Edit:Ross
Sau một phút khí phách anh hùng, Chúc Nam Tinh ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc chỗ giao lộ đèn xanh đèn đỏ và phố ăn vặt.
Cô sững sờ một lúc, sau đó nhịp tim đột ngột tăng nhanh, sắc mặt ửng đỏ, thậm chí vành tai cô cũng đỏ bừng.
Trong lòng có chút chột dạ.
Chẳng lẽ đây là thanh thiên bạch nhật trong truyền thuyết mọi người hay nói?
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt cô vẫn dõi theo bóng dáng thiếu niên đó, thân ảnh thiếu niên cao gầy, vẫn như cũ lẻ bóng một mình.
Áo hoodie, đội mũ lên đầu.
Bộ quần áo giống hệt lúc rời đi vào buổi trưa,trên vai là chiếc balo mà Chúc Nam Tinh đã chọn.
Cho nên, dù không nhìn thấy mặt, trong nháy mắt Chúc Nam Tinh vẫn có thể khẳng định đó là Kỳ Hạ.
Chỉ là cậu đang làm gì ở đây?
Cậu đang chờ đèn đỏ hay là đón xe?
“Này, ngây người nhìn cái gì vậy?” Chu Thư Đồng tò mò mà quay đầu lại,theo tầm mắt Chúc Nam Tinh nhìn thử.
Có thấy cái gì đâu?
Chúc Nam Tinh chỉ cảm thấy trước mắt thật chói mắt,cô hoàng hồn,cùng Hu Thư Đồng bốn mắt nhìn nhau.
“Tớ ra ngoài một chút”Chúc Nam Tinh không hề nghĩ ngợi chạy ra ngoài.
Chu Thư Đồng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì,nhìn đồ ăn chưa dọn ra hết ở trên bàn,đi cũng không được, mà ở cũng chẳng xong.
Mà Chúc Nam Tinh lúc này đã sắp chạy sang đầu phố bên kia,từ nhỏ cô đã rất ghét chạy,liên tục chạy trong mười giây liền thở hồng hộc.
Cô dừng lại,khom lưng cúi người, chống tay lên đầu gối thở dốc.
Lúc này, đèn đỏ ở ngã tư vừa nháy xanh, phương tiện dừng lại có trật tự, người đi đường giẫm lên vạch kẻ ngựa vằn băng qua đường ngược chiều.
Kỳ Hạ cũng lẫn vào dòng người, đi về phía trước.
Không kịp rồi.
Chúc Nam Tinh không biết vì cái gì cô phải gọi cho Kỳ Hạ,cô thậm chí còn không biết lát nữa sẽ nói gì với cậu.
Nhưng vẫn buột miệng thốt ra
“Kỳ Hạ!”
Trên đường ồn ào như vậy,giọng nói của Chúc Nam Tinh thực sự rất khó thu hút.
nhưng Chúc Nam Tinh rõ ràng thấy được.
Người chỉ cách cô có 10 mét dừng bước chân, rồi làm như không nghe thấy gì tiếp tục cất bước.
Nếu cẩn thận quan sát, rõ ràng cậu đang tăng tốc.
Mặt trời lặn xuống, ánh chiều tà nhuộm một mảnh cam,từ trên mặt kính của tòa cao ốc chiếu lên đôi mắt, lên mặt.
Và cả, trên tai.
Khi Kỳ Hạ nghiêng đầu, Chúc Nam Tinh liền thấy lỗ tai cậu chợt lóe lên.
Là khuyên tai.
Nhưng……cô chưa từng thấy Kỳ Hạ đeo khuyên tai.
Không phải lúc trưa cũng đâu có thấy!