một năm thật sự rất dài, nhàm chán và tẻ nhạt, chỉ quay cuồng bận rộn với công việc và cuộc sống, đôi khi ta vội vã nên mới cảm thấy thời gian mau trôi.
Nhưng bây giờ cô mới rõ, một năm, 365 ngày, có thể xảy ra quá nhiều biến số.
Vào ngày đầu tiên họ xa cách, thế giới của Kỳ Hạ lại có thêm một Cung Tiêu Vũ.
Tương lai, sẽ có vô số Cung Tiêu Vũ khác.
Chúc Nam Tinh một hơi lý thích toàn bộ những biểu hiện bất thường của cô trong mấy ngày qua, Kỳ Hạ nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu trêu cô.
Cậu thấp giọng cười, đôi tay to ấn đầu Chúc Nam Tinh, giọng nói trầm ấm từ trong lồng ngực phát ra.
“Sợ như vậy, vậy bây giờ chúng ta ở bên nhau luôn đi!”
“Không được!” Chúc Nam Tinh phản đối.
Cô là kiểu người rất coi trọng chữ tín, nếu trước đó cô không bảo Kỳ Hạ chờ mình một năm, hai người bọn họ đã sớm ở bên nhau rồi.
Mọi người từng nói, nếu người đó cứ một mực thúc giục hai người ở bên nhau, lập tức trong tiềm thức của bạn phải nghĩ rằng người đó không chờ nổi bạn.
Cho dù sau này có ở bên nhau cũng sẽ thường xuyên cãi vã.
“Lắm chuyện!” Kỳ Hạ kéo Chúc Nam Tinh ra khỏi lồng ngực,nửa đùa nửa thật nói.
Cậu cụp mắt, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ cằm Chúc Nam Tinh, cảm giác cô có vẻ gầy đi,đường nét rõ ràng, cằm cũng nhọn hơn.
“Gầy quá!” Cậu nói.
húc Nam Tinh “Ừm” một tiếng, lùi lại như muốn chạy trốn, khổ là lưng bị ép sát trên thân cây, không còn đường lui.
Cô đặt tay lên ngực Kỳ Hạ, lòng bàn tay cảm nhận được sức sống rõ ràng của thiếu niên,:”Đừng gần như vậy!”
Âm thanh rất nhỏ, giống tiếng muỗi kêu.
Nhưng lại rất dễ nghe.
Kỳ Hạ vẫn luôn nhìn vào gương mặt Chúc Nam Tinh, chắc chỉ bằng một bàn tay.
Ánh trăng phủ lên mặt cô như tấm lụa bạc, vẻ đẹp thoát ẩn thoát hiện mơ hồ.
Yết hầu khẽ động, ngón tay cậu niết trên cằm Chú Nam Tinh.
Ánh mắt khiêu khích chạm nhau.
Đôi mắt cô gái sáng trong, chỉ cần một cái liếc mắt cũng khiến lòng người rung động.
Sau khi bị sụt cân, khuôn mặt Chúc Nam Tinh dường như bớt mất vẻ phì nộn của trẻ con, càng khiến Kỳ Hạ cảm giác cô gái nhỏ đã lớn thật rồi.
Lòng bàn tay xoa đầu cô mấy lần, Kỳ Hạ không do dự nữa quyết định cúi đầu thì nghe thấy giọng Chúc Nam Tinh.
“Cậu muốn ở bên cạnh tôi chỉ để làm mấy chuyện này?”
Lời nói vừa dứt, bên tai Kỳ Hạ chỉ còn lại một khoảng không im lặng.
Cũng không có tiếng gió thổi qua kẽ lá.
Cậu không tin nổi vào mắt mình, trong chốc lát toàn bộ dịu dàng bỗng biến mất, trên người nổi lên một tầng khí lạnh.
“Cậu nghĩ tôi là người như vậy?”
Cậu buông Chúc Nam Tinh ra, lùi về phía sau.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Chúc Nam Tinh nói xong câu này hối hận không thôi, nhưng biết rõ lời nói ra không thể thu lại được.
Cô nhìn ánh mắt tức giận của Kỳ Hạ, nhất thời chân có chút mềm đi, cuối cùng cô ngã quỵ xuống, bất lực che mặt.
Rõ ràng người nói mấy câu khó nghe kia là cô, nhưng người khó chịu nhất bây giờ cũng là cô.
Cô cắn chặt răng, nước mắt từ kẽ ngón tay chảy ra, âm thầm nức nở.
Chúc Nam Tinh rất khó chịu, cô không biết tại sao mình lại trở thành như vậy, dù biết không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi gặp Kỳ Hạ cô lại không kìm được muốn đẩy cậu ra xa.
Cô luôn nghĩ tới Cung Tiêu Vũ, khi đứng cạnh Kỳ Hạ càng thêm xứng đôi, rõ ràng chênh lệch quá lớn.
Tại sao? Tại sao chứ?
Rõ ràng chỉ xuất hiện có một người, chỉ duy nhất một người đã khiến cô choáng váng ngay lập tức.
“Xin lỗi….Xin lỗi!” Cô nghẹn ngào, “Kỳ Hạ, tôi xin lỗi.”
Trong đêm tối, thanh âm thiếu nữ khổ sở nức nở đến đau lòng.
Căn bản Kỳ Hạ vẫn chưa tức giận, lửa vừa bốc lên đã bị nước mắt Chúc Nam Tinh dập tắt.
Cảm giác bất lực này khiến cậu phát cáu, cậu đặt đầu sang một bên, bình tĩnh lại một lúc mới nhẫn nhịn hỏi: “Chúc Nam Tinh, trả lời thật lòng, tôi ở trong mắt cậu, chính là loại người này?”
Chúc Nam Tinh khóc đến nỗi không nói ra lời.
Kỳ Hạ càng thêm bực bội, cậu vò đầu, trong lòng nghẹn một cục không biết phát tiết ở đâu.
Thật lâu sau, cậu mới ngồi xổm xuống:”Tôi không muốn ép cậu!”
Chúc Nam Tinh ngẩn người, sững sờ ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, Kỳ Hạ mím môi kìm nén xúc động, “Cậu không muốn nói cũng không sao, nếu thật sự không muốn gặp tôi, tôi có thể ra nước ngoài.”
“Khoảng thời gian này, cố gắng ôn luyện” Kỳ Hạ suy nghĩ một lát, khóe miệng hiện lên một tia tự giễu,”Tôi muốn nói rằng dù cho thế nào đi nữa chúng ta sẽ không xa cách, nhưng hiện giờ tôi chợt nhận ra một điều, chúng ta căn bản không thể ở bên nhau. Nhưng đừng lo, một năm tôi còn đợi được!”
Nói xong, Kỳ Hạ kéo Chúc Nam Tinh vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Sức lực không nhỏ.
“Được rồi, vào nhà đi. Ngủ ngon!”
Kỳ Hạ xoay người,lại bị Chúc Nam Tinh nắm lấy cổ tay.
“Hôm mưa to…Cung Tiêu Vũ đã hôn cậu sao?”