Vương Phú Quý giơ hai cánh tay trái lên, ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Lúc trước đọc sách, có ghi một câu là tôi nhìn thấy trước cửa nhà tôi có hai cái cây, một cây là cây táo tàu, cây còn lại cũng là táo tàu, tôi còn không để ý lắm, thậm chí còn nghi ngờ là cha đại văn hào này viết nhảm nhí, nên vô cùng khinh thường anh ta."
"Nhưng bây giờ, thay vào cơ thể của tôi rồi, tôi mới cảm nhận được sâu sắc tình cảm sâu trong nội tâm của vị đại văn hào kia."
Vương Phú Quý khóc không ra nước mắt, bi thống nói: "Tôi có hai cánh tay, một cái là tay trái, cái còn lại cũng là tay trái, tôi cmn...thật thống khổ mà!"
"Khụ khụ."
***Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Chuyện này, là do tôi sơ suất, tôi chỉ mải lo tìm cánh tay để nối cho cậu, lúc đó cũng không nghĩ nhiều như vậy."
Tô Thương sờ sống mũi, trấn an nói: "Vương đại thiếu gia, đừng để ý đến mấy tiểu tiết này, cậu phải biết, cánh tay thượng cổ này của cậu, sau này cậu mạnh lên rất nhanh đều là nhờ nó cả đấy."
"Nhưng cái này khó chịu quá mà, hơn nữa cũng không phối hợp được, tôi sẽ bị người ta cười cho chết mất!" Vương Phú Quý muốn khóc mà không khóc được nói.
"Cái đó thì tính là gì chứ, đều là chuyện nhỏ mà thôi, Vương đại thiếu gia, cậu nghĩ xem lúc Lưu Sở Điềm gặp nguy hiểm, cái cảm giác vô dụng, bất lực trong lòng cậu cũng khó chịu đúng không."
Tô Thương khuyên bảo nói: "Nhưng sau này sẽ khác đi rồi, cậu sẽ nhanh chóng mạnh lên, có thể bảo vệ tốt người cậu muốn bảo vệ, đây mới là chức trách của người đàn ông."
"F*ck?"
"Hình như có chút có lý nha."
Vương Phú Quý nghe thấy những lời này, tâm trạng nhất thời có chút thay đổi, cậu ấy nhìn xuống hai cánh tay trái của mình, khẽ cười nói: "Tô đại thiếu gia, nghe anh nói như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy như thế này cũng rất thuận mắt nha."
"Chỉ là, tôi còn một vấn đề nữa."
Tô Thương nghi hoặc nói: "Vấn đề gì?"
Vương Phú Quý nhìn Tô Thương, đồng thời lắc lắc hai cánh tay nghiêm túc hỏi: "Cái này sẽ không ảnh hưởng đến việc tôi thổi kèn Xô-na chứ?"
"???"
Tô Thương đen xạm mặt lại, sau khi kịp phản ứng lại thì trực tiếp đạp Vương Phú Quý một cái, làu bàu nói: "Thổi cái đầu cậu, cậu là thái ly kiếm thể, là thể chất vạn năm mới gặp một, thổi kèn sao? Cậu ngu quá vậy!"
"Nhưng...nhưng tôi thật sự thích thổi kèn Xô na mà..." Vương Phú Quý vẻ mặt vô tội, không chịu khuất phục nói.
"Con m* nhà cậu!"
Tô Thương không thèm đếm xỉa đến Vương Phú Quý nữa, liền nói: "Cút đi đi, nơi này là trang viên của nhà họ Trương, bây giờ thuộc về tôi rồi."
"Lưu Sở Điềm đang ở căn phòng thứ hai ở phía đông, cậu đi tìm cô ấy đi, đừng để ông đây nhìn thấy cậu nữa, nếu không tôi sợ tôi không nhịn được mà phang cho cậu mấy phát."
Để lại lời nói, rồi Tô Thương rời khỏi căn phòng, không thèm quan tâm đến Vương Phú Quý nữa.
Tên nhóc này quá đê tiện rồi, nói chuyện với cậu ấy dễ bốc hỏa luôn.