Lúc này, một tên đệ tử Vô Ảnh Tông, vội vàng chạy tới, một mực cung kính quỳ trên mặt đất.
"Không nhìn thấy có khách quý đến đây sao, thật thô lỗ, còn ra thể thống gì nữa chứ."
Đoàn Tứ Hải đầu tiên là trách móc, sau đó thản nhiên nói: "Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Thưa tông chủ, đại trưởng lão đã xuống núi hai giờ trước rồi."
Tên đệ tử này vộ vàng trả lời.
"Cái gì?"
Đoàn Tứ Hải trầm giọng nói: "Ông ta đã đi hai giờ rồi, sao giờ mới nói cho tôi biết hả?"
"Tông chủ, đại trưởng lão thực lực cao cường, như thần long thấy đầu không thấy đuôi..."
"Đựợc rồi, tôi không muốn giải thích."
Đoàn Thế Hải cắt ngang, liền hỏi tiếp: "Hứa Sơn Cư đi đâu?"
"Không rõ, đệ tử không dám theo dõi." Tên đệ tử này thận trọng nói.
"Phế vật."
"Cút đi!"
Giọng điệu Đoàn Tứ Hải trách mắng, đuổi tên đệ tử này đi, sau đó nhìn vào Thạch Hiên, nói: "Thạch thiếu gia, không cần phải lo lắng, Hứa Sơn Cư không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu."
"Nếu không ngoài dự liệu của tôi, giờ này ông ấy nhất định muốn đến Giang Bắc lấy Tuyết Liên."
Đoàn Tứ Hải bày mưu tính kế cười nói: "Chúng ta cứ im lặng theo dõi tình hình thay đổi là được, ngồi đợi Hứa Sơn Cư ăn hết Tuyết Liên chứa kịch động kia là xong."
"Đi Giang Bắc?"
Thạch Hiên nghe nói như thế, ngưng lại vài giây, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Đoàn tông chủ, hay là chúng ta cùng đi Giang Bắc đi, vừa để nhìn tận mắt Hứa Sơn Cư, để tránh lúc kịch độc phát tác giết chết ông ta, chúng ta không ở bên cạnh, thì bảo bối lại rơi vào tay của người khác."
"Thứ hai, cũng không cần chờ những trưởng lão của tông phái nữa, ông đi cùng một nơi với tôi, tiêu diệt nhà họ Tô, tôi cũng muốn tận mắt nhìn thấy cảnh những nghiệt chướng nhà họ Tô chết thảm, nhất định là rất thú vị, ha ha." Thạch Hiên lạnh lùng đề nghị.
"Ha ha, Giang Bắc chẳng qua chỉ là một góc nhỏ, nhà họ Tô lại càng không xứng được để mắt đến, sao xứng với tôi đường đường là một tông chủ lại ra tay chứ."
Đoàn Tứ Hải nghe vậy, cười khẽ nói: "Chẳng qua nếu Thạch thiếu gia đã có nhã hứng này, tôi sẽ cũng cậu đi một chuyến."
Được, như thế thì cảm ơn Đoàn tông chủ rồi, ông yên tâm, sau khi chuyện thành công, không thể thiếu lợi ích cho ông đâu." Thạch Hiên cười nói.
"Thạch thiếu gia khách khí, đây là chuyện tôi nên làm mà."