Edit:Ross
Khi nói, ánh mắt An Thần thâm độc như rắn, nhìn chằm chằm Kỳ Hạ không rời nửa ly.
Hắn nhìn thấy giữa đầu lông mày Kỳ Hạ ẩn nhẫn một tia tức giận,thỏa mãn cười.
“Kỳ thật rõ ràng các người biết là do tôi làm, vậy mà cũng không làm được gì!” An Thần đắc ý:”Có thể phát tiết được thì cứ trút hết lên chúng đi, cơ hội ở ngay trước mắt, đừng để tuột mất!”
Dứt lời, hắn kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của Kỳ Hạ.
Tính khí Kỳ Hạ dễ nổi nóng, một lời có thể châm nổ, chưa kể còn liên quan tới Chúc Nam Tinh.
Hắn đang đặt cược sức nặng của Chúc Nam Tinh trong tim Kỳ Hạ.
“An Thần!” Kỳ Hạ áp đầu lưỡi vào má, bất giác nở nụ cười.An Thần sửng sốt, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Tại sao? Sao hắn có thể cười được!
Tại sao lại cười?
“Tính khí của cậu” Kỳ Hạ lui về phía sau một bước, hai người kéo dài khoảng cách, tầm mắt gần như nhìn thẳng:”Như học sinh cấp hai, thật không nói nên lời!”
An Thần sửng sốt,một lúc mới nhận ra Kỳ Hạ đang chế nhạo mình.
“Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!” Kỳ Hạ nói, hơi nghiêng người, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của An Thần, khóe môi nở một nụ cười kiêu ngạo:”Bây giờ, giữa thi Đại học và đánh nhau, cậu nói xem, tôi sẽ chọn cái gì?”
An Thần trừng cậu, không nói một lời.
Kỳ Hạ khẽ cười một tiếng, lúc này mới đứng thẳng dậy, nhẹ nâng cằm:”Mời ngài về cho. Hôm nay vất vả phí mất một chuyến rồi!”
Lời nói thì tế nhị đấy, nhưng trong mắt cậu lại chứa đầy vẻ khinh thường.
Lúc này, Chúc Nam Tinh cùng Chúc Cửu Tứ mới đi tới.
“Kỳ Hạ!” Chúc Nam Tinh chắc chắn là người sốt ruột nhất, còn chưa chạy đến đã vội hét lên.
Kỳ Hạ và An Thần đều đồng loạt nhìn sang, người trước nhướng mày, người sau hai tay nắm chặt.
“Cậu…..người kia” Chúc Nam Tinh thản nhiên bước qua An Thần, đi tới chỗ Kỳ Hạ, ngập ngừng nói:”Mau đi thi!”
Kỳ Hạ “Phụt” cười, ngại Chúc Cửu Tứ ở đây, chỉ dám xoa đầu Chúc Nam Tinh.Một tay xách theo túi cúc, một tay nhét vào trong túi quần, “Tôi biết rồi!”
Chúc Nam Tinh biết mình lại làm chuyện ngu ngốc, ánh mắt xoay chuyển, một chữ cũng không dám nói.
Ngược lại, Chúc Cửu Tứ thản nhiên chào hỏi An Thần:”Thần Thần, có nhớ bác không?”
Năm đó cả nhà Kỳ Phong chuyển đi, An Thần mới có mấy tháng tuổi.
An Thần không có ấn tượng gì với Chúc Cửu Tứ, nhu nhược ho hai tiếng, gật đầu với ông:”Chào bác Chúc!”
Chúc Cửu Tứ khéo léo mỉm cười, ẩn ý nói:”Chà, Mẹ cháu dạy cháu tốt đấy!”
An Thần khựng lại, đầu ngón tay siết chặt bánh xe lăn.
“Được rồi, cháu mau vào thi đi!” Chúc Cửu Tứ nghiêng đầu nói với Kỳ Hạ, “Sắp đến giờ rồi!”
Kỳ Hạ gật đầu, nhướng mày liếc Chúc Nam Tinh một cái mới yên tâm vào trường.
Kỳ Hạ đi rồi, An Thần cũng không có gì luyến tiếc để ở lại.
Tiếc là, ba tên rác rưởi kia, cùng Kỳ Hạ.
Chúc Cửu Tứ đối với mấy chuyện của An Thần không muốn nhúng tay, nhìn thấy Kỳ Hạ vào trong trường học,lấy lệ hỏi An Thần:”Về bằng cách nào?”
“Tài xế đang đợi ở phía trước, không làm phiền bác!!” An Thần trầm mặc nói.
Chúc Cửu Tứ gật đầu ôm Chúc Nam Tinh vào xe mình.
Trình Ninh Diệc cũng theo dõi lại toàn bộ quá trình.
Chờ đến khi Chúc Cửu Tứ cùng Chúc Nam Tinh lên xe, Bà mới lắc đầu, tiếc nuối nói:”Tâm thuật bất chính.”
“Đều do người lớn!” Chúc Cửu Tứ khởi động xe,”Triệu Vân lúc đó đừng kiên quyết đem nó đi cùng, đã không xảy ra chuyện!”
” Chuyện của bọn họ, chúng ta là người ngoài cuộc, đừng lên bàn tán quá nhiều!” Trình Ninh Diệc dù gì cũng là phụ nữ, tuy Kỳ Phong cùng chồng mình là anh em tốt, gặp phải sự tình này, không tránh được mà xem xét dưới góc độ của phụ nữ:” Kỳ Phong mấy năm đều biền biệt, Triệu Vân là kiểu phụ nữ nhu nhược thì gánh vác sao nổi, còn có thể làm được gì?”
“Trước khi kết hôn, Kỳ Phong vẫn luôn ở trong tình trạng như vậy!” Chúc Cửu Tứ nhịn không được nói giúp anh em tốt của mình:”Nếu sớm biết rõ như vậy, tại sao còn chấp nhận kết hôn với hắn!”
“Haizz” Trình Ninh Diệc thở dài, “Có lẽ là không ngờ tới!”
Là phụ nữ, ai mà chả khao khát một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, cho dù là tiên trên trời mười ngón tay không chạm nước, thì điều ao ước nhất cũng chỉ đơn giản là cùng chồng chúc ngủ ngon rồi chào buổi sáng.
Chớ trêu thay lại để Triệu Vân gặp được Kỳ Phong.
Kỳ Phong quá ưu tú, dù không dây dưa với phụ nữ, Triệu Vân vẫn không khỏi suy nghĩ, lo được lo mất.
Vì vậy gấp không nổi mà dùng hôn nhân buộc chặt anh lại với cô ấy, kết hôn xong, cũng không chờ nổi, dùng con cái để trói buộc nghĩa vụ người cha với gia đình.
Kết quả lại tự mua dây buộc mình.
Kì thi Đại học kết thúc, Kỳ Hạ lập tức tách mình ra khỏi bầu không khí căng thẳng, mấy ngày tới không biết nên làm gì.
Ban đầu, cậu dành ra cả ngày để chơi game, đến giờ thì nhanh chóng tới đón Chúc Nam Tinh đi ăn cơm.
Sau đó, lại cảm thấy chơi game nhiều nhàm chán, vì vậy bắt đầu nghiên cứu công thức nấu ăn trên mạng, rảnh rỗi lại gọi Chúc Nam Tinh qua thử.
Còn Chúc Nam Tinh lại hoàn toàn trái ngược với Kỳ Hạ, Kỳ Hạ kết thúc, đồng nghĩa với mốc thời gian chạy nước rút của Chúc Nam Tinh chính thức bắt đầu.
Trước kỳ thi đại học, bọn họ không ngừng nghỉ cố gắng luyện tập.
Trường học ra sức đè ép bọn họ lao lực cố gắng, ước chừng đã nửa tháng qua đi, nhưng Chúc Nam Tinh vẫn chưa thể thích ứng kịp.
Ngày 25/6,công bố kết quả thi đại học.
Kỳ Hạ đang ở Thành Thành, vì hôm đó là sinh nhật của Hạ Nham, cũng là ngày chúc mừng kỳ thi đại học kết thúc, người lớn trong nhà tiện thể gộp chung thành lễ “thành niên”, tổ chức rất long trọng.
Gia tộc nhà họ Hạ đồ sộ, có tầm ảnh hưởng lớn, hầu hết các trưởng lão đều làm trong quân đội, cấp bậc cũng không thấp. Anh chị trong gia đình cậu dù không theo nghiệp binh,cũng đều xuất thân từ những trường đại học danh giá. Tốt nghiệp xong hoặc là tự gầy dựng sự nghiệp,hô mưa gọi gió trên thương trường, hoặc là về tiếp quản công ty gia đình, êm đềm vận hành.
Đếm từ trên xuống dưới, chỉ có mình Hạ Nham choai choai là vẫn chưa ổn định sự nghiệp.
Trong nhà từ trên xuống dưới không khỏi lo lắng cho cậu, người lớn thì muốn đưa cậu vào quân đội rèn luyện, người trẻ lại muốn đem cậu xuất ngoại du học.
Nhưng chưa một ai hỏi Hạ nham muốn gì.
“Xa xỉ, quá mức xa xỉ!”
Trong góc, Vạn Trì mặc một thân âu phục, tay cầm ly rượu, một bên vừa chẹp miệng vừa cảm thán. Kỳ Hạ cũng mặc vest, chỉ là bộ dáng có chút không hợp quy củ, cả người toát ra vẻ lười nhác, dựa vào cây cột bên cạnh, thỉnh thoảng quét mắt liếc một cái.
Từ nãy đến giờ ánh mắt luôn trực chờ chỗ điện thoại, tâm tư cậu đâu đặt ở nơi này.
“Chơi cái gì? Không có tiền đồ, lúc nào rồi còn điện thoại?” Vạn Trì khoác lên vai Kỳ Hạ, nhìn Hạ Nham, bộ dạng vui sướng khi thấy người gặp họa,”Nhìn đi, tiểu thiếu gia giàu có của chúng ta, chà, bảnh bao như này,làm tao suýt quên bộ dáng của nó hôm chạy tới Thiếu Lâm Tự.”
Kỳ Hạ cũng vui vẻ xem diễn, nghe mấy lời khoa trương của Vạn Trì, khẽ cười.
Trong biệt thự, nam nữ ăn mặc lộng lẫy, sang trọng, trên mặt ai cũng treo một nụ cười tiêu chuẩn tới chào hỏi, khen ngợi tiểu thiếu gia nhà họ Hạ soái khí bất phàm, tương lai rộng mở, thành rồng thành phượng.
Từ nhỏ, Hạ Nham đã ngỗ nghịch, quá hai phút đã gồng không nổi, bắt đầu rớt xích.
Hạ lão lúc đầu còn giả mù sa mưa, cuối cùng nhịn không nổi nữa, một chân đem thằng cháu bất hiếu đá văng, tự mình đi tiếp khách.
Hạ Nham được như ý nguyện, thuận tay với một chiếc macaron ném vào miệng, đi loanh quanh kiếm đám anh em tốt của mình.
Vạn Trì nhanh miệng, thấy cậu từ đằng xa, trêu chọc mấy câu:”Đừng đừng, đừng qua đây, anh làm em chói mắt quá!”
“Cút!” Hạ Nham chật vật thoát ra khỏi đám người, mệt muốn chết:”Biết thế đã không nghe theo ông nội, làm cái gì không làm, lại đi làm cái thứ đau đầu này!”
“Không thể nào, cậu mà cũng có não sao?” Vạn Trì mấy nay không bị đánh, cả người liền ngứa ngáy.
Hạ Nham hôm nay mặc âu phục, di chuyển có phần hơi bất tiện, bằng không đã sớm xách ra ngoài chỉnh cho nhừ tử rồi.
“A, hôm nay có điểm, sao rồi?” Hạ Nham hỏi Kỳ Hạ.
“Không biết.Tao chưa tra!” Một câu không đầu không đuôi.
Hạ Nham không hiểu:”Là sao?”
Vạn Trì lắc đầu “Chậc chậc, thằng chó, hunh đài à, mày làm như vậy là không được,đạo trời luân hồi, mày không phải lo có người cuỗm tay trên đâu.”
Một lúc lâu sau, Hạ Nham mới hiểu được, đấm vào cánh tay Kỳ Hạ,”Cút, biến khuất mắt tao, tự mình đi xem,mẹ nó, lại còn chờ cô gái kia gọi hỏi mày nữa!”
“Không phải.” Kỳ Hạ tắt điện thoại, nghiêm chỉnh nói:”Bọn mày không hiểu, đây gọi là tình thú”
“Này, mẹ nó phải gọi tình thú!?” Vạn Trì lăn ra cười.
Kỳ Hạ liếc mắt nhìn cậu, chưa kịp nói, điện thoại đã rung lên.
Cậu lấy ra, thấy ngay giao diện gọi video Wechat, hơi nhướng mày, trực tiếp nhận cuộc gọi.
Trong đoạn video, cô gái nhỏ gương mặt hào hứng, cũng có chút bồn chồn hỏi:”Tra chưa tra chưa, sao, kết quả thế nào?”
Kỳ Hạ cúi đầu, cười khẽ,ánh mắt dịu dàng ngưng trọng:”Vẫn chưa!”
“Hả?” Chúc Nam Tinh sốt ruột:”Sao thế? Lo lắng à?”
“Không phải” Kỳ Hạ nhấc điện thoại lên:”Tôi đang có việc!”
Cậu giơ điện thoại ra trước mặt,Chúc Nam Tinh lúc này mới thấy rõ bộ âu phục Kỳ Hạ khoác trên người.
Chỉ là vẫn không kiềm chế được tính cách, cà vạt thắt lỏng lẻo, áo không cài cúc trên cùng.
Ánh đèn của biệt thự chói lóa, chiếu vào khiến cậu như phát sáng.
Trong một đêm, sự non nớt của thiếu niên như biến mất, thay da đổi thịt, trông chững chạc và trưởng thành hơn rất nhiều.
Chúc Nam Tinh yên lặng nhìn, trong lòng bỗng có chút khó chịu.
Trước đây, cô luôn cảm thấy giữa mình và thế giới của Kỳ Hạ khác biệt, nhưng bây giờ, dường như cô có thể lý giải được.
Bắt đầu từ hôm nay, ngay lúc này, họ thực sự có khoảng cách.
Trong video, nhìn thấy rõ ràng Chúc Nam Tinh đang sửng sốt.
Kỳ Hạ không rõ nguyên do, hỏi: “Làm sao vậy?”
Chúc Nam Tinh giơ ngón tay chỉ về phía sau Kỳ Hạ, bất giác hỏi:”Các cậu đi cùng nhau à?”
Kỳ Hạ tưởng cô đang nói tới đám Vạn Trì, thành thật trả lời “ừm”, “Hôm nay sinh nhật Hạ Nham!”
Chúc Nam Tinh”Ồ” một tiếng, có chút thất thần:”Quen biết nhau từ trước à?”
Kỳ Hạ không hiểu cô đang nói cái gì,”Không phải cậu gặp qua bọn họ rồi à?”
Đúng vậy, đều đã gặp qua.
Cả người Chúc Nam Tinh như bị rút hết sinh khí, không có tinh thần, khóe miệng cứng đờ kéo lên một nụ cười, cười đến khó xem:”Vậy các cậu cứ chơi tiếp đi! Tối tra được điểm báo với tôi một tiếng!”
Không đợi Kỳ Hạ nói, Chúc Nam Tinh lập tức treo máy.
Phản ứng kỳ lạ của Chúc Nam Tinh khiến tâm trạng Kỳ Hạ nhộn nhạo, cô không vui, sắc mặt cậu liền trầm xuống.
Vạn Trì cùng Hạ Nham không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khó hiểu nhìn nhau.
Vạn Trì bỗng nhớ lại lời lúc nãy mình vừa nói, hoảng sợ bưng kín miệng.
Hạ Nham liếc cậu một cái,nghiêng đầu, lúc này mới nhìn thấy phía sau bọn họ còn một người nữa.
“Ôi má ơi!” Hạ Nham hoảng sợ, hai tay ôm ngực thở dốc,”Đi không một tiếng động!”
“Sao không phải do các cậu quá nghiêm túc!” Cung Tiêu Vũ cười đến kiều mị.
Cô mặc bộ lễ phục màu đỏ, đôi môi hông nhuận, màu đỏ càng khiến cô ấy trở lên lộng lẫy hơn. Rõ ràng chỉ mới bước vào giai đoạn trưởng thành, nhưng cô đã trổ mã đến duyên dáng yêu kiều,lại có chút tư vị của phụ nữ.
Kỳ Hạ nghe thấy tiếng của Cung Tiêu Vũ, quay đầu nhìn lại, lập tức rõ ràng phản ứng vừa rồi của Chúc Nam Tinh.Không nói một lời, cầm điện thoại bước ra ngoài.
Điện thoại đổ chuông vài lần rồi ngắt.
Vẻ mặt Kỳ Hạ lập tức trầm xuống, cậu mở Wechat, không vui mở hoopj tin nhắn thoại:”Nhấc máy!”
Cột tin nhắn hiện ra một dòng chữ “Đối phương đang gõ”, hai ba giây, lại chuyển thành “cô gái nhỏ”
Không nhận được hồi âm.
Kỳ Hạ nhíu mày, nhắn lại:”Tôi không biết Cung Tiêu Vũ ở phía sau,cũng không biết tại sao chị ta tới được đây!”
Dứt lời không đợi hồi âm, tiếp tục nhắn:”Trước tiên cậu nghe máy đã!”
Gửi xong, lập tức gọi lại.
Lần này, đầu bên kia rất nhanh bắt máy, thấy vậy cậu không dám để điện thoại rời khỏi tay mình.
Kỳ Hạ trong lòng bí bách,cố gắng kiềm chế, nhưng giọng điệu vẫn không được tốt:”Lớn gan quá ta!”
Bên kia vẫn như cũ không nói gì.
” Ỷ vào việc tôi thích cậu nên không dám đánh cậu đúng không?”Kỳ Hạ tức đến bật cười.
Bên kia vẫn không trả lời.
Kỳ Hạ nhíu mày, lạnh giọng, “Nói chuyện!”
“Đây là thái độ nói chuyện khi thích một người?” Thanh âm nhẹ nhàng, đây là giọng phụ nữ. Kỳ Hạ hơi sửng sốt, bỏ điện thoại xuống xem, sau khi chắc chắn đây là số của Chúc Nam Tinh, mới nói:”Dì?”
“Là dì!” Trình Ninh Diệc cười, giọng nhẹ như vô lực:”“Nam Tinh vừa mới hầm hừ vào nhà vệ sinh, dì thấy di động con bé kêu nên nghe hộ!”
Kỳ Hạ: “……”
Cái quái gì đây?
“Thích Nam Tinh?” Trình Ninh Diệc chủ động nhắc tới vấn đề này, hỏi:”Hai đứa đang yêu đương?”
“Không ạ!” Kỳ Hạ lập tức phủ nhận, vội vàng giải thích:”Cháu theo đuổi cô ấy nhưng cô ấy không chấp nhận!”
Trình Ninh Diệc: “Tại sao?”
Kỳ Hạ trầm mặc, cuối cùng vẫn quyết định nói thật:”Cô ấy bảo chờ thi đại học kết thúc!” Lại nói thêm một câu:”Chờ cô ấy đậu đại học!”
Trình Ninh Diệc kinh ngạc:”Vậy à?”
Kỳ Hạ ngoan ngoãn trả lời “Vâng ạ!”
“Nếu đã như vậy, dì cũng không có gì để nói!” Trình Ninh Diệc không hỏi quá nhiều, chỉ đơn giản nhắc nhở mấy câu:”Chuyện này tốt nhất đừng để chú cháu biết, dì sẽ giúp hai đứa giữ bí mật với điều kiện hai đứa nói được phải làm được!”
Vốn dĩ Kỳ Hạ muốn chờ cô gái nhỏ đến lúc biết điểm thi, muốn được cùng nhau biết điểm, kết quả đã đến gần đích rồi mà lại có chuyện.
Cậu nhíu mày tiếc nuối, chỉ có thể đáp ứng.
Trình Ninh Diệc “ừm” một tiếng,”Nam Tinh ra rồi, dì đưa điện thoại cho con bé!”
Không đợi Kỳ Hạ nói gì, cậu đã nghe thấy giọng Trình Ninh Diệc bình thản nói dối:”Kỳ Hạ gọi, tìm con có việc?”
Kỳ Hạ: “……”
Chờ đến lúc Chúc Nam Tinh nhận điện thoại, Kỳ Hạ lại không biết phải nói gì.
“Alo” giọng Chúc Nam Tinh rất nhỏ, hẳn là cố ý hạ giọng xuống:”Có việc gì không?”
Cười.
Còn giả bộ nghiêm túc.
Kỳ Hạ lấy lại hứng thú, tìm một góc khuất, tựa vào gốc cây nói:”Xem hộp thư!”
“Nghe điện thoại, sao?”
Cô gái nhỏ vẫn còn tức giận.
Phản ứng của cô khiến Kỳ Hạ rất hài lòng, cậu cúi đầu cười, lúc lâu sau mới trả lời:”Ghen à?”
Chúc Nam Tinh ngẩn người, bên tai có chút đỏ.
Cô bối rối xoay người, quay lưng về phía Trình Ninh Diệc, cúi đầu, không tự nhiên vuốt tóc che đi vành tai đỏ bừng.
“Không có!”
Thanh âm vô cùng hờn dỗi.
Tiếng nói vừa ôn nhu lại mềm mại, hòa cùng gió đên hè thấm vào khắp tâm can Kỳ Hạ.
Chảy qua toàn thân, tê dại.
Kỳ Hạ cười một hồi mới nhỏ giọng đáp:”Chúc Nam Tinh, sao cậu lại mềm như vậy hửm?”
Giọng cậu trầm khàn, còn cố tình kéo dài âm cuối, chọc cho mặt Chúc Nam Tinh thêm đỏ bừng.
Lúc này, Chúc Cửu Tứ bỗng nhiên quay lại,Trình Ninh Diệc nhìn gương mặt đỏ bừng của con gái, lắc đầu nói:”Không có tiền đồ!”. Nhưng vẫn nhắc cô:”Lên lầu nói!”
Chúc Nam Tinh như được xá tội,nhẹ nhàng thở ra, che lại điện thoại một mạch chạy lên phòng.Kỳ Hạ nghe tiếng bước chân, vội giải thích:”Hôm nay là sinh nhật Hạ Nham. Tôi không biết cung Tiêu Vũ cũng ở đây, vừa rồi không có gặp chị ta!”
Chúc Nam Tinh “Ồ” một tiếng,”Sao vừa rồi hỏi cậu còn trả lời rất rõ ràng nha!”
“Tôi tưởng cậu hỏi Vạn Trì!”Kỳ Hạ oan ức.
“Tôi có ngốc đâu, hỏi bọn họ làm gì!” Chúc Nam Tinh nhỏ giọng nói thầm.
Kỳ Hạ tủm tỉm cười,”Tôi không nghĩ tới, làm sao chúng ta có thể ngốc được chứ!”
“Cậu mới ngốc!” tâm tình Chúc Nam Tinh khá hơn, bước vào phòng, đóng cửa lại, ngồi ở trên giường rung chân.
“Bất quá người ngốc lại là cậu!” Kỳ Hạ cố ý nói, “Uống nhiều dấm đúng thật chua không tốt một chút nào!”
Chúc Nam Tinh bị chọc cho nóng người:”Cậu còn dám nói!”
Kỳ Hạ vậy mà vẫn nói tiếp:”Nhà cậu có bán dấm không?”
“Tôi giận rồi đó!” giọng Chúc Nam Tinh nhỏ đến nỗi không thể hét lớn được.
Phải mất một lúc cậu mới ngừng trêu Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh nhớ tới kết quả thi vội nói:”Cậu đang làm gì?”
Kỳ Hạ: “Gọi cho cậu!”
Vô nghĩa!
Chúc Nam Tinh chẹp miệng nói:”Tra điểm thi đi!”
Kỳ Hạ: “Gấp đến vậy?”
Chúc Nam Tinh không nói.
Kỳ Hạ cười, trấn an nói:”Không tệ đâu, tôi biết mà!”
“Lỡ đâu!” Chúc Nam Tinh không yên tâm, “Cậu cứ tra trước đi, biết thì nhớ báo tôi!”
“Sau đó thì sao?”Kỳ Hạ thì thầm:”Thi đậu thì có ích gì?”
“Thi đậu, tương lai cậu sẽ xán lạn!” Chúc Nam Tinh nghĩ nghĩ mới nghiêm túc nói.
Kỳ Hạ: “……”
Như cậu, tương lai của tôi thật đáng lo ngại!