Long Bình Sinh khựng lại một chút, sau đó nghi ngờ nói: "Cô gái, cô không nói đùa chứ, Lưu Huy không phải tên của đàn ông sao?"
"Cái này. . ."
Lưu Huy rất nhanh liền kịp phản ứng, mặt mũi tràn đầy sự gượng gạo nói: "Long thiếu gia, anh đoán không sai, quả thực, đó không phải là tên của tôi."
"Tôi có một người anh trai ruột, anh ấy tên là Lưu Huy, đáng tiếc, anh ấy… Anh ấy bị người khác hại chết nên đã mất sớm."
Tròng mắt Lưu Huy ửng đỏ, tủi thân nói: “Anh ấy mất được hai năm thì tôi ra đời."
"Vì muốn giữ lại sự nhớ nhung, nên cha mẹ ta đã gọi tôi là Lưu Huy, để cho tôi nhớ thật kĩ mối thù của anh trai, cố gắng tu luyện, tranh thủ thời gian rồi đến một ngày nào đó, có thể báo thù cho anh trai."
Lưu Huy lau lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy tông phái lớn đáng ghét, đã giết anh trai tôi, ép cha mẹ tôi phải thỏa hiệp, món nợ này, đời này tôi không thể nào quên được!"
"Ngại quá Long thiếu gia, tôi nói với anh chuyện gia đình tôi nhiều như vậy, khiến anh chê cười rồi." Nói xong, Lưu Huy xấu hổ nói thêm.
"Ôi, có làm sao đâu, cô chịu nói ra những lời này với tôi, rõ ràng là đã không coi tôi là người ngoài rồi, tôi vui còn không kịp đây này."
Long Bình Sinh nở một nụ cười, sau đó lại thẳng thắn nói: "Còn nữa, Lưu Huy, cô yên tâm đi, mối thù của anh trai cô, cứ giao cho tôi xử lý."
"Bây giờ tình thế không còn hỗn loạn như trước nữa, thế mà lại dám coi mạng người như cỏ rác, còn có lẽ trời, có vương pháp không vậy, tôi tất nhiên sẽ đòi lấy công đạo cho nhà cô."
"Á, Long thiếu gia, nhưng mà, các tông phái lớn kia rất mạnh, nghe nói tông chủ là cảnh giới võ tông đỉnh phong đó." Lưu Huy cố ý nói như vậy, là muốn kích thích tính muốn bảo vệ của Long Bình Sinh.
"Hừ, cái này thì là cái thá gì, tôi không sợ!"
** Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.net.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Long Bình Sinh tự tin nói: "Từ nay về sau, gia tộc các cô cứ coi tôi như một chỗ dựa, như thế sẽ không có người dám ức hiếp các cô nữa."
"Cảm ơn, cảm ơn Long thiếu gia ạ."
Lưu Huy giả vờ như luống cuống chân tay, cảm kích nói: "Thật không biết nên báo đáp anh như thế nào đây."
"Tôi đây làm việc, từ trước đến nay không màng đến việc báo đáp, nếu không thì có khác gì với những người có dáng vẻ đạo mạo kia đâu chứ."
Trong mắt Lưu Huy hiện ra một ngôi sao nhỏ, khuôn mặt tràn đầy sự kính trọng nhìn sang Long Bình Sinh, giống như kiểu đang tán dương một vị anh hùng vô địch vậy.
Điều này khiến Long Bình Sinh vô cùng hài lòng, khóe miệng nở một nụ cười sảng khoái, cho rằng mình đã có được cô gái xinh đẹp ở trước mặt.