Vỏ sầu riêng.
Đúng vậy.
Giờ này phút này, Vương Phú Quý thực sự đang quỳ trên vỏ sầu riêng, quần còn cuốn lại, đầu gối tiếp xúc trực tiếp với vỏ sầu riêng, các vết máu có thể được nhìn thấy rõ ràng trên các bộ phận bên cạnh.
"Phụt."
Lý Nguyệt ngồi bên cạnh thực sự nhịn không nổi nữa rồi, mỉm cười cười nói: "Vương đại thiếu gia, anh muốn cười chết tôi sao, mình còn phải quỳ trên vỏ sầu riêng, mà miệng vẫn còn chửi bậy những người quỳ trên bàn phím hay sao chứ."
Sau khi cười xong, Lý Nguyệt cảm thấy mình có chút không lịch sự, thế là nói: "Nhanh đứng dậy đi, đừng giày vò mình nữa, để lâu sẽ thấy rất khó chịu đó."
"Ô ô ô... Tô đại thiếu gia, chị dâu Lý Nguyệt, tôi cũng muốn đứng dậy lắm, nhưng mà không dám đứng." Vương Phú Quý lập tức rơi đầy nước mắt, khóc sướt mướt nói.
"Đàn ông mà khóc cái gì chứ, nhanh lau khô đi, đừng khiến ông đây mất mặt."
Tô Thương chửi bậy một câu, sau đó tò mò nói: "Cậu đường đường là Vương đại thiếu gia, ai dám bắt nạt cậu, để cậu phải quỳ lên vỏ sầu riêng thế này?"
"Là bạn gái của tôi, Tô đại thiếu gia, tôi đang yêu, hức hức hức." Vương Phú Quý tủi thân nói.
"Yêu đương không phải rất thoải mái sao, là chuyện tốt tốt, khóc cái rắm gì."
"Anh không hiểu được đâu Tô đại thiếu gia."
Ai ngờ, Vương Phú Quý khóc càng thảm hơn, một dòng nước mũi một dòng nước mắt nói: "Yêu đương khổ quá rồi, nếu có thể lựa chọn, dù có cận kề cái chết thì tôi cũng không yêu nữa!"
"Rốt cuộc là chuyện gì, bạn gái cậu là ai?" Tô Thương nghi ngờ nói.
"Tô đại thiếu gia, người đó là Lưu Sở Điềm!"
Vương Phú Quý khuôn mặt đầy tủi thân nói: "Ngày đó anh nhắc về Lưu Sở Điềm với tôi, ai biết được cô ấy tối hôm đó lại đi đến nhà tôi làm khách chứ."
"Lúc nhỏ tôi với Lưu Sở Điềm có mối quan hệ cực kỳ tốt, cũng tính như dạng thanh mai trúc mã đó, chẳng qua tôi và cô ấy hơn mười năm rồi không gặp nhau, ngày đó vừa nhìn qua, thấy cô ấy tướng tá cũng được, nên mới chịu không được mà nói với cô ấy vài câu, cô ấy cực kỳ nhiệt tình với tôi, lúc đối diện với tôi thì mặt cứ đỏ ửng lên, rõ ràng là thích tôi rồi đó."
Vương Phú Quý nói tiếp: "Tô đại thiếu gia, con người tôi thì anh đã biết rồi đó, con gái chủ động tìm đến tận cửa, tôi làm sao có thể bỏ qua được chứ, chúng tôi thường xuyên qua lại với nhau như thế, rồi cô ấy trở thành bạn gái của tôi, chúng tôi phát triển cực kỳ nhanh, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi."
"Nhưng Lưu Sở Điềm quá bảo thủ rồi, khi tôi nhắc đến chuyện đó, cô ấy liền trực tiếp từ chối liền, còn muốn đánh tôi nữa."
"Tôi đường đường là Vương đại thiếu gia, làm sao có thể cam tâm tình nguyện để con gái đánh chứ, lúc đó tôi liền đánh trả lại."
Nói đến đây, Vương Phú Quý nghiến răng nghiến lợi, khóc không ra nước mắt nói: "Nhưng cmn, tôi phát hiện ra tôi căn bản đánh không lại cô ấy, người con gái Lưu Sở Điềm này, lại là người luyện võ, hơn nữa giống như đã đặt chân đến hóa kình rồi hay sao đó, cực kỳ lợi hại luôn."
"Tôi bị đánh rất thảm, hai ngày không xuống nổi giường, đợi sau khi tôi gần như hồi phục rồi, tôi liền đi tìm Lưu Sở Điềm, nói lời chia tay với cô ấy."
Vương Phú Quý tiếp tục nói: "Chạm cũng không cho tôi chạm, còn dã man như thế, loại con gái như thế này căn bản không xứng làm bạn gái của Vương đại thiếu gia tôi."
"Nhưng mà Lưu Sở Điềm không đồng ý, còn nói tôi nắm tay cô ấy, cũng để tôi ôm cô ấy, làm cho tôi phải chịu trách nhiệm với cô ấy."
"Tôi trách cái cọng lông gì mà nhiệm hả, tôi trực tiếp tìm đến cha tôi, để nhà tôi ra mặt, trừng trị Lưu Sở Điềm, dù sao nhà họ Lưu họ cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, không dám chống lại nhà họ Vương chúng tôi."
Vương Phú Quý càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng khổ cực hơn chính là, cha tôi với ông nội tôi, không những không giúp tôi, ngược lại còn nói chuyện với Lưu Sở Điềm, thậm chí còn quay sang đánh tôi một trận, bắt tôi phải đối xử tốt với Lưu Sở Điềm."
"Mẹ với bà nội tôi lại càng khoa trương hơn, hai người họ suốt ngày kéo Lưu Sở Điềm đi dạo, xưng hô với Lưu Sở Điềm thì toàn là trực tiếp gọi con dâu, cháu dâu."
"Người con gái Lưu Sở Điềm này, cũng không phản bác lại, thậm chí còn vui vẻ đón nhận, nhìn có vẻ rất vui vẻ."
"Cô ấy thì vui vẻ rồi, còn tôi thì rất khó chịu."
Nói xong lời cuối cùng, Vương Phú Quý vừa lau nước mắt vừa gào khóc: "Tô đại thiếu gia, trong lòng tôi khổ lắm luôn, anh chính là người anh em tốt nhất của tôi, nhất định phải đứng ra làm chủ cho tôi!"
Tô Thương xem như nghe cũng hiểu rồi.
Chuyện của Lưu Sở Điềm, anh ấy trước đây đã biết rồi, chỉ là không nghĩ rằng Lưu Sở Điềm lại to gan đến thế, lại có thể trực tiếp đi đến nhà Vương Phú Quý.
Xem ra, tình yêu làm cho người ta trở nên mù quáng, Lưu Sở Điềm đã chấp nhận con người Trương Phú Quý này rồi, nên cũng trực tiếp đến thăm nhà luôn.
Mà người nhà họ Vương, biết Lưu Sở Điềm xuất sắc như vậy, tuổi còn trẻ mà đã là người luyện võ hóa kình, tương lai còn phát triển hơn nữa, nhất định là mong muốn đẩy nhanh tiến độ chuyện hôn sự của Vương Phú Quý và cô ấy.
Vì thế, nhà họ Vương Phú Quý từ trên xuống dưới đều đối xử với Lưu Sở Điềm tốt như thế, xem Lưu Sở Điềm như người trong nhà họ rồi.
"Vương đại thiếu gia, chuyện của cậu và Lưu Sở Điềm, tôi không tiện nhúng tay vào, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng tư của hai vợ chồng trẻ nhà cậu."
Lúc đó, Tô Thương cười cười nói: "Vì thế, tôi không thể giúp cậu được."
"Đừng mà, Tô đại thiếu gia, chỉ có anh mới có thể giúp được tôi mà thôi, tôi thật sự không muốn yêu đương với một người con gái dã man như vậy đâu, càng không muốn cưới cô ấy đâu."
Vương Phú Quý dùng ánh mắt cầu xin nhìn qua Tô Thương, thành thật nói: "Tô đại thiếu gia, chỉ cần anh có thể giúp tôi giải quyết được chuyện phiền phức này, sau này mỗi ngày tôi đều giúp anh nằm vùng ở quán bar, chỉ cần có em kỹ thuật viên xinh đẹp nào mới đến, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh, sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho anh, để anh có thể yên tâm mà hưởng thụ."
"Được lắm Vương Phú Quý, những chuyện này trước đây anh cũng làm không ít đó nhỉ?" Lý Nguyệt bên cạnh nghe vậy, đột nhiên vừa cười vừa nói.
"Hả, chị dâu Lý Nguyệt, chị sẽ không phải thật sự tin tôi đang nói đùa đó chứ?" Vương Phú Quý chịu kông nổi mà hỏi.
"Cậu cảm thấy sao? Tôi lại không phải là kẻ ngốc."
"Thế tại sao chị lại không tức giận?"
"Tức giận có tác dụng gì không?"
Lý Nguyệt vẩy vẩy mấy sợi tóc trên trán, mỉm cười nói: "Tô Thương là người gì chứ, tôi sớm đã biết rồi, không phải chỉ là quán bar cao cấp thôi sao, đi thì đi thôi."
"Không hổ là chị dâu, rộng lượng quá đi." Vương Phú Quý nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên.
"Được rồi."
Tô Thương có chút không được tự nhiên, anh ấy cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, mà nói: "Vương đại thiếu gia, đứng dậy đi, ngồi xuống uống ly trà sữa đã, có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ bàn bạc rồi giải quyết với nhau."
"Yes sir."
Vương Phú Quý đồng ý ngay, hai cánh tay chống xuống đất, chật vật đứng dậy: "Đã quỳ mất mười mấy phút rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi, đau chết tôi rồi, chân cũng tê hết cả đây rồi."
"Ai cho anh đứng dậy!"
Ngay lúc này, Lưu Sở Điềm mặc bộ đồ thể thao màu trắng bước vào, trong tay còn cầm một cái túi ni lông, trong túi ni lông là thuốc giảm đau tiêu sưng.
Sau khi nhìn thấy Vương Phú Quý đứng dậy, sắc mặt Lưu Sở Điềm tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống cho tôi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!