Edit:Ross
Giống cún con.
Đôi mắt tròn xoe đen láy, long lanh, lại mang nét ngây thơ.
Kỳ Hạ chỉ nhẹ nhàng liếc qua, đầu lưỡi áp vào răng hàm, hung hăng nhìn sang chỗ khác.
Chết tiệt, thật muốn phạm tội.
Chúc Nam Tinh cho rằng Kỳ Hạ vẫn còn đang giận, nắm chặt không buông.
Không có lý do nào khác, chỉ là không muốn làm cậu giận.
“Cậu coi tôi là gì?”
Kỳ Hạ bại trận, dứt khoát ngồi xuống mặt đất.Cậu duỗi hai chân đặt giữa mình và Chúc Nam Tinh.
“Tôi cũng đâu phải tội phạm?” Cậu gằn giọng kéo tay Chúc Nam Tinh ra khỏi miệng.
Chúc Nam Tinh mặc kệ, cố chấp không buông. Kỳ Hạ thật sự sôi máu, nhấc cổ tay cô lên, nâng mắt:”Làm sao?”
Còn muốn nháo đến bao giờ.
Chúc Nam Tinh bĩu môi, quay ngoắt mặt sang một bên, “hừ”
Trên mặt cô gái nhỏ đọng lại ít nước mắt, mới khóc xong cái mũi nhỏ đỏ ửng, đáng yêu đến nỗi làm tâm người ta ngứa ngáy.
Trước đây, Kỳ Hạ còn cho rằng bản thân mình có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ mọi bức tường kiên cố đều sụp đổ, nhìn bộ dáng của cô nhóc này chỉ muốn ôm vào lòng mà nâng niu.
Còn có thể hôn một chút.
“Sao không nói gì?” Kỳ Hạ thanh âm khàn khàn,cảm giác có vài phần đè nén nặng nề.
Cậu bỗng nghiêm giọng như vậy, dọa Chúc Nam Tinh đỏ mắt, cô thút thít khịt mũi, một chữ cũng không nói.
Kỳ Hạ mất kiên nhẫn,lặp lại một lần nữa.
Cậu cử động thân mình, chuẩn bị đứng dậy:”Được, cậu không muốn thấy tôi nữa chứ gì?”
“Rõ ràng là cậu mới là người không muốn thấy tôi!” Chúc Nam Tinh ủy khuất nhỏ giọng thì thầm.
Ồ, nói chuyện rồi!
Kỳ Hạ vừa đứng được một nửa, lại ngồi xuống, nhướng mày nhìn Chúc Nam Tinh:”Cậu là cái đồ vô lương tâm!”
“Là cậu không có lương tâm mới đúng!” đôi mắt cô hồng hồng trừng lớn,”Vừa mới rời đi, đã cùng người khác cười cười nói nói, tốt như vậy? Còn cho cậu cả nước nữa mà!”
Khó có lúc Chúc Nam Tinh mất bình tĩnh thế này, Kỳ Hạ không khỏi sửng sốt, sau mấy giây mới phát hiện cô đang nói về việc gì.
“Người khác? Nước? Cung Tiêu Vũ á?” Kỳ Hạ nhớ tới, lại ngẩn người, tâm tình vui sướng cong lên khóe môi, tiến lại gần Chúc Nam Tinh,” Dấm à?”
Vành tai Chúc Nam Tinh đỏ bừng, trúc trắc phản bác:”Mới không có, tôi ghét nhất là ghen!”
Cô giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Kỳ Hạ ôm vào trong lòng. Đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống, cả người quay lại, đem lưng tựa vào lồng ngực Kỳ Hạ.
Như được ôm từ phía sau.
Lồng ngực cậu hơi cứng, cánh tay rắn chắc như đồng ghì chặt khiến cô không thể trốn thoát.
Cả người Chúc Nam Tinh như bị luộc chín, trên mặt không ngừng nóng lên, liên tục đánh đấm tay Kỳ Hạ:”Mau buông tôi ra! Đồ lưu manh!”
“Đây đã là gì?” Giọng nói trầm thấp từ lồng ngực truyền đến:”Nói cậu thiển cận cũng đúng!”
Chúc Nam Tinh xì khói:”Kỳ Hạ!”
Hiếm khi nghe thấy cô kêu tên cậu rành mạch như vậy, tâm tình Kỳ Hạ vô cùng vui vẻ, trói chặt tay hơn,kiêu ngạo đặt cằm lên đỉnh đầu Chúc Nam Tinh, nghiêm túc nói:” Tôi đâu có tịch thu nước của người khác? Là tự chị ta ném qua!”
“Sau đó còn cười với cậu?”
“Chà, ân oán sâu nặng quá!” Kỳ Hạ siết chặt bàn tay mềm mại không xương của Chúc Nam Tinh, mặc kệ cô ra sức giãy giụa, đan tay mình vào tay cô, mười ngón tay giao nhau “Đã mất công nhìn rồi sao không nhìn cho hết? Không hiểu đạo lý làm đến nơi đến chốn là gì à?”
Chúc Nam Tinh không nghe rõ lời Kỳ Hạ nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai bàn tay đan chặt.Đầu ngón tay phảng phất một luồng điện mỏng manh, xuất phát từ trái tim chạy thẳng lên da đầu, lan ra các dây thần kinh.
Cả cơ thể và lý trí đều bị kiểm soát, không có khả năng nhúc nhích.
“Người kia bị bênh!” Kỳ Hạ không khách khí nói:”Tôi nói là đừng có bỏ rác vào ngăn bàn của tôi!”
“Vậy mà chị ấy vẫn còn cười được!” Chúc Nam Tinh còn lâu mới tin.
“Vậy nên tôi mới nói người kia có bệnh!” Kỳ Hạ đặt bàn tay khác lên eo Chúc Nam Tinh.
Vòng eo của cô gái nhỏ nhắn, vừa vặn một cánh tay có thể ôm trọn. Ngay lúc này, cả người Chúc Nam Tinh cứng đờ, dây thần kinh căng thẳng, ê a không nói lên lời.
Kỳ Hạ cũng không làm thêm động tác nào dư thừa, cứ như vậy im lặng ôm Chúc Nam Tinh.
Tình cảnh lung tung rối loạn ban đầu, đột nhiên tĩnh lặng trở lại.
Đầu óc Chúc Nam Tinh trống rỗng,không nghĩ được gì, cô cứ ngồi như vậy mặc Kỳ Hạ ôm mình.Cổ nhanh chóng tê liệt, cử động không nổi.
Mà Kỳ Hạ lúc này, đầu óc cũng loạn như tơ vò, trong lòng là ôn hương nhuyễn ngọc, trớ trêu thay lại không làm được gì, còn phải kiêng dè mấy vị đại nhân trong nhà.
Thái độ phản đối kịch liệt của Kỳ Phong quá rõ ràng, Chúc Cửu Tứ dù ngày thường không nói, nhưng tốt xấu gì vẫn là một người cha, còn Trình Ninh Diệc, quá mơ hồ.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không ra được gì, Kỳ Hạ cắn môi, mặc kệ, chỉ cần Chúc Nam Tinh gật đầu, những người còn lại đều không thành vấn đề.
“Hả, vậy cậu đồng ý à?” Kỳ Hạ đột nhiên nói.
Chúc Nam Tinh vẫn còn đang chu du cõi thần tiên, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp, giật giật cổ:”Cái gì?’
“Chuyện yêu đương!” Kỳ Hạ lại siết chặt ngón tay cô.
Chúc Nam Tinh im lặng một hồi, nói:” Yêu sớm!”
Kỳ Hạ: “……”
Chúc Nam Tinh: “Không tốt đâu!”
Kỳ Hạ: “……Cậu cố ý?”
Chúc Nam Tinh bật cười, thật ra cô cũng không quan tâm lắm đến mấy cái râu ria này, nếu trước kia Kỳ Hạ nói như vậy, cô nhất định sẽ đồng ý, nhưng bây giờ cậu còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Chúc Nam Tinh suy nghĩ, nói:”Trước tiên thi đã, cậu phải thi Đại học!”
“Nếu tôi đậu, cậu đồng ý chứ?” Kỳ Hạ nói.
Chúc Nam Tinh gật đầu.
Kỳ Hạ liếm môi, nói:”Được rồi, hai tháng chắc chờ không nổi mất?”
“Này” Chúc Nam Tinh vội nói,”Hai tháng gì? Ý là đợi tôi thi đỗ!”
Kỳ Hạ: “……”
*
Về việc ở chung, hai người có trao đổi qua với nhau.
Trong khoảng thời gian này, Chu Thư Đồng gặng hỏi không biết bao nhiêu lần, Chúc Nam Tinh không biết phải giải thích như thế nào, hình dung kiểu gì cũng ra “mập mờ”,không hay lắm, mà hai người bọn cô còn chưa xác định ở bên nhau.
Cuối cùng dứt khoát nói “Không biết”.
Hỏi vài lần không thu được gì, Chu Thư Đồng cũng không còn hứng thú.
Chúc Nam Tinh lại tỏ ra khá thoải mái với tình trạng này,một mặt họ như gần gũi với nhau hơn so với trước kia.Mặt khác cũng không bị áp lực khi tới gần. Trong một khoảng thời gian tiếp theo, mặc dù rõ ràng hai người tách ra, nhưng đối với người ngoài, mối quan hệ này dường như trở lên sâu sắc hơn.
Năm cuối cao tam thời gian khá eo hẹp, ngay cả việc chuyển nhà cũng chưa hoàn tất,Kỳ Hạ chỉ có thể sống tạm nhờ nhà Chúc Nam Tinh.
Buổi trưa Kỳ Hạ không về, Chúc Nam Tinh cũng lẽo đẽo đi theo, hai người rảnh rỗi tìm một quá cà phê yên tĩnh dùng bữa rồi ngồi học bài.
Buổi tối, Kỳ Hạ tan học muộn, Chúc Nam Tinh đành ngồi trong lớp đợi cậu. Rút kinh nghiệm lần trước, Chúc Nam Tinh không đến lớp Kỳ Hạ nữa mà đợi đến khi chuông kêu lên mới sang dãy dạy học ba ở dưới chờ.
Trời trở tối, trường học chỉ có mấy ngọn đèn đường sáng lên, mới cách nhau có một mét đã khó nhận ra người đứng đối diện là nam hay nữ rồi.
Kiểu gì thì Kỳ Hạ vẫn dửng dưng mặc kệ, hoặc là kéo Chúc Nam Tinh vào lòng kề vai sát cánh, hoặc là kéo quai cặp của cô rảo bước nhanh về phía trước, giống như đang xách cún con.
Chúc Nam Tinh bị túm đi, vô cùng tức giận,bước nhỏ đuổi theo, cô trừng mắt bĩu miệng, nhẹ giọng uy hiếp:” Buông mau! Nếu không mai tôi về trước đấy!”
Kỳ Hạ thấp giọng cười một tiếng:” Vậy đành phải trốn học thôi!”
Chúc Nam Tinh bị lời kia làm cho nghẹn lại, bại trận, mắt nhắm mắt mở mặc cậu túm đi.
Từ xa nhìn lại, tựa như một món trang sức quý giá của Kỳ Hạ.
Trong khoảng tháng trước, Cao Tam thậm chí còn không được nghỉ cuối tuần, có tận bốn kì thi đại học mô phỏng đều diễn ra vào hai ngày thứ bảy, chủ nhật. Bắt đầu vào 9 giờ sáng thứ bảy.
Vì thế cuối tuần Kỳ Hạ đến trường để làm bài kiểm tra, còn Chúc Nam Tinh đến lớp tự học. Nửa tháng qua đi,kết quả thi của Chúc Nam Tinh đã có, cô xuất sắc nhảy vào top ba.
Chu Thư Đồng liên tục thở dài:”Sức mạnh của tình yêu quá vĩ đại!”
Mỗi lần như vậy Tôn Dương đều tỉnh bơ dội cho một gáo nước lạnh:”Phải là năng lực của học bá vĩ đại mới đúng!”
Chu Thư Đồng: “Biến mau, thứ năm đếm ngược từ dưới lên còn ra không nổi thì cũng không có tư cách nói chuyện ở đây!”
Tôn Dương: “……”
Tâm trạng hồi hộp cứ thế kéo dài cho đến ngày 1-5, cuối cùng cũng có một đợt nghỉ ngắn hạn.
Cao nhất và cao nhị có ba ngày nghỉ, cao tam chỉ được nghỉ duy nhất 1-5, hai ngày còn lại tiếp tục tham gia thi như bình thường.
Hôm đó,sau khi thu xếp được thời gian, mọi người liền giúp Kỳ Hạ chuyển nhà,Kỳ Hạ ở có một mình, ở đây cũng không lâu nên chỉ đem theo ít đồ dùng cần thiết.
Chúc Nam Tinh gọi Chu Thư Đồng, Chu Thư Đồng gọi Tôn Dương, dõng dạc đe dọa:”Đây mới là lực lượng lao động tự do chân chính!”
Tôn Dương một bên cắn miếng kem băng, một bên cho Chu Thư Đồng lăn ra chỗ khác.Bốn người một xe bận rộn cả buổi sáng,mới thu xếp ổn thỏa.
Buổi trưa, mọi người nhanh chân chạy tới chỗ ở mới của Kỳ Hạ.
Phòng mới của Kỳ Hạ cách trường học ba phút đi bộ, điều kiện ở tiểu khu này cũng rất tốt.
Khi thuê nhà, Kỳ Phong cũng đã suy xét qua, để giảm bớt thời gian đi đường của Kỳ Hạ, phòng cũng rất gần với cổng ra vào, lại ở tầng một. Đồng thời cũng giảm bớt áp lực chuyển nhà cho bọn họ.
Chu Thư Đồng nhịn không được khen, “Nhìn xa trông rộng,chú quả thật quá thông minh!”
Tôn Dương: “ Ai cũng giống như cậu, thế giới này liệu có tốt lên không?”
Chu Thư Đồng: “Chết tiệt cậu lại đây, chán sống rồi à?”
Tôn Dương khiêng rương lên vai, vừa chạy vừa ngoảnh mặt lại “lêu lêu”
Kết quả không may đụng trúng người,cái rương từ trong tay trượt xuống, vang lên một tiếng “ầm” lớn. Tiếng vang bất ngờ đột kích thu hút sự chú ý của mọi người.
Chúc Nam Tinh khom lưng đem đồ từ cốp xe đặt xuống đất, nghiêng đầu liếc về hướng phát ra tiếng động,ngây ngẩn cả người.
Tại sao…lại là cô ấy!
“Ai vậy? Cậu quen à?” Chu Thư Đồng để ý tới vẻ mặt của Chúc Nam Tinh, cũng quay ra nhìn theo.
Cô gái này là ai? Chưa từng gặp qua.
Chúc Nam Tinh thu hồi tầm mắt, chuyên tâm vào công việc dọn đồ:”Là bạn cùng bàn của Kỳ Hạ!”
Chu Thư Đồng kinh ngạc nhướng mày, vỗ vai Chúc Nam Tinh:”Có chắc là ba Kỳ Hạ tìm căn nhà này không vậy?”
Chúc Nam Tinh khựng lại, để tuột con gấu bông trên tay, lăn xuống đất.
Là con gấu bông cô tặng cho Kỳ Hạ.
Cô nhanh chóng chạy tới nhặt nó lên, mặt không chút biểu tình:”Tớ không biết!”
Chu Thư Đồng nghe xong, cảm thấy tình hình có vẻ hơi phức tạp, sờ cằm, đưa mắt nhìn chằm chằm cô gái kia.
Làn da trắng bóng, mái tóc đen dài, đặc biệt ngũ quan trên gương mặt cũng sắc nét, thu hút vô cùng.Lại rất biết cách ăn mặc, đẹp khoe xấu che,là kiểu người không hề đơn giản.
Chu Thư Đồng lại quay sang nhìn Chúc Nam Tinh, áo phông trắng quần jean chỉnh tề, do phải làm việc nên khuôn mặt non nớt ửng hồng, chóp mũi dính một tầng mồ hôi mỏng.Cô búi tóc thành một quả cầu nhỏ,giữ trên đỉnh đầu, một vài sợi tóc con rơi xuống trước mặt, cô vội vã vén ra sau tai. Để lộ làn da trắng hồng, căng mọng như trái đào chín trên cành.
Quá đối lập, so với bạn cùng bàn của Kỳ Hạ là hai kiểu người hoàn toàn khác.
Chu Thư Đồng nheo mắt, đột nhiên mỉm cười.
Đây mới là bộ dáng Kỳ Hạ khao khát, giả bộ bất cần đời bao ngày qua, đúng thật hết sức lưu manh.
Bên này đang chờ xem kịch hay thì chính chủ cũng từ trong nhà bước ra.
Kỳ Hạ không muốn để Chúc Nam Tinh làm việc nặng nhọc, cô gái nhỏ người dính đầy mồ hôi còn phải đi tắm,ở đây lại không có quần áo thay, quá phiền phức.Vì vậy chỉ để Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng dọn dẹp một số đồ dùng nhỏ để ở bên ngoài.
Bây giờ trời vẫn chưa quá nóng, gió thổi vi vu làm tâm trạng vô cùng sảng khoái.Cậu vừa mới ra khỏi phòng, nhìn thấy Cung Tiêu Vũ đang đứng ở khoảng sân,sửng sốt một chút.
Cung Tiêu Vũ đang chuẩn bị rời đi, nghiêng người nhìn thấy Kỳ Hạ,cô kinh ngạc nhướng mày, “Ồ, thật trùng hợp?”
Tình huống này cũng làm Tôn Dương ngây ngẩn, cậu theo bản năng quay đầu nhìn Chu Thư Đồng, kết quả nhìn thấy cảnh tượng cô ôm hai tay bộ dáng như đang xem kịch.
Có điều khóe môi hơi nhếch lên rõ ràng không vui.
Tôn Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyến này không thể xuống bùn, vì vậy lập tức cầm rương lớn đi về phía trước, mặc lòng nhộn nhạo, lúc đi ngang qua Cung Tiêu Vũ, rất nghiêm túc nói: “Xin lỗi, cho tôi đi qua!”
Cung Tiêu Vũ nhanh chóng đưa lưng dựa vào tường.
Kỳ Hạ nhân tiện cũng dựa vào tường, trừng Tôn Dương.
Tôn Dương căn bản không nghĩ tới điểm này, chột dạ rời tầm mắt, khoan thai đi vào phòng, đầu không ngoảnh lại.
Đúng lúc, Cung Tiêu Vũ bất ngờ duỗi tay ra, Kỳ Hạ nhanh mắt né tránh.Cung Tiêu Vũ cũng quen thái độ này của Kỳ Hạ, chỉ tay vào mặt cậu:”Trên mặt dính bụi!”
Kỳ Hạ thờ ơ, “ừm” một tiếng, đi ngang qua Cung Tiêu Vũ bước tới chỗ Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh đang cúi đầu, cuối cùng trực tiếp leo vào cốp xe.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Kỳ Hạ tiến tới cốp xe,liếc lên, cô gái nhỏ bĩu môi như thể treo được cả một can dầu.
“Cậu ở đây làm gì?” Kỳ Hạ nhấc một chân lên, duỗi tay:”Lại đây!”
Chúc Nam Tinh ngồi thùi lùi một góc,”Làm gì?”
Kỳ Hạ: “Đi xuống, cùng tôi dọn phòng!”
“Không phải có mỗi mấy hộp bìa cứng thôi sao? Có gì mà dọn dẹp!”Chúc Nam Tinh vặn vẹo.
Kỳ Hạ “Stk” một tiếng, nghĩ thật đúng như lời đồn, bất kể cô gái có tính cách gì,đến khi nói chuyện yêu đương đều là chung một kiểu.
Khẩu thị tâm phi.
Năng lượng nháo cũng vô tận.
Nhưng nghĩ đến Chúc Nam Tinh trở thành như vậy là vì mình, trong lòng cậu không khỏi đắc ý.
Kiêu ngạo muốn hét lên cho cả thế giói.
Loại cạm bẫy ngọt ngào này, dù có nguy hiểm nhường nào cũng sẵn lòng nhảy vào.
“Đừng nháo!” Kỳ Hạ chỉ vào Chúc Nam Tinh:”Nếu cậu còn không mau xuống, chờ đến khi tôi lên, sẽ không thương lượng gì đâu!”
Chúc Nam Tinh trừng mắt, “Cậu uy hiếp tôi!”
“Tôi không có!” Đối với khát vọng sinh tồn mãnh liệt, Kỳ Hạ vội vàng phản bác, cậu cười cười, ôn hòa nói:”Câu trước tiên ra đây đi, tay tôi mỏi!”
Chúc Nam Tinh tốt bụng,nhìn không nổi cảnh người khác vì mình mà làm khó bản thân, nghe được lời này của Kỳ Hạ, dù biết cậu nói dối nhưng vẫn chấp nhận đi qua.Kỳ Hạ thành công, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Cậu duỗi tay ôm lấy eo thon của Chúc Nam Tinh, ôm cô ngồi xuống.
Cánh môi áp lên lỗ tai cô, nhỏ giọng cười,”Cậu giúp tôi chặn hoa đào thối, cậu phải có tinh thần trách nhiệm, không được phép trốn tránh.”
Chúc Nam Tinh nhất chịu không nổi cậu cố ý thấp giọng trêu chọc mình, bên tai lập tức đỏ bừng.Cô đấm vào ngực Kỳ Hạ, trừng mắt:”Cậu tự đi mà chặn!”
Kỳ Hạ nắm lấy tay cô, chỉ biết cười trừ.
Ở phía xa, nhìn thấy cảnh tượng này, Cung Tiêu Vũ cũng không có phản ứng gì, lúc rời đi, còn hào phóng vẫy tay chào hỏi.
“Kỳ Hạ, tôi đi đây!”
Kỳ Hạ chỉ là nhẹ nhàng nâng mắt nhìn lướt qua, một lời cũng không nói.
Chúc Nam Tinh nhịn không được nhìn Cung Tiêu Vũ, vóc dáng cô ấy cao gầy, dáng người đẹp, đến bóng lưng cũng mảnh khảnh.Trong ánh nắng giữa trưa, mái tóc đen của cô ấy bị gió hất tung, trông rật phóng khoáng.
Đối mặt với hành vi vừa rồi của Kỳ Hạ, cô ấy cũng rất cởi mở, trong mắt không hề có một tia ghen ghét.
Đem ra so sánh,ngược lại, bản thân cô tỏ ra đặc biệt keo kiệt.
Nữ sinh trước giờ đều ở trong lòng tự phân cao thấp,Chúc Nam Tinh thấy mọi thứ của Cung Tiêu Vũ đều nổi trội hơn mình, cùng Kỳ Hạ cũng xứng đôi, không hiểu bằng một năng lực nào đó đã biến cô trở thành một người thích ghen tuông.
“Tôi muốn nói rõ ràng với cậu!” Kỳ Hạ đưa tay vén mấy sợi tóc lõa xõa trước mặt Chúc Nam Tinh, lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp cô,”Tôi đổi chỗ rồi, cũng không còn ngồi cùng bàn với chị ấy nữa!”
“Cậu ngồi đâu?” Chúc Nam Tinh hỏi.
Kỳ Hạ nhướng mày,”Muốn biết tự mình đến xem!”
Tuyên bố chủ quyền.
“Tôi không đi.”
Chúc Nam Tinh gạt tay Kỳ Hạ ra, cúi người ôm mấy đồ dùng nhỏ chạy vào trong nhà.
Kỳ Hạ duỗi mắt nhìn bóng lưng chạy trối chết của Chúc Nam Tinh,cười nhạo một tiếng, lúc này mới chậm rì rì đuổi theo.
Vì đồ đạc đều đựng trong bìa cứng, cũng không có quá nhiều thứ phải thu dọn.
Căn hộ có ba phòng ngủ một phòng khách, Kỳ Hạ ở một mình, trông có hơi trống trải.Tôn Dương từ nhỏ đến lớn đều ở cùng với ông bà ngoại, mới làm khách được một lúc đã đòi ăn vạ ở lại.
“Thật thoải mái!” Tôn Dương nằm sõng soài trên ghế sô pha.
Kỳ Hạ lấy từ trong tủ lạnh mấy bình nước, đặt lên bàn cà phê.
Tôn Dương tò mò, “Mày mua từ bao giờ vậy?”
“Chắc ba tao mua!” Kỳ Hạ nói.
Tôn Dương càng thêm hâm mộ, thở dài,”Khoảng cách giàu nghèo quá lớn!”
Kỳ Hạ mặc kệ cậu ba hoa chích chòe, đưa mắt nhìn Chúc Nam Tinh đang làm gì.Cô ở một mình trong bếp, trên tay cầm khăn lông, chốc lát lại khom người lau dọn khắp nơi.
Trong nháy mắt, Kỳ Hạ bỗng thấy được hình ảnh của nhiều năm về sau,cô vẫn khoác trên người bộ dáng tươi tắn như vậy, vì cậu mà trước sau bận rộn.
Rõ ràng ở nhà là công chúa được nuông chiều, đến chỗ cậu lại thành bảo mẫu.
Kỳ Hạ cắn khóe môi,cô gái bóng hình mảnh mai mờ ảo trong làn sương trắng.
Mấy giây sau, Kỳ Hạ bước tới, từ phía sau ôm cô vào lòng, cầm khăn lông trên tay cô,”Không phải lau nữa!”
Chúc Nam Tinh bị cậu làm cho sửng sốt, quay đầu còn thấy Tôn Dương cùng Chu Thư Đồng.
May mà hai người họ còn đang mải đánh nhau, không chú ý tới bên này.
“Cậu làm gì vậy?”Chúc Nam Tinh giãy giụa.
Kỳ Hạ không thể để tuột mất ngôi sao nhỏ đỏ rực này được, tay cậu không đặt lên eo Chúc Nam Tinh, chỉ để hờ trên thành bếp.
Cơ thể dán lên người cô, giọng nói mơ hồ:”Còn chưa kết hôn, đã bận rộn như vậy rồi?”
Chúc Nam Tinh nghe thấy tiếng ngẩn ra, nhanh chóng lấy lại phản ứng, thẹn thùng nói lắp:”Cậu cậu, nói bậy gì vậy! Tôn Dương cũng bận kìa,đi mà cưới cậu ấy!”
Dứt lời, một phen đẩy người phía sau ra, chạy nhanh ra ngoài.
Kỳ Hạ đâu để cô thoát đi dễ dàng vậy được, tay chân dài kéo người lại vào trong lòng.
“Định đi đâu!”
Khi nói chuyện nhả chữ không rõ ràng, giọng còn cà lơ phất phơ.
Nghe đến cả người mềm nhũn.
Chúc Nam Tinh sợ nhất là cậu xuất chiêu này, vội vàng trốn tránh:”Cậu nói chuyện tử tế đi!”
Kỳ Hạ ngẩng đầu, đem thuốc phun ra,giậm chân một cái, dựa vào bệ bếp. “Bây giờ nói tử tế!”
Chúc Nam Tinh không khỏi vạch lá tìm sâu:”Không được ném thuốc linh tinh!”
Kỳ Hạ chiệp một cái,cười gian xảo,”quét ngay đây!”, còn cố ý lẩm bẩm,”Bà xã đại nhân quản gắt quá!”
Chúc Nam Tinh gồng không nổi nữa, xoay người lập tức chạy ra phòng khách tìm Chu Thư Đồng,lớn tiếng thảo luận tối nay ăn gì.
Kỳ Hạ ở trong bếp lau chùi, nghe giọng nói lanh lảnh của cô gái nhỏ, khóe miệng tươi cười nhếch lên tận trời cao.