Sau khi Tô Thương và Lý Nguyệt rời đi, mọi người ở hiện trường mới kịp phản ứng lại.
"Ông trời ơi, đúng là chết người mà, khí chất của chị gái này thần tiên rồi!"
"Vừa rồi cô ấy múa gì vậy, quá đẹp, quá rung động!"
"Người đàn ông lôi cô ấy đi là con cóc gì vậy, thế mà lại cầm tay của chị gái, tôi nhìn cũng thấy tức!"
"Huyết thư gửi vạn nhân, cầu xin phương thức liên lạc của chị gái nhỏ!"
...
Điệu nhảy của Lý Nguyệt tạo hiệu ứng rất tốt ở nơi đó, lập tức đã có thêm một lượng lớn người hâm mộ.
10 phút sau .
Một chiếc xe Ferrari màu đỏ đỗ ở ven đường vắng vẻ, Tô Thương và Lý Nguyệt đang ngồi ở trong xe.
"Tô Thương, mấy người kia không đuổi đến đây đâu nhỉ?" Lý Nguyệt vẫn còn sợ hãi trong lòng nói.
"Không có."
Tô Thương nhìn về phía Lý Nguyệt đang ngồi ở ghế lái phụ, khẽ cười nói: "Vợ ơi, lúc em múa thật là đẹp mắt."
"Ý của anh là bình thường em không đẹp à?" Lý Nguyệt hỏi ngược lại.
"Cũng đẹp." Tô Thương cười nói: "Anh rất thích nhìn em múa, đến tên của con chúng mình anh cũng nghĩ kỹ rồi."
"Chỉ biết nói mấy lời đường mật."
Lý Nguyệt hơi thẹn thùng, đỏ mặt lườm Tô Thương một cái rồi chuyển sang nói cái khác: "Máy ảnh của em đâu, anh đã quay được chưa?"
"Rồi."
Tô Thương gật đầu, sau đó đưa máy ảnh cho Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt nhận cái máy ảnh, xem video một lần trước, sau đó hài lòng cười nói: "Không tồi, anh tìm góc độ rất tốt, cảm ơn anh Tô Thương."
"Vợ à, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, em chỉ nói cảm ơn ngoài miệng có ý gì."
Lý Nguyệt khựng lại nói: "Vậy anh muốn em cảm ơn như nào?"
"Chuyện này rất đơn giản, lấy thân báo đáp là được rồi." Tô Thương suy nghĩ rồi cười nói: "Bên kia có một khách sạn chủ đề, chúng ta có thể..."
"Ừm hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ!" Lý Nguyệt giận dữ lườm Tô Thương một cái.
"Em bài xích như thế làm gì, vợ à, dù sao em cũng sẽ gả cho anh mà, làm mấy chuyện đó không phải rất bình thường à." Tô Thương khẽ cười một tiếng.
"Tô Thương!"
"Anh làm em quá thất vọng!"
Dường như Lý Nguyệt nghĩ đến chuyện gì đó nên bỗng tức giận, đỏ ngầu cả mắt.
"Khụ, chuyện đó, vợ à, anh chỉ đùa với em thôi, em đừng khóc, anh..."
Tô Thương đưa tay lên lau nước mắt nơi khóe mắt Lý Nguyệt, đang chuẩn bị an ủi Lý Nguyệt.
"Đừng đụng vào em!"
Lý Nguyệt đột nhiên hất tay Tô Thương ra, định mở cửa xe xuống xe.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Sao đột nhiên cảm xúc lại trở nên kém như vậy?
Tô Thương cảm thấy chẳng hiểu gì cả, anh ngăn Lý Nguyệt lại, mờ mịt hỏi: "Vợ ơi, rốt cuộc làm sao vậy, em tức cái gì vậy?"
"Tô Thương!"
Ánh mắt Lý Nguyệt dừng trên người Tô Thương, đỏ mắt chất vấn: "Anh còn nhớ Giang Tuyết Nhi không?"
Giang Tuyết Nhi.
Bạn thân của Lý Nguyệt, hai người giống như là như hình với bóng vậy, hai người mà như một vậy.
Nhưng năm năm trước, đại thiếu gia nhà họ Tô bị Tô Cảnh Hàm tính kế, say rượu làm cho Giang Tuyết Nhi...
Chuyện đó mới xảy ra không bao lâu thì Giang Tuyết Nhi mang thai, đứa con trong bụng đương nhiên là của Tô Thương.
Chuyện này ầm ĩ đến nỗi ai nấy đều biết, chỉ có điều nhà họ Giang chỉ là một gia tộc nhỏ, thậm chí là gia tộc lệ thuộc vào nhà họ Tô.
Bởi vậy nên nhà họ Giang không dám cương với nhà họ Tô, cuối cùng lấy được chỗ tốt từ nhà họ Tô mới đưa Giang Tuyết Nhi đi phá thai rồi rời khỏi Giang Bắc.
Từ đó về sau, Giang Bắc ít đi một gia tộc nhỏ, đồng thời cũng ít đi một vị mỹ nữ nổi danh khuynh thành với Lý Nguyệt.
Bảo sao Lý Nguyệt đột nhiên tức giận, thì ra là nghĩ đến Giang Tuyết Nhi.
"Vợ."
"Đương nhiên anh vẫn nhớ Giang Tuyết Nhi."
Tô Thương đón nhận ánh mắt của Lý Nguyệt, giải thích nói: "Nhưng chuyện năm đó cũng không phải do anh tự nguyện."
"Ngày đó ở quán bar Dạ Sắc, em cũng đã nghe những lời của Tô Cảnh Hàm nói rồi, chuyện đó là do cậu ta bày mưu, anh chỉ trúng bẫy của cậu ta thôi."
Tô Thương cười khổ nói: "Rốt cuộc anh cũng chỉ là người bị hại trong chuyện đó."
"Nhưng Giang Tuyết Nhi bị anh làm nhục, sau đó còn mang thai, đấy là sự thật!" Lý Nguyệt cắn răng nói.
"Anh biết."
Tô Thương không phủ nhận, sau đó nói tiếp: "Anh giải thích như vậy không phải để trốn tránh trách nhiệm, anh chỉ muốn nói cho rõ vấn đề này, không muốn khiến em đau lòng."
"Nếu như anh tự làm ra chuyện này, vậy là anh có lỗi với em nhưng khi đó anh không có chút nhận thức nào, anh có lỗi nhưng anh cũng không sai." Tô Thương chân thành nói.
Lý Nguyệt nghe những lời này trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
5 năm trước, lúc chuyện giữa Tô Thương và Giang Tuyết Nhi vừa nổ ra, cô cực kỳ khổ sở.
Sau đó, Tô Thương biến thành một kẻ cực kỳ ăn chơi, đắm chìm trong quán bar cao cấp cả đêm không về.
Dần dần, Lý Nguyệt không thèm để tâm đến chuyện này nữa và thiện cảm của cô đối với Tô Thương tiêu tan sạch sẽ, cô quyết định bản thân có chết cũng sẽ không gả cho Tô Thương.
Tô Thương làm chuyện gì với Giang Tuyết Nhi không có quan hệ gì với mình, bản thân cần gì phải đau lòng khổ sở.
Nhưng gần đây, Lý Nguyệt đã biết chân tướng chuyện năm đó, cũng biết Tô Thương không phải tên ăn chơi, chỉ dùng hình tượng ăn chơi để ngụy trang bản thân mà thôi.
Trong nội tâm của cô, chuyện tình trường bụi bặm của Tô Thương dần được tháo gỡ, thậm chí cô còn quan tâm Tô Thương nhiều hơn trước nữa.
Kể từ đó, chuyện của Giang Tuyết Nhi liền trở thành khúc mắc trong lòng Lý Nguyệt.
Vừa nghĩ đến bạn thân của mình đêm đó đã xảy ra chuyện đó với Tô Thương, Lý Nguyệt vô cùng khổ sở.
Cô chọn quên chuyện này đi, coi như chuyện gì cũng không xảy ra.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, đã thành sự thật, bản thân cần gì phải lừa mình dối người cơ chứ?
Vừa rồi, Tô Thương nói chuyện thuê phòng, cho dù là nói đùa hay nói thật thì đều chắc chắn sẽ chạm đến dây cung yếu ớt nhất trong đáy lòng Lý Nguyệt.
Nên cảm xúc đã ứ đọng rất lâu trong cô mới bộc phát.
Nhưng suy nghĩ kỹ chút thì đúng thật Tô Thương cũng không làm gì sai, lúc trước cũng chỉ do thân bất do kỷ, mình không nên phải chấp niệm chuyện trước kia mãi không buông.
Từ nhỏ Lý Nguyệt đã lớn lên trong một gia tộc lớn, thường thấy đàn ông tam thê tứ thiếp, cờ đỏ trong nhà còn chưa tháo xuống, thì cờ màu bên ngoài đã tung bay phấp phới.
Gặp mấy chuyện như này nhiều cũng thành thói quen nên cô không truy cứu mấy năm nay Tô Thương làm cái gì ở quán bar.
Cho dù giả vờ giả vịt hay thật sự tìm đàn bà ở quán bar thì Lý Nguyệt đều không thèm để ý.
Đàn ông mà, mấy chuyện này rất bình thường.
Nhưng thứ cô để ý là Tô Thương và bạn thân của mình... Chuyện này cứ nghẹn ứ ở cổ họng.
"Tô Thương, nếu đã nói chuyện này ra rồi, em có thể không truy cứu chuyện trước kia nhưng bây giờ, em cần anh có một lời hứa hẹn." Lúc này, Lý Nguyệt chân thành nói.
"Hứa hẹn gì?"
"Cho dù sau này anh có bao nhiêu em gái mưa đi chăng nữa thì trong lòng anh, em vẫn phải là người quan trọng nhất!"
Lý Nguyệt cắn răng nói: "Hơn nữa, mấy cô gái kia nếu muốn đi bên cạnh anh đều phải có sự đồng ý của em, anh không được lừa dối em vụng trộm đi tìm tiểu tam!"
"Vợ, anh cảm thấy em lo lắng thái quá rồi."
Tô Thương ngôn từ chính trực nói: "Anh vốn không phải loại người đào hoa, đời này anh chỉ thích mình em, những người con gái khác trong mắt anh chỉ là mấy cái hộp sọ màu hồng, không đáng để nhắc đến."
"Nói năng ngọt xớt!"
Lý Nguyệt trợn mắt liếc Tô Thương một cái nói: "Anh đừng có mà né tránh vấn đề, em nói anh có thể đồng ý hay không!"
"Có thể, đương nhiên có thể." Tô Thương đáp lại nói.
"Như thế còn tạm được."
Lý Nguyệt nghe được câu trả lời chắc chắn của Tô Thương, nhất thời trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, sau đó thản nhiên nói: "Tô Thương, anh đừng nói em bắt nạt anh, vừa rồi em buộc anh đưa ra quyết định, bây giờ anh có thể hỏi em một vấn đề cá nhân của con gái, em sẽ trả lời anh."
"Thật sao, vấn đề nào cũng được?" Tô Thương ngẫm nghĩ cười xấu xa nói.
"Thật!"
Lý Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cô đã đoán được Tô Thương định hỏi một số vấn đề bỉ ổi nhưng vẫn gật đầu, không còn cách nào khác, dù sao lời cũng đã nói ra miệng rồi.
Nhưng vấn đề Tô Thương hỏi lại khiến cho cô cực kỳ kinh ngạc, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
"Vợ ơi, làm sao tháo rời bánh xích của máy xúc Lam Tường được vậy?"