“Tin tức sai rồi, Tô thiếu gia không phải là tông sư mà là sắp trở thành địa tông rồi!”
Lúc này, trong đám đông một tên bảo vệ mặt tràn đầy khâm phục nói: “Vốn dĩ tối qua bà chủ đã đến Giang Bắc rồi, nhưng mà Giang Nam đột nhiên xảy ra chuyện cho nên cô ấy mới đi xử lý chuyện xảy ra ở Giang Nam.”
“Nếu như bà chủ biết được thực lực thật sự của Tô thiếu gia thì dù là trời có sập, bà ấy chắc chắn sẽ ngay lập tức chạy đến Giang Bắc để gặp mặt Tô thiếu gia.” Tên bảo vệ này chắc chắn nói một lần nữa, đồng thời cũng lần nữa nhấn mạnh sự quan trọng của Tô Thương.
“Không tệ.”
Một tên bảo vệ khác phụ họa theo: “Lúc trước tôi cứ tưởng rằng Tô thiếu gia là nhân tài hiếm có, bây giờ tôi mới biết anh ta chính là yêu quái mà!”
“Mới 20 tuổi đầu mà đã có thể ngang tài ngang sức với lại địa tông rồi, e rằng các anh tài, tuấn kiệt ở nơi ở vùng đất cúng tế trời đất kia cũng đều không làm được.”
Hai tên bảo vệ, anh một câu, tôi một câu, vô cùng khâm phục thiên phú của Tô Thương, đồng thời cũng lo lắng đến an nguy của Tô Thương.
Đứng ở góc độ của bọn họ, đương nhiên là hy vọng Tô Thương có thể đánh thắng, cũng không có nguyên do gì đặc biệt cả, bọn họ chẳng qua là không ưa Cát Bình mà thôi.
Cái gì mà hạ mình đến Giang Bắc nhỏ nhoi này, quá xem thường người khác rồi mà.
Giờ này, phút này.
Cuộc chiến của Tô Thương và Cát Bình đã đi vào giai đoạn gay cấn, quả thật không biết được là ai thắng, ai thua.
Sức mạnh của hai bên đã tiêu hao khá nhiều, đặc biệt là Tô Thương do thiêu cháy tinh huyết cho nên lực chiến đấu rõ ràng là sẽ bị giảm xuống.
“Ha ha ha, tôi xem cậu còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.”
Chân khí của Cát Bình cũng đã cạn kiệt, thở hổn hển nhưng mà ông ta thắng là ở khí huyết còn nhiều, càng đánh càng hăng.
“Không xong rồi cảnh giới sắp là địa tông mạnh hơn so với những gì mình nghĩ.”
Toàn thân của Tô Thương đẫm máu, nhưng mà anh đã bình tĩnh trở lại, trong lòng dần dần có một kế sách.
Tiếp theo đó.
Hai người lại tiếp tục đánh, khung cảnh vẫn bị ảnh hưởng như cũ, dư âm của cuộc chiến lan chấn động khắp bốn phương, tám hướng.
Khoảng 30 hiệp sau, Tô Thương bỗng nhiên để lộ ra một sơ hở.
Cát Bình nhìn thấy như vậy thì hết sức vui mừng, ngay lập tức đánh một chưởng về phía Tô Thương
Vù!
Tô Thương bị đánh bay lên trời sau đó ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hơi thở yếu ớt, dường như anh đã mất đi khả năng chống trả.
Những người luyện võ ở xung quanh đều nhao nhao nín thở, mắt không chớp nhìn sang.
“Tông sư trẻ tuổi Tô Huyền Thiên sắp bị đánh bại rồi sao?”
“Ha ha.”
“Tô Huyền Thiên, cuối cùng cậu vẫn thua dưới tay của tôi, có thể được tôi giết chết xem như cậu chết không uổng.”
Cát Bình xóa đi vết máu đọng lại trên khóe miệng, sau đó cầm thanh kiếm dài trong tay, từng bước, từng bước đi về phía Tô Thương, trong ánh mắt lộ ra sát ý, lạnh đến thấu xương.
Sau khi đến trước mặt Tô Thương, ông ta giơ cao thanh kiếm dài lên chuẩn bị đâm thủng cổ họng của Tô Thương, triệt để kết thúc trận chiến này.
“Ai nói với ông là ta thua rồi?”
Tô Thương vốn dĩ vẫn đang hấp hối, nhìn thấy cảnh tượng này lại lộ ra một nụ cười nhạo.
Ngay sau đó, anh móc ra một chiếc vớ đã được chuẩn bị trước đó, ném thẳng vào Cát Bình.
“Đó là cái gì vậy? Là vớ sao?”
Cát Bình khựng người lại, nhưng mà không để cho ông ta kịp phản ứng, chiếc vớ đen này đột nhiên nổ tung, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Bùm!
Cùng với tiếng nổ vang trời, thì cơ thể của Cát Bình bị nổ bay, toàn thân cháy đen, máu thịt be bét, thanh kiếm dài cũng rời khỏi tay, rớt xuống đất ngay bên cạnh.
“A!”
Cát Bình bị nổ như vậy nhưng vẫn chưa chết mà nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng co giật, kêu la thảm thiết.
Những người có mặt ở đó đều ngây ngẩn cả người, tất cả đều trợn mắt, há hốc mồm.
“Ặc, chuyện gì vậy? Cái vớ phát nổ sao?”
“Cái vớ gì vậy? Nó chắc là phù lục thượng cổ rồi, mấy tông phái võ thuật cường đại đều có cất giữ mấy thức đó, nhưng số lượng cũng không nhiều.”
“Tô Huyền Thiên vậy mà lại có cái đồ này, từ đó có thể thấy được, thế lực sư môn của anh ta chắc chắn không hề yếu nha.”
“Sao mà tôi mắc cười thế này, lần đầu tiên thấy một người luyện võ bị đánh bại bởi một cái vớ, ha ha ha, e rằng tên cao thủ sắp đạt đến cảnh giới địa tông này có nằm mơ cũng không ngờ được, mình sẽ bị đánh bại bởi một cái vớ.”
Lúc này, Tô Thương liền đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, còn đâu bộ dạng hấp hối như lúc nãy nữa.
Kỳ thực, anh không đánh bại được Cát Bình là thật, nhưng cũng không đến mức yếu ớt như vậy, lúc nãy anh chỉ là cố ý giả bộ bị đánh mà thôi, anh muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này.
Chiếc vớ này là do Tô Thương dùng bốn viên đá năng lượng để luyện chế thành phù lục, bên trong ẩn chứa sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Chỉ là phù lúc như thế này, anh cũng chỉ có một cái cho nên nếu không muốn lãng phí thì bắt buộc phải đánh chuẩn xác lên người Cát Bình, có như vậy mình mới có cơ hội chiến thắng được.
Cho nên, Tô Thương mới chủ động để lộ ra sơ hở từ đó khiến cho Cát Bình thiếu cảnh giác, kết quả là anh đã làm được rồi, Cát Bình quả nhiên đã trúng kế, ăn đủ toàn bộ sự lợi hại của cái phù lục đó, dẫn đến chính mình bị trọng thương, mất đi năng lực chiến đấu.
Sau khi mưu kế đã được thực hiện như ý muốn, Tô Thương bước nhanh về phía Cát Bình, anh khom lưng xuống nhặt lấy thanh kiếm dài của ông ta, mặt trầm như nước.
“Lúc nãy, ông nói tra tấn người khác không phải là thế mạnh của ông nhưng mà, ngại quá, tra tấn người khác…”
Tô Thương híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Lại là thế mạnh của tôi!”
Vừa nói dứt lời, Tô Thương cầm thanh kiếm dài trong tay, vung lên chém vào chân trái của Cát Bình.
“A!”
Cát Bình đau đến kêu la thảm thiết, đã không còn bộ dạng ngông cuồng như lúc nãy, liên tục cầu xin tha mạng: “Tô Huyền Thiên, cầu xin cậu tha cho tôi, đừng giết tôi, tôi bảo đảm sẽ không đối địch với cậu nữa, cầu xin cậu tha cho tôi.”
“Ha ha.”
Tô Thương lắc đầu, cười lạnh, mặt trầm lại nói: “Ông đánh gãy tứ chi của Tô Thần Binh, vậy thì tôi phải băm ông ra thành tám mảnh.”
Nói xong.
Tô Thương lại vung kiếm lên, chém từng nhát rồi lại từng nhát, chém Cát Bình ra thành 8 đoạn nhưng những nhát kiếm đó đều tránh vào những chỗ hiểm của ông ta, do đó không ảnh hưởng đến mạng sống của ông ta.
“Cậu… Cậu thật là ác độc mà!” Cát Bình kêu la thảm thiết.
“Tôi nói rồi tra tấn người khác là thế mạnh của tôi mà!”
Với khuôn mặt vô cảm, Tô Thương sử dụng kiếm thuật tối thượng để tùng xẻo Cát Bình đang sống sờ sờ.
Bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên Cát Bình Mặc dù máu thịt be bét, nhưng ý thức thì vẫn còn.
Lúc này, Cát Bình thật sự là rất là thảm, toàn thân trên dưới, chỉ còn nội tạng là nguyên vẹn.
Trong mắt ông ta tràn đầy hoảng sợ, cuối cùng chậm rãi chết đi trong nỗi tuyệt vọng.
Mọi người ở nơi đó nhìn thấy cảnh này, tất cả đều run sợ trong lòng, đối với Tô Huyền Thuyên đã sùng bái, nay lại càng thêm khiếp sợ.
“Đây chính là kết cục khi đắc tội với tôi!”
Tô Huyền Thuyên nhìn thấy như vậy, liền vứt thanh kiếm dài trong tay xuống, bước nhanh về phía Tô Thần Binh trước mặt, cẩn thận xem xét một hồi rồi lập tức thở dài một hơi.
“Cha mình không có trở ngại gì, chỉ là bị thương nặng quá nên bất tỉnh, tứ chi bị gãy cũng có thể hồi phục được.”
“Người này xem thường quy định của chợ đen Cửu Môn, dám ra tay đánh nhau trước mặt mọi người, còn uy hiếp, đe dọa bảo vệ, bây giờ đã bị Tô thiếu gia đánh chết, hoàn toàn do ông ta tự gieo gió gặp bão.”
Lúc này hai tên bảo vệ đi tới, đầu tiên là cao giọng nói ra, sau đó lại nhìn về phía Tô Thương cảm kích, khoanh tay lại nói: “Cảm ơn Tô thiếu gia đã thay chợ đen Cửu Môn diệt trừ người này.”
Vừa rồi.
Tô Thương và Cát Bình đánh nhau ở chợ đen, hai người này đều vi phạm quy định, hơn nữa lần này đã là lần thứ hai Tô Thương giết người ở chợ đen, vốn dĩ phải bị trừng phạt.
Nhưng mà tên bảo vệ này muốn bảo vệ Tô Thương, cho nên lời này vừa nói ra hoàn toàn đã phủi sạch trách nhiệm của Tô Thương
“Ừm.”
Tô Thương gật đầu, hai người này đối với mình vô cùng khách sáo cho nên anh cũng không có muốn làm khó dễ, thế là thản nhiên nói: “Chuẩn bị cho tôi một căn phòng yên tĩnh, tôi muốn trị thương cho Tô Thần Binh.”
“Vâng!”
Trong đó một tên bảo vệ trả lời đồng thời giơ tay ra mời, cung kính nói: “Tô thiếu gia, mời đi bên này.”
Tiếp theo đó một tên bảo vệ dẫn đường cho Tô Thương, còn một tên ở lại sẽ thu dọn tàn cục.
Rất nhanh.
Tô Thương đã đến một căn phòng yên tĩnh, anh trực tiếp lựa chọn dùng linh khí để bồi bổ cho cha mình, mấy phút sau thì đã làm xong.
“Thể chất của cha mình không tệ, nghỉ ngơi khoảng nửa tháng, chắc là có thể xuống giường đi được rồi.”
Tô Thương lau mồ hôi ở trên trán, để lộ ra một nụ cười yên tâm.
Đồng thời, anh ta cũng cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì mình còn lưu lại một cái phù lục, nếu không đêm nay thật sự là thua sấp mặt rồi.
Người luyện võ tu luyện đến một trình độ nhất định thì lực chiến đấu đúng là rất mạnh mà, sau này phải cẩn thận hơn mới được.
Bây giờ, sức mạnh của huyết tế ở trong cơ thể Tô Thương vẫn chưa tiêu tan đi hết, ước tính còn có thể kéo dài cho đến trưa mai.
Trong thời gian đó thì sức mạnh chiến đấu của anh đã có thể so sánh với người sắp bước vào cảnh giới địa tông.
Nhưng mà sau khi sức mạnh do huyết tế mang lại biến mất thì Tô Thương phải nỗ lực để tu dưỡng, ít nhất là phải tu dưỡng ba tháng thì mới có thể bù đắp lại lượng tinh huyết bị thiếu hụt.
Bởi vậy anh dự định khoảng thời gian này sẽ ở tại chợ đêm Cửu môn, không đi đâu cả.
Nhưng ngay lúc này điện thoại của Tô Thương lại vang lên, có một tin nhắn là của chị gái tô Dực Cân gửi đến.
Nội dung: Em trai chăm sóc mình cho tốt, con đường sau này, em phải đi một mình rồi.
Hử?
Tô Thương khẽ nhíu mày, mấy ngày nay anh đều cảm giác chị gái có chút gì đó khác lạ, bình thường mình chỉ cần gọi điện thì chị mình cho dù là không kịp bắt máy thì sau khi bận xong đều sẽ gọi điện lại cho mình.
Nhưng mà gần đây mình gọi cho chị gái mấy cuộc cũng không có ai bắt máy, gửi tin nhắn thì cũng chỉ hồi đáp lại một tin.
Bây giờ chị gái lại gửi tin nhắn như vậy đến, xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Lẽ nào… chị gái… gặp nguy hiểm rồi.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tô Thương sinh ra một suy đoán không tốt, mây đen giăng kín cả khuôn mặt anh.
Đặc biệt là bây giờ, anh đang ở trạng thái huyết tế, hai mắt đỏ ngầu, cơn thịnh nộ bỗng dâng lên, không khí xung quanh dường như bị đóng băng lại.
Tin nhắn tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ lại được gửi đến như vậy, chị gái có lẽ thật sự gặp rắc rối rồi, thậm chí có lẽ là đã…
Nghĩ đến đây, Tô Thương càng thêm tức giận, khí tức cực lớn khiến đồ đạc trong phòng rung lên.
Nếu như chị gái thật sự gặp nguy hiểm, mình bắt buộc phải đi biên cương một chuyến mới được, bắt buộc phải đi.
Những năm gần đây chị gái đối với Tô đại thiếu gia rất là tốt, tốt hơn cả bất kỳ người nào, mặc kệ Tô đại thiếu gia gây ra phiền toái gì thì chị gái đều sẽ đứng cùng một chuyến tuyến với Tô đại thiếu gia.
Thậm chí, cho dù Tô Thương có chọc thủng trời thì chị gái cũng sẽ không chút nghĩ ngợi mà thay anh chống đỡ.
Có người chị gái như vậy, có đốt đèn lồng cũng không tìm ra được.
Chị gái đã vì Tô đại thiếu gia rất nhiều, rất nhiều, bây giờ chính là lúc để báo đáp chị gái rồi.
Nhưng mà biên cương xa như vậy, mình làm sao mà đi đến đó đây?
Hơn nữa chị gái rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cụ thể là chị ấy đang ở đâu, mình cũng không hề hay biết thì phải làm thế nào mới tốt đây?
“Tô… Tô thiếu gia.”
Lúc này, tên bảo vệ vẫn luôn đứng túc trực ở bên ngoài bị khí tức của Tô Thương dọa cho kinh hồn bạt phía, vội vàng gõ cửa phòng, nhỏ tiếng hỏi: “ Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Nghe thấy lời này, Tô Thương liền bình tĩnh trở lại, thế lực của chợ đen Cửu Môn rộng lớn như vậy, chắc là có thể điều tra ra được.
Thế là Tô Thương thản nhiên nói: “Anh vào đi.”
“Vâng.”
Tên bảo vệ đẩy cửa bước vào, sau đó lại khom lưng xuống cung kính hỏi: “Tô thiếu gia, xin hỏi cậu có gì dặn dò?”
Tô Thương cũng không nói nhiều, trực tiếp đi vào chỗ vấn đề: “Chợ đen Cửu Môn của các anh ở biên cương có tai mắt không?”
“Thưa Tô thiếu gia, biên cương của nước Hoa bao gồm biên giới phía đông, biên giới phía tây, biên giới phía nam, biên giới phía bắc, tổng cộng bốn khu vực lớn, không biết là cậu muốn hỏi ở đâu?”
Tô Thương nhớ chị mình đã từng nói là năm nay chị ấy canh giữ ở biên giới phía đông thế là nói: “Biên giới phía đông.”
“Có.”
Mặc dù tên bảo vệ này rất là hiếu kỳ, Tô thiếu gia sao lại hỏi vấn đề này, nhưng anh ta có thể cảm nhận được Tô thiếu gia đang nổi giận, chắc chắn là có chuyện quan trọng đã xảy ra, cho nên không có hỏi tới hỏi lui, làm mất thời gian nữa mà thành thật nói: “Chợ đen Cửu Môn của chúng tôi ở bên cạnh biên giới phía đông có một nơi giao dịch, Tô thiếu gia, nếu như cậu có việc cứ giao phó cho tôi là được rồi.”
“Được, vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
Tô Thương gật đầu nói: “Ở biên cương phía đông có một nữ tướng tên là Tô Dực Cân , được tôn sùng là chiến thần Dực Cân, tôi muốn biết tình hình hiện tại của cô ấy, có phải là đã gặp nguy hiểm rồi không, anh có thể điều tra ra không?”
“Có thể.”
Tên bảo vệ nghiêm túc nói: “Các loại tin tức quan trọng cũng là một loại giao dịch của chợ đen Cửu Môn chúng tôi, chỉ cần là nước Hoa xảy ra chuyện gì thì chợ đen của tôi cũng có thể điều tra ra rõ ràng, Tô thiếu gia chuyện này cứ để tôi lo, chỉ là cần phải tốn chút thời gian.”
“Bao lâu.”
“10 phút.” Tên bảo vệ nó thêm vào: “Nhiều nhất là 10 phút.”
“Được.”
Tô Thương nhìn tên bảo vệ mở miệng nói: “Làm phiền anh rồi. tôi sẽ không để cho anh làm không công đâu, nếu như anh có thể giúp tôi điều tra ra được tin tức của Tô Dực Cân, tôi sẽ tặng cho anh một trận tạo hóa.”
Tạo hóa?
Tô thiếu gia chính là người đã có thể giết được một người sắp bước vào cảnh giới địa tông, tạo hóa trong miệng của anh ta nói, chắc chắn là có tác dụng vô cùng lớn đối với mình.
Sau khi nghe thấy Tô Thương nói như vậy, tên bảo vệ này vui mừng như điên, toàn thân kích động.
“Tô thiếu gia, cậu đợi một chút, tôi đi điều tra ngay đây.”
Tên bảo vệ vội vàng đi ra khỏi phòng, sau đó lập tức huy động hệ thống tin tức độc quyền của chợ đen Cửu Môn.
Khoảng 10 phút sau, anh ta lại đi vào phòng, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
“Tôi đại thiếu gia, việc lớn không tốt rồi, nữ chiến thần Dực Cân mà cậu kêu tôi đi điều tra, khoảng 2 ngày trước đã đem theo ba trăm tinh binh đánh giết vào một thành phố nhỏ ở biên giới nước D, kết quả là đã bị vây hãm ở trong thành rồi.
Tên bảo vệ này lại nói tiếp: “Hai ngày gần đây, trong ngoài nước D phối hợp với nhau, 300 chiến sĩ tinh nhuệ thương vong nặng nề, nữ chiến thần cũng bị thương nặng.”
“Nước D vì để giảm thiểu thương vong không cần thiết cho nên cũng không tùy tiện tấn công vào mà vây chiến thần Dực Cân lại, bọn họ định để cho chiến thần Dực Cân và quân lính còn lại của nước Hoa bị vây chết ở trong thành.”
Tên bảo vệ phân tích nói: “Dựa vào tình hình của chiến thần Dực Cân, e rằng không thể kiên trì được bao lâu nữa, chậm nhất là sáng mai sẽ sụp đổ.”
“Cái gì?”
Tô Thương nghe thấy như vậy, nhất thời sôi ruột, sôi gan, nhưng anh cũng không bị cơn phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, mà lại hỏi tiếp: “Nước hoa không phái viện binh đi sao?”
“Không có.”
Tên bảo vệ trả lời nói: “Tôi nhận được tin tức là chiến thần Dực Cân đã từ chối cứu viện, đồng thời còn dặn dò quân lính đang bảo vệ ở biên cương không được tiến vào cứu mình.”
“Bởi vì nước D đã có phòng bị, mà vị trí của chiến thần Dịch Cân lại là địa bàn của nước D, cho nên tăng thêm viện binh cũng chỉ là đưa dê vào miệng cọp mà thôi.”
Nghe xong những lời này, Tô Thương gật đầu, sau đó nghi ngờ nói: “Cao thủ nước Hoa không có động tĩnh gì sao?”
“Tô thiếu gia, e rằng có chỗ cậu không biết rồi, những người luyện võ từ tông sư trở lên đều không được tham gia vào cuộc chiến loại này, đây là quy định giữa nước D và nước Hoa, hai bên đều phải tuân thủ.” Tên bảo vệ cười khổ nói.
“Thì ra là như vậy.”
Tô Thương nghe thấy như vậy, ánh mắt lập tức trở nên u ám lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười ác độc.
Cao thủ tông sư trở lên đều không thể ra tay sao
Ha ha!
Được!
Tối nay mình phải đi một chuyến đến biên cương phía đông, xem xem ai có thể ngăn cản được mình.