Lão độc vật Lâm Uyên, Tây Môn Long Ngâm, Phật Tử Vô Cơ, Mặc Đao công tử, Sa Mã Sa Y, Quân Vô Ưu, Triệu Chỉ Nhược, Đỗ Phi Dương… Rất nhiều thiên tài đều đến đây.
Vương Phú Quý, Trương Mộ Cổ, Thạch Cửu Thiên cũng đứng cách đó không xa.
Trên ghế cao.
Thiên Sơn Tuyết núi Cửu Phong, Vương Trọng Vân của Thiên Kỳ Môn, Thạch Hạo Hãn vùng núi tế trời, cư sĩ Từ Ngọc Phong núi Phú Xuân, Từ Thiện sư thái núi Nga Mi, Tây Môn Phong Vân của gia tộc Tây Môn, Viên Thông trụ trì núi Bồ Đề, Trương Thiên Lôi của Phụng Dương Thành, Đỗ Khôn nhà họ Đỗ ở Thâm thành… Rất nhiều tông phái nổi tiếng đều đến, không thiếu một ai cả.
Đáng nhắc tới chính là hôm nay Lan Diệu Y của Xuân Quang Lâu cũng đến, đôi mắt đẹp ngắm nhìn xung quanh, chờ mong Tô Thương xuất hiện.
"Tô công tử, nếu hôm nay anh không xuất hiện thì đừng trách tôi phá vỡ phong ấn, thả tử khí trong đá Tà Linh ra!”
Lan Diệu Y nói thầm, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Thật ra thì.
Cô ta cũng không muốn làm hại chúng sinh, nhưng để lấy được sinh mạng mới thì không thể không làm như vậy.
Bởi vì chỉ có như vậy, cô ta mới có thể đạt được thực lực vô thượng thông qua những tử khí kia, từ đó không cần phải nể mặt ai hết, mà còn trở thành cao thủ siêu cường người người kiêng kỵ!
Thời gian diễn ra trận đấu sắp tới, Vương Dã đã leo lên lôi đài
Giờ phút này.
Tất cả mọi người đều đang đợi Tô Thương xuất hiện.
"Anh Phú Quý, anh có biết em họ Tô Thương đi đâu rồi không?" Lúc này, Thạch Cửu Thiên không nhịn được hỏi.
"Biết.”
Vương Phú Quý nhỏ giọng nói: "Vợ tôi nói Tô đại thiếu đã đến núi Ba từ chiều hôm qua rồi.”
"Núi Ba?" Thạch Cửu Thiên nghi ngờ nói: "Cậu ấy đi núi Ba làm gì?”
"Ờm… Làm một vài chuyện nhỏ." Vương Phú Quý nói tiếp: "Vừa rồi tôi đã nhận được điện thoại của cha vợ, chắc bọn họ sắp về rồi.”
"Vậy thì tốt, đừng nên để trễ giờ tranh giải.”
Thạch Cửu Thiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó vui vẻ cười nói: "Không ngờ em họ lại có thể đi tới bước cuối cùng.”
"Nhớ lúc trước tôi đã chân thành thề thốt phải lấy được hạng nhất giúp gia đình em họ được đoàn tụ, đúng là buồn cười." Thạch Cửu Thiên thở dài một cái, có chút buồn bã.
"Anh họ, thực lực của anh rất mạnh, không trách anh được, chủ yếu là đối thủ của anh quá mạnh thôi.”
Vương Phú Quý an ủi: "Tô đại thiếu là do may mắn, ờm, không phải đánh hai trận liền, đối thủ của cậu ấy cũng đều không lợi hại, may mắn mà thôi. Nếu là tôi, tôi cũng làm được.”
"Nhưng mà lần rút thăm cuối cùng này là tôi rút thay cậu ấy.”