“Tô Thương.”
Giọng nói Tô Thần Binh bình tĩnh trả lời: “Con nghĩ cha mình nhỏ mọn đến vậy sao?”
“Cũng không phải chỉ gọi con vài tiếng chú thôi sao, có là gì đâu, cha biết con không cố ý mà.”
Tô Thần Binh lộ ra một nụ cười, rộng lượng nói: “Cha… Tha thứ cho con.”
“Thật sao ạ?”
“Trời đất!”
Tô Thương như trút được gánh nặng, cười nói: “Cha đúng là có khí phách, là một người rộng rãi, bao dung, con quả thực rất bội phục cha.”
“Tô Thương, cháu đừng tự trách, ông nội… Cũng tha thứ cho cháu.” Lúc này, Tô Kiền Khôn mở miệng nói: “Cháu cũng không làm gì sai, aiz, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách chính ông, là ông lú lẫn, nhìn thấy người trẻ tài mạo song toàn thì lại không nhịn được muốn kết nghĩa, ông xin lỗi.”
“Cháu…”
Tô Thương có phần sợ hãi vì đột nhiên được nuông chiều, vội nói: “Không, không, không, ông nội ơi, là cháu sai, ông đừng tự trách chính mình.”
“Ha ha, chúng ta tạm thời không nói tới chuyện này nữa.”
Tô Kiền Khôn đầu tiên là cười sau đó tò mò hỏi: “Tô Thương này, cháu nói cháu là Tô Huyền Thiên, vậy chẳng phải cháu là cao thủ Địa Tông hay sao?”
“Không phải đâu ạ.”
Tô Thương thấy mình không cần phải giấu giếm nữa, vì vậy anh mở tay ra, di chuyển linh khí trong cơ thể mình.
Rất nhanh sau đó, một khối ánh sáng linh khí có kích thước bằng quả táo nhảy lên trong lòng bàn tay anh.
“Ông nội, thực ra cháu không phải là võ giả thượng cổ.”
Tô Thương khẽ cười, cứ thế nói: “Cháu và ông cố Tô Vô Kỵ giống nhau, đều là tu chân giả, trong cơ thể có sẵn linh khí.”
“Khoảng thời gian trước đây, cháu là tu chân giả đạt tới cảnh giới Luyện Khí, thực lực của cháu từng chút, từng chút tăng lên.”
“Giết Tiếu Diện Phật, giết Nạp Lan Tổ, giết cao thủ nước D… Cứ thế thẳng tay chèn ép mọi người, lần trước ở trang viên của nhà họ Tô, cháu còn lấy thân phận của Tô Huyền Thiên để giết hai gã Thiên Tông Hậu kỳ nữa.”
“Không chỉ có vậy.”
Tô Dực Cân nghe đến đó thì mặt mang ý cười nói tiếp: “Ông nội, cha, mấy hôm trước, em ấy còn suất lĩnh Tiêu Đình và đông đảo ám vệ của nhà họ Tô đến chiến trường biên giới phía Nam tàn sát bốn, năm chục vạn binh lính của quân địch, trong đó bao gồm hơn ba nghìn Tông sư, thậm chỉ còn chạy thoát khỏi tay Chiến thần Đoan Mộc Lưu không ai địch nổi của nước D nữa.”
“Hơn nữa, ngay tối hôm qua, em ấy đã tới đại điện Kim Loan, tự tay xoá bỏ Bình Thân Vương Long Từ Hành có ý đồ mưu phản, được Hoàng chủ sắc phong làm Tô soái, thống lĩnh ba quân.”
**Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tô Dực Cân nói hết toàn bộ những gì mình đã biết.
Những lời đó khiến Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh trợn mắt há mồm, ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ nồng đậm.
Tô Thương là Tô Huyền Thiên, riêng chuyện này đã khiến người ta không tài nào tin nổi, ai ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!