"Nếu như có một ngày, ma tu thật sự có thể giải trừ phong ấn, người nhà họ Tô nắm giữ bảo tháp, bắt buộc phải khởi động sức mạnh của bảo tháp, dùng tính mạng của mình để phong ấn ma tu lần nữa."
Nói đến đây, Tô Thần Binh nhìn Tô Thương, cười hỏi: "Nhóc thối, bây giờ, con còn muốn bảo tháp nữa không?"
Lấy mạng ra để thúc động bảo tháp?
Đó là người khác.
Tháp Hư Không vốn dĩ là của mình, mình dùng nó chắc chắn sẽ không có bất kỳ thương tổn nào.
"Muốn."
Tô Thương không hề do dự mà gật đầu, sau đó dõng dạc nói: "Cha, sao con nỡ để cha chết được, làm con trai của cha, con phải có trách nhiệm san sẻ gánh nặng với cha, cứ để con gánh vác hết mọi thứ đi!"
"Nếu như ma tu xuất thế thì con sẽ không do dự mà sử dụng sức mạnh của bảo tháp, cho dù có chết cũng phải trấn áp ông ta lại, tránh cho ông ta làm hại thế gian này!"
"F*ck!"
Tô Thần Binh lập tức kích động, vui mừng nói: "Ý thức của nhóc con nhà con vậy mà cao đến vậy, tốt, không hổ là con trai của cha!"
"Cha."
Lúc này, Tô Dực Cân vẫn luôn yên lặng lại mở miệng nói: "Đưa bảo tháp cho con đi, em trai còn phải nối dõi tông đường cho nhà họ Tô nữa."
"Dực Cân."
Tô Thần Binh sững người lại, sau đó ý tứ sâu xa nói: "Sử dụng bảo tháp này nhất định phải có huyết mạch của nhà họ Tô..."
Tô Dực Cân nghe đến đây, lập tức từ bỏ đi ý nghĩ kia của mình, rồi đứng sang một bên không nói thêm lời nào.
"Cha."
Tô Thương tập trung tinh thần vào tháp Hư Không, cho nên cuộc nói chuyện của cha và chị gái, anh hoàn toàn không nghĩ nhiều, mà hiếu kỳ hỏi: "Cha vẫn luôn cất giữ Hư Không... Tháp Lưu Ly chín tầng, tại sao cha không trở thành người tu chân, mà ông cố lại có thể thông qua tháp Hư Không trở thành cao thủ tu chân chứ?"
"Pháp môn tu chân của ông cố con, cũng không phải đến từ tháp Lưu Ly chín tầng mà là hơn 100 năm trước được một đại nhân vật truyền thụ lại cho."
Tô Thần Binh nói tiếp: "Trong tòa bảo tháp này, chứa đựng một lượng lớn linh khí, ông cố con cũng là hấp thụ linh khí ở bên trong tòa tháp này mới có thể nâng cao thực lực của mình lên."