"Cái núi Ba này, tôi không thể không cần, nhưng các ông, lại không cần chết."
Tô Thương nhìn quanh năm anh em nhà họ Đoàn, nghiêm túc nói: "Chỉ cần các ông đồng ý, từ nay về sau, dốc sức cho tôi, tôi sẽ đảm bảo các ông không chết."
"Tô thiếu gia."
Đoàn Khánh Minh tưởng Tô Thương thay đổi chủ ý, nghe được lời này, thoáng có chút thất vọng, cười khổ nói: "Cảm ơn ý tốt của cậu, năm anh em chúng tôi, cũng không phải không muốn đi theo cậu, chỉ là độc nhà họ Tây thâm nhập xương cốt, không có cách nào..."
"Tôi có thể giải!"
Tô Thương chân thành nói: "Tôi hoàn toàn chắc chắn, có thể giải được độc trong cơ thể các ông, để các ông trở thành người bình thường, không cần giải độc theo tháng, từ đó có thể thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Tây."
"Chuyện này..."
Đoàn Khánh Minh không thể tin được mà nói: "Tô thiếu gia, cậu đang nói đùa hả?"
"Ha ha, có phải đùa hay không, chẳng phải thử là biết sao?"
Tô Thương cười nói: "Nếu như tôi biết giải độc trong người các ông, các ông phải ký khế ước linh hồn với tôi, từ nay về sau, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình tôi, nếu các ông đồng ý, bây giờ tôi có thể giải độc cho các ông."
Giải độc!
Biết Tô Thương có thể giải độc, hơi thở của năm anh em nhà họ Đoàn đều có chút dồn dập, rõ ràng là hết sức kích động.
Mấy chục năm qua, bọn họ chịu đủ quấy nhiễu của độc tố, thể xác lẫn tinh thần bị tra tấn cực kỳ.
Mấy năm nay, nhà họ Tây vì để cho năm anh em nhà họ Đoàn biết được tầm quan trọng của việc giải độc, cũng vì để chinh phục năm anh em nhà họ Đoàn, mà đơn dược giải độc từ trước đến nay đều không đưa tới đúng hạn, gần như mỗi tháng đều quá hạn.
Một khi không ăn giải độc đúng hạn, sẽ chịu thống khổ cực kỳ, cơ thể gần như có ngàn vạn trùng độc gặm nhấm.
Loại đau đớn đến không muốn sống này, cực kỳ khó chịu.