Edit:Ross
Giữa tháng năm, cái nóng lặng lẽ đến.
Trời xanh mây trắng, ngày tháng dài thêm, điều này cũng đồng nghĩa với nỗi vất vả của học sinh cao tam tiếp tục kéo dài.
Còn nửa tháng nữa là bước vào kì thi đại học, thời gian ít ỏi càng làm sôi sục lên bầu không khí học tập căng thẳng.
Cũng vì vậy, Kỳ Hạ cùng Chúc Nam Tinh càng ít dành thời gian cho nhau hơn, nếu trước đây hai người có thể ăn chung bữa trưa, hiện tại họ chỉ vội vàng nói với nhau vài lời.
Hơn nữa, kể từ lúc Kỳ Hạ dọn ra khỏi nhà Chúc Nam Tinh, hai người càng hiếm khi gặp mặt.
Được một khoảng thời gian, Chúc Nam Tinh thấy công việc học tập của Kỳ Hạ quá vất vả, nên muốn cổ vũ bằng việc mang cơm đến cho cậu.
Buổi trưa, trường đã tan học,nhưng Kỳ Hạ vẫn miệt mài làm bài trong lớp.
Chúc Nam Tinh thấy vậy sợ cậu ngồi nhiều không thoải mái, vội chạy lên lầu trên, vẫy tay gọi, hai người chậm rãi cùng nhau ra sân thể dục dùng cơm.
Cả ngày, gặp nhau chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.
Dù ngắn ngủi nhưng Chúc Nam Tinh vẫn cảm nhận được sự thay đổi trên người Kỳ Hạ.Cái khí chất ngang ngạnh, lười biếng của Kỳ Hạ dần được thay thế bằng sự nghiêm túc. Sự thành thục giữa đôi lông mày càng khiến đôi mắt kia thêm phần mạnh mẽ.
Hơi thở thanh xuân dần bị năm tháng cuốn đi,rồi lại phủ lên hình bóng cậu đường nét sâu lắng, trầm ổn.
Chúc Nam Tinh biết cách thư giãn của Kỳ Hạ là chơi game, nhưng qua tháng năm, khi cô đăng nhập vào game, thời gian hiển thị của cậu càng lúc càng lâu.
Từ một người đã onl mười giờ trước đến một người đã onl mười ngày trước.
Từ trước đến nay, Kỳ Hạ chưa bao giờ chủ động nói với cô về những mệt mỏi, hoặc là phiền phức,đâu biết rằng chỉ nhưng thay đổi nhỏ này Chúc Nam Tinh cũng thu lại trong mắt.
Cũng không biết từ bao giờ, dần dần Chúc Nam Tinh càng nhạy cảm hơn với thời gian.
Buổi sáng không còn ngủ nướng, đồng hồ báo thức vừa vang lên cô lập tức mở to mắt. Buổi tối, tốc độ ăn cơm cũng được đẩy nhanh, đèn bàn bên cửa sổ vẫn sáng cho đến tận rạng sáng.
Giống như họ cùng nhau chiến đấu với kì thi đại học vào nửa tháng tới.
Tiết tự học vào chủ nhật cuối cùng của tháng năm cũng kết thúc, Chúc Nam Tinh lẳng lặng ngồi lại lớp làm bài kiểm tra, hai mươi phút sau, mới thu dọn đồ đạc bước đến dãy dạy học ba.
Từ ngày đầu tiên Kỳ Hạ chuyển tới đây, đã là lần thứ hai cô bước vào dãy dạy học ba và cũng là lần thứ hai cô đến lớp cậu.
Lúc chuyển nhà, Kỳ Hạ từng nói đã đổi chỗ ngồi, còn bảo Chúc Nam Tinh đi xem thử, Chúc Nam Tinh lúc đó đang mải dỗi, giận hờn không muốn đi.
Trước mắt, có cơ hội nên lập tức đi ngay.
Đêm hè, ánh trăng sáng rực rỡ, trên bầu trời những ngôi sao thưa thớt rọi in bóng cây lên mặt đất.
Hành lang vắng lặng, chỉ nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ của cô, thỉnh thoảng có một vài tiếng động sột soạt.
Giống như lần trước, Chúc Nam Tinh chỉ dám đứng ở cửa sau, cô nhìn vào chỗ cũ của Kỳ Hạ cùng Cung Tiêu Vũ sửng sốt một chút, lại nhìn về chỗ của Cung Tiêu Vũ, ngồi đó là một anh trai dáng người to lớn.
Ngay lúc Chúc Nam Tinh đang nhón chân tìm kiếm bóng dáng của Kỳ Hạ, Cung Tiêu Vũ đột ngột quay đầu lại.
Cô vừa nhìn thấy Chúc Nam Tinh, vô cùng cao hứng, còn chủ động nhướng mày với Chúc Nam Tinh, sau đó giơ tay lên.
Chếch về phía trước.
Chúc Nam Tinh theo hướng tay của Cung Tiêu Vũ dễ dàng nhìn thấy Kỳ Hạ.
Chỉ là bóng lưng, cô vẫn có thể chắc chắn xác định được đó là cậu.
Cậu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, gần cửa sổ thứ nhất ngoài cùng bên trái.
Tại lớp này, cậu dùng hành động để giữ khoảng cách xa nhất với Cung Tiêu Vũ. Chúc Nam Tinh lập tức hiểu được ý đồ của cậu, dựa vào tường mỉm cười.
Quả nhiên người giỏi toán thể nào cũng làm nên chuyện.
Ba năm phút sau, chuông tan học vang lên.
Đã tới lúc này, nhà trường cũng không quản ý thức tự giác của học sinh, người nào muốn học thì học, người nào muốn đi cứ đi.
Cung Tiêu Vũ thuộc kiểu sau, chuông vừa vang, sách vở cũng không lấy, vội móc tai nghe và điện thoại trong túi đi ra khỏi lớp. Ra tới bên ngoài, lập tức phát hiện Chúc Nam Tinh đang đứng ở bên cạnh cửa trước, còn chưa đi.
Cô lại ngoảng đầu nhìn Kỳ Hạ, ngồi vững như núi Thái Sơn, không vì một đám học sinh ra ra vào vào mà bị ảnh hưởng.
Cung Tiêu Vũ cười cười, chủ động tiến về phía Chúc Nam Tinh.
“Xin chào, tiểu khả ái!”
Bản thân Chúc Nam Tinh cũng không nghĩ tới Cung Tiêu Vũ sẽ chủ động chào hỏi cô, nhất thời không biết làm gì. Cô theo bản năng nhìn Kỳ Hạ, phát hiện cậu vẫn đang chăm cú giải bài tập.
Không thể vì mỗi việc đàn chị chào hỏi mà quấy rầy Kỳ Hạ học tập được, Chúc Nam Tinh nghĩ nghĩ, lễ phép mỉm cười lại.
Bộ dáng căng thẳng của Chúc Nam Tinh chọc Cung Tiêu Vũ không nhịn được cười, cô nghiêng đầu, càng lúc càng tiến gần đến chỗ Chúc Nam Tinh.
So với những cô gái bình thường khác, Cung Tiêu Vũ cao hơn rất nhiều, ít nhất phải m7, đứng trước mặt Chúc Nam Tinh trực tiếp hơn cô một cái đầu.
“Chờ Kỳ Hạ?”
Cung Tiêu Vũ nhìn gương mặt tròn trịa cùng đôi mắt long lanh kia, không khỏi tự hỏi cô gái nhỏ này đã thành niên chưa, nhìn kiểu gì cũng giống học sinh tiểu học.
Đáng yêu muốn chết!
Cung Tiêu Vũ chủ động nhắc tới Kỳ Hạ cũng nằm ngoài dự đoán của Chúc Nam Tinh, Chúc Nam Tinh trợn tròn mắt nhìn nhìn Cung Tiêu Vũ, một lúc sau mới gật đầu.
Cô càng khẩn trương, Cung Tiêu Vũ càng muốn chọc cô.
“Không tốt nhỉ? Cậu ấy đang học, mấy nhóc mới học cao nhị, không hiểu cao tam bọn tôi vất vả như thế nào đâu!”
Chúc Nam Tinh ngoài mặt không nói gì, nhưng trong òng thầm nghĩ: Sao lại không hiểu, tôi hiểu hết.
“Thường thì một ngày chúng tôi đến lớp, không muốn nói chuyện với ai, sau khi tan học, chúng tôi chỉ muốn đi dạo một mình.”
Chỉ một câu nói của Cung Tiêu Vũ cũng động tới lòng Chúc Nam Tinh, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, sau đó lại nhìn Kỳ Hạ.
Trông cậu có vẻ gầy hơn trước kia, trang phục mùa hè mỏng hơn, nhìn rõ được hai cánh tay của cậu, cổ tay cũng gầy đi,lộ rõ xương cổ tay.
Cậu ngồi bên cửa sổ, tập trung làm bài.
Như thể đấy chính là thế giới riêng của cậu.
“Nhìn đi, cậu ấy còn không để ý tới người khác” Cung Tiêu Vũ ghé sát vào bên tai Chúc Nam Tinh, nói tiếp.
Chúc Nam Tinh cảm thấy mấy lời Cung Tiêu Vũ nói đều có lý, nhưng lại cảm thấy có cút vô lý, chần chờ nhìn Cung Tiêu Vũ,”Thật sao?”
Cung Tiêu Vũ cúi đầu, bắt gặp đôi mắt đen như quả nho của Chúc Nam Tinh, đầu tiên hơi giật mình, sau đó mới cười thành tiếng.
Cô quen thuộc giơ tay ôm lấy Chúc Nam Tinh, “Gạt nhóc đó!”, dứt lời liền lớn giọng huýt sáo với Kỳ Hạ,”Ê, bạn gái nhỏ nhà cậu đến tìm này!”
Kỳ Hạ ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Chúc Nam Tinh đang nằm trong vòng tay Cung Tiêu Vũ, liền nhíu mày đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Còn chưa có bước ra ngoài, liền thấy Cung Tiêu Vũ không biết đang thầm thì to nhỏ gì đó với Chúc Nam Tinh, còn tiện tay đẩy Chú Nam Tinh vào phòng.Lúc này trong lớp không còn lại mấy người, nhưng vài người nghe được lời nói của Cung Tiêu Vũ, đều đưa mắt nhìn Chúc Nam Tinh đầy ẩn ý.
Chúc Nam Tinh vào cũng không được, ra cũng không xong, lúng túng đứng trước bục giảng.
Cung Tiêu Vũ trêu chọc thành công, thắng lợi cười lớn rời đi.
Trước khi rời đi cô còn ngạo nghễ vẫy tay chào Kỳ Hạ, nhân tiện gửi một nụ hôn gió tới Chúc Nam Tinh.
Kỳ Hạ thở dài:” Lại đây!”
Chúc Nam Tinh “A” một tiếng, cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy mấy đôi mắt tò mò xung quanh.
“Ngồi một lát, tôi còn hai câu nữa, giải xong sẽ đưa cậu về!” Kỳ Hạ lại cầm bút lên.
Chúc Nam Tinh khẽ “ừm!”, im lặng không dám gây ra tiếng động làm phiền cậu.
Kỳ Hạ một lần nữa chìm vào thế giới của chính mình Chúc Nam Tinh chống cằm nhìn đến phát ngốc.
Cô nghĩ tới hành vi vừa rồi của Cung Tiêu Vũ, có điểm vẫn không rõ.
Chẳng lẽ cô cùng Chu Thư Đồng đoán sai, căn bản Cung Tiêu Vũ không hề thích Kỳ Hạ!
“Vừa rồi chị ấy nói gì với cậu?” Kỳ Hạ bất chợt nói.
Chúc Nam Tinh vừa lấy lại phản ứng, nhận ra là cậu đang nói với mình, ngẩn người một lúc mới nhớ ra những gì Cung Tiêu Vũ nói,ngay sau đó lỗ tai đỏ bừng, ấp úng không biết nói gì.
Kỳ Hạ nghiêng đầu nhìn thoáng qua lỗ tai đỏ bừng của cô,đoán ngay ra được Cung Tiêu Vũ thể nào cũng nói ra mấy lời không hay.
Cô gái kia đích thị là phiên bản nâng cấp của Chu Thư Đồng, suy nghĩ mấy thứ linh tinh còn nhiều hơn cả đám con trai.
“Nói gì vậy?” Kỳ Hạ nheo mắt, hơi tò mò.
Chúc Nam Tinh “hừ” một tiếng, kỳ kỳ quái quái chớp mắt,giả ngu, “Quên rồi!”
Kỳ Hạ cười nhạo, nhéo mặt cô:” Nói đi mà!”
Chúc Nam Tinh quả quyết lắc đầu.
Chị đây mà là nhóc đã sớm về làm ấm giường đợi cậu ta rồi!
Mấy lời này nhất định không thể để Kỳ Hạ biết được.
Hai người ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thả thính nhau, hoàn toàn coi người khác là không khí.
Những người còn lại đang bị kỳ thi đại học vò đầu bứt tai giờ lại còn nhét một đống thức ăn cho chó vào mồm, lập tức lẳng lặng thu dọn sách vở đi về.
Mới có vài phút, trong lớp đã chỉ còn mỗi Chúc Nam Tinh cùng Kỳ Hạ.Có lẽ do lòng hiếu kỳ tác quái, biết rõ lớp nào cũng giống nhau, nhưng Chúc Nam Tinh vẫn không nhịn được tò mò ngó trước ngó sau.
Bảng đen viết rất nhiều đề mục, nhìn kĩ vẫn có thể hiểu được đôi chút, mỗi một chương trong cuốn sách trên bàn đều là những thứ cô rất quen thuộc.
Chúc Nam Tinh:” Cảm giác tôi có thể thi đại học được rồi!”
Kỳ Hạ vừa nghe thấy vậy động tác tay liền khựng lại, ngay sau đó tiếp tục viết nốt bước cuối cùng,xong mới khép sách lại, lười biếng dựa vào tường nhìn cô.
“Vậy thi luôn đi!” Cậu bắt đầu dở ra dáng vẻ không đứng đắn” Vừa vặn tôi cũng không phải nghĩ nhiều!”
Chúc Nam Tinh lườm cậu, Kỳ Hạ chỉ cười cho qua.
Thời gian trôi qua chầm chậm, màn đêm càng lúc càng sâu hơn.
Ánh trăng nhàn nhạt, đèn đường lọt qua từng kẽ lá.
Trên chuyến xe buýt cuối cùng,Kỳ Hạ cùng Chúc Nam Tinh đều ngồi ở hàng ghế áp chót.
Gió đêm mùa hạ rất mát, phả vào mặt khiến lỗ chân lông toàn thân đều nở ra.
Chúc Nam Tinh mới ngồi xuống liền đem đầu gác lên vai Kỳ Hạ, Kỳ Hạ cẩn thận nắm lấy tay Chúc Nam Tinh.
Những ngón tay cô trắng như đầu hành lá, mềm mại không xương.
Chỉ cần một cái bóp, dường như giảm bớt đi toàn bộ căng thẳng trong người.Cơ bắp căng cứng lập tức thả lỏng, Kỳ Hạ dựa vào cửa sổ, năm ngón tay luồn vào ngón tay Chúc Nam Tinh.
Đến trạm xe buýt, Chúc Nam Tinh bị đánh thức.
Cô xoa mắt, cùng Kỳ Hạ xuống xe.
Hai người đứng ở ven đường, Chúc Nam Tinh nhìn lên bầu trời đen kịt hỏi:”Hôm nay có về nhà không?”
“Không về!” Kỳ Hạ nói.
“Hả?” Chúc Nam Tinh ánh mắt sáng lên.
“Không về thì ở đâu?” Kỳ Hạ cười, “Ngủ sàn nhà?”
Chúc Nam Tinh thất vọng, nhưng nghĩ tới mấy lời Cung Tiêu Vũ nói, mặt hơi nóng.
“Vậy cậu mau về đi, tôi gửi cho cậu phong bao lì xi đi taxi!”Chúc Nam Tinh thúc giục.
“Ừ, nhớ gấp đôi đấy!” Kỳ Hạ duỗi tay chặn xe, “Tối nhớ ngủ sớm, đừng thức khuya!”
Chúc Nam Tinh muốn nói “cậu cũng vậy!”, nhưng nghĩ lại vẫn là không nói, chỉ cười tạm biệt.
Trong nháy mắt, kỳ thi sắp đến.
Lúc này không ai lại đi yêu cầu học sinh làm thêm bài kiểm tra, trước ngày thi ba ngày, nhà trường đóng cửa.
Một là để học sinh giải tỏa áp lực trong một năm học căng thẳng qua, nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh lại tâm thế chuẩn bị đi thi.
Hai là các trường bắt đầu thu dọn phòng thi và dán số báo danh.
Ba ngày cuối cùng, riêng trong tình huống này, cho dù cả thế giới có cho bọn họ nghỉ ngơi đi chăng nữa thì sự căng thẳng vẫn không thể tránh khỏi. Buổi tối trước khi đi ngủ, trong đầu đều hiện lên mấy từ đơn tiếng Anh, cái nào không nhớ lập tức từ trên giường bò dậy, bật đèn giở sách, nhẩm lại vài lần mới dám nhắm mắt đi ngủ.Hoặc nửa đêm,đột ngột thức giấc vì cơn ác mộng, sợ ba ngày sau giống như trong mơ, nhận được kết quả thi, tất cả đều trượt.
Riêng chỉ có Kỳ Hạ thực hiện hết tất cả những lời thầy nói.
Từ lúc về nhà, liền tắt máy di động, lăn ra giường ngủ.
Ngủ li bì suốt ba ngày.
Chúc Nam Tinh có chìa khóa nhà của Kỳ Hạ, ngày đầu tiên tới tìm cậu ăn cơm tối mới phát hiện ra cậu đã sớm đi ngủ.
Còn nghĩ thầm do học tập mệt mỏi, không dám quấy rầy.
Kết quả sang ngày hôm sau, tình huống vẫn như cũ, như thể suốt từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thèm tỉnh.
Thẳng cho đến ngày thứ ba, Chúc Nam Tinh mới nhận thức được, cậu đã ngủ li bì suốt ba ngày liền.
Đến tối, Chúc Nam Tinh không nhịn nổi nữa lập tức chạy về phòng đánh thức cậu.
“Ra ngoài chơi đi!” Cô ngồi xổm xuống trước giường của Kỳ Hạ, bộ dáng giống hệt thỏ con, “Ăn cái gì ngon rồi ngày mai còn đi thi.”
Kỳ Hạ vẫn như cũ nhắm tịt mắt, giơ tay lần mò Chúc Nam Tinh, sau đó nhẹ nhàng kéo nửa người trên của cô lên giường.
“Ngủ với tôi!” Thanh âm khàn khàn đến cực điểm, nhưng cũng rất thiếu đòn.
Chúc Nam Tinh: “…… Ngủ cái gì mà ngủ, mau đứng dậy, cậu còn chưa ăn cái gì đâu!”
Nói liên hoàn, lải nhải y hệt một con vẹt.
Sau bao nhiêu lâu, cô ấy vẫn như vậy.
Sự kiên nhẫn của Kỳ Hạ luôn luôn bằng không, cậu cuốn chăn đem Chúc Nam Tinh đè ở dưới thân.
Động tác quá mạnh, chăn rớt xuống một nửa.
Nửa thân trên Kỳ Hạ không mặc áo, xương quai xanh tinh xảo cùng bờ vai rộng lộ ra, vừa vặn ở ngay trước tầm mắt của Chúc Nam Tinh.
Cậu cúi xuống một chút, môi Chúc Nam Tinh liền rơi trên vai Kỳ Hạ.
Cánh môi hơi lạnh, cũng thực mềm.
Bờ vai ấm áp lại cứng cáp, trái ngược hoàn toàn.
Chỉ là cái chạm thoáng qua cũng đủ khiến cả người như bị thiêu đốt.
Trong phút chốc, Kỳ Hạ mở mắt.
Do ngủ quá lâu nên đôi mắt một mí của cậu đã biến thành ba mí, càng khiến đôi mắt cậu trở nên sâu hơn.
Con ngươi đen như mực, cùng sóng mắt nông.
Cái nhìn chí mạng.
“Tôi, tôi không cố ý!” Chúc Nam Tinh hoảng hốt lơ đễnh nói,”Là cậu đè lên tôi!”
Kỳ Hạ nhướng mày, khóe môi treo lên một nụ cười nhạt, âm điệu kéo dài rất chậm:”Cậu giở trò lưu manh?!”
Bị cậu trêu chọc, gương mặt Chúc Nam Tinh đỏ bừng, muốn chạy cũng không được, khắp người cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên.
“Cậu lưu manh thì có!” Chúc Nam Tinh động đậy tay chân, dùng hết sức đẩy người kia ra.
Cũng không biết đỏ mặt do ngại ngùng hay bị thiếu khí.
Kỳ Hạ mới vừa tỉnh đã tìm được biện pháp giải tỏa, sau khi cảm thấy tâm trạng tốt hơn, cậu vui vẻ ấn đầu Chúc Nam Tinh xuống xoa một hồi rồi mới trở mình đứng dậy.
Kỳ Hạ nhấc chăn lên, không chút do dự trần trụi bước chân xuống giường.
Vừa đi vừa duỗi người. Động tác khoe khéo các đường cơ của cậu trở nên rõ ràng hơn.Quần tây của cậu bị rách được treo trên cậy treo đồ, bộ dáng đi vừa lười biếng vừa có chút hoang dã.
Rồi cả bờ vai kia, vong eo hẹp rắn chắc nhịp nhàng kia.
Cậu chậm rãi bước ra khỏi phòng, để lại một mình Chúc Nam Tinh lăn lộn trên giường, tay ôm chặt chăn bông, ngượng ngùng che mặt.
Không coi cô là người ngoài cuộc à!