Vì thế, anh ấy đang ẩn nấp, làm giảm bớt sự kiên nhẫn của Trương Trường Sinh trước, đồng thời để ông ta nghĩ mình không có lực đánh trả, từ đó mới buông lỏng cảnh giác.
Chờ đến khi Trương Trường Sinh buông lỏng hơn, cũng sẽ là thời cơ tốt nhất để Tô Thương ra tay.
Thế là.
Tô Thương thi triển Chỉ xích thiên nhai, lại qua thêm mười mấy phút.
Gần nửa tiếng, đánh mãi không được, Trương Trường Sinh tức thở hổn hển, chân khí trong cơ thể lại tiêu hao cũng khá nhiều.
"Hừm!"
"Tô Thương, con rùa rụt cổ, cậu chỉ có biết tránh né thôi đúng không!"
Trương Trường Sinh vừa vung kiếm, vừa mở miệng châm chọc Tô Thương, đáng tiếc, Tô Thương không rảnh mà để ý.
"A!"
"Đáng giận!"
Trương Trường Sinh như sắp nổ tung, cuồng loạn hô lên một tiếng, đồng thời vung kiếm lung tung.
"Chính là lúc này!"
Tô Thương thấy vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, lập tức mở ra đá Thiên ẩn.
Trong chốc lát, khí tức của anh ấy ẩn giấu đi, cơ thể cũng như biến mất trong hư không.
Trong đình viện, dường như chưa từng có người này.
"Hừm?"
Trương Trường Sinh khẽ nhíu mày, kinh ngạc nói: "Cậu ở đâu rồi...Không xong rồi!"
Trương Trường Sinh nhìn xung quanh tứ phía, muốn tìm bóng dáng của Tô Thương, nhưng vào lúc này, ông ta đột nhiên cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, nhất thời trong lòng run lên.
Ông ta muốn vung kiếm đánh ra, nhưng đáng tiếc đã không còn kịp nữa rồi.
Tô Thương đã xuất hiện ngay trước mặt Trương Trường Sinh, dùng một nguyền liên tục đánh vào lồng ngực của ông ta.
"Phù!"
Sau một lúc, Trương Trường Sinh phun ra một ngụm máu, thân thể bay ra ngoài, máu văng tung tóe lên trời cao.
Đồng thời, kiếm Thương Khung cũng rời khỏi tay, hiện lên một hình dáng như đường vòng cung, từ từ rơi xuống đất.
Tô Thương nhanh tay nhanh mắt, bay lên không trung, trực tiếp lấy kiếm Thương Khung nắm vào tay mình.
Vù!