“Vương huynh coi trọng tôi quá rồi, tôi và Tô Vô Kỵ chỉ ở chung một khoảng thời gian ngắn thôi, nào có tư cách làm đồ đệ của ông ấy, về sau đừng làm mấy trò đùa này nữa.” Ai ngờ, Tây Môn Phong Vân mở miệng nói, giọng có chút bất mãn, dường như rất để ý chuyện có người cứ nói là đến gã là sẽ đi liền với Tô Vô Kỵ.
“Ha ha!”
Thạch Hạo Hãn bên cạnh thấy vậy, liền lộ ra một mạt cười lạnh: “Tây Môn Phong Vân, ông quả thực không có tư cách làm đệ tử Tô Vô Kỵ.”
“Tuy tôi không quen Tô Vô Kỵ, nhưng cũng biết ông ấy là một nhân vật lớn, trong lòng có thiên địa, dù cho thực lực vô địch thiên hạ, cũng chưa từng làm chuyện gây hại cho thế gian, Thạch Hạo Hãn tôi, bội phục ông ấy.”
Thạch Hạo Hãn nhìn Tây Môn Phong Vân, nói tiếp: “Ông cứ việc không thừa nhận, nhưng ông quả thực đã từng được Tô Vô Kỵ chỉ bảo, cũng nhờ đó thực lực của ông mới có thể tiến bộ vượt bậc, trở thành cường giả trong võ giới cổ, lập nên gia tộc Tây Môn lớn như vậy.”
“Tô Vô Kỵ có ơn với ông, đây là sự thật không thể chối cãi, ông không thể lấp liếm được đâu.”
Thạch Hạo Hãn châm chọc cười nói: “Chỉ là sau khi Tô Vô Kỵ biến mất, ông lại dẫn người tới Côn Luân, tu hú chiếm tổ, bá chiếm núi Côn Luân.”
“Ha ha, tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa, Tây Môn Phong Vân, lời này tôi nói không sai đâu nhỉ?” Thạch Hạo Hãn nhướng mày nói.
Vốn dĩ.
Ông ta không thể tìm hiểu rõ tình hình của gia tộc Tây Môn, nên mới không muốn chủ động trêu chọc gia tộc Tây Môn.
Tuy nhiên, người của gia tộc Tây Môn, vậy mà dám phái sát thủ chặn giết Thạch Cửu Thiên, điều này khiến Thạch Hạo Hãn không thể ngồi yên nữa.
Hiện giờ Thạch Hiên đã chết, hơn nữa Thạch Hiên vốn không phải cháu ruột của ông ta, nói cách khác, ông ta chỉ có một hậu đại là Thạch Cửu Thiên thôi.
Nếu Thạch Cửu Thiên gặp chuyện ngoài ý muốn, vậy ông ta sẽ tuyệt hậu mất, Thạch Hạo Hãn sao có thể cho Tây Môn Phong Vân sắc mặt tốt được?
“Thắng làm vua thua làm giặc, thế sự vốn đã như thế, nhà họ Tô hơn một trăm năm trước mất đi Tô Vô Kỵ, đã định sẵn không thể bảo vệ được Côn Luân.”
Có điều, phản ứng của Tây Môn Phong Vân lại nắm ngoài dự đoán, gã không nổi giận, mà ngữ khí bình đạm cười nói: “Cho dù tôi không chiếm nơi đó, cũng sẽ có thế lực khác làm vậy thôi, tôi cũng không cảm thấy hổ thẹn với nhà họ Tô.”
“Ha ha, có thể nói chuyện thất tín bội nghĩa thành tươi mát thoát tục như thế, ông đúng là đệ nhất nhân trong võ giới cổ này đấy.” Thạch Hạo Hãn châm chọc cười nói, trong mắt ngập tràn khinh thường.
Một vài người xuất thân từ thế lực lớn xung quanh, cũng biết chuyện năm đó, trong ánh mắt nhìn về phía Tây Môn Phong Vân hiện lên một tia xa lánh như có như không.
“Cá lớn nuốt cá bé, xưa giờ chưa từng thay đổi, nếu đổi thành các người, cũng sẽ làm như vậy thôi.”
Tây Môn Phong Vân cười, ngược lại nói: “Không phải mấy người muốn biết Trúc cơ tương đương với cảnh giới nào trong võ giới cổ sao, cái này tôi từng nghe Tô Vô Kỵ nhắc tới rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!