Một viên thượng phẩm linh thạch ngang bằng với 1000 viên đá hạ phẩm linh thạch.
Cũng chính là nói, Tô Thương tự nhiên có được 1000 viên đá năng lượng, đúng thoải mái cmn mà.
"F*ck!"
Tô Tinh Hà nổi giận, nghiến răng nói: "Cha, trộm cũng phải có đạo lý, cho dù cha là xã hội đen thì cũng không thể cướp đồ của con trai được, nhanh trả lại chục tỷ cho con!"
Vừa nói xong thì Tô Tinh Hà đã ra tay, dường như muốn cướp lại từ trong tay của Tô Thương.
Nhưng Tô Thương giơ tay lên, ấn lên trên trán của Tô Tinh Hà, thế là thằng nhỏ liền liều mạng nhảy nhót loạn xạ, nhưng cũng đều không có cách gì tới gần được Tô Thương.
"Con hiểu cái rắm gì, thứ này không đơn giản đâu nha, là một vật đại hung đó, con còn quá nhỏ, không khuất phục được nó đâu."
Tô Thương thoáng chút xấu hổ, hắng giọng một cái, rồi nghiêm trang nói: "Cha bằng lòng mạo hiểm tính mạng của mình để thay con trấn áp nó, thằng nhóc con không cảm kích cha thì thôi đi, còn muốn cướp về."
"Thật khiến cha quá thất vọng rồi, cha một lòng muốn tốt cho con, con thì lại... haiz, con biết bây giờ cha đang đau lòng biết bao nhiêu không?" Tô Thương lộ ra vẻ bi thương nói.
***Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Con nhổ vào!"
Tô Tinh Hà lại không mắc bẫy cái trò này của Tô Thương, nghiến răng nói: "Cha, đức hạnh của cha như nào con đây rõ hết nhé, giữa cha con chúng ta, còn giả vờ cái gì chứ, cha muốn gì thì cứ nói thẳng ra là được rồi."
"Anh em tốt thì phải rõ ràng, cha con cũng như vậy, nào nào nào, chúng ta bàn chuyện giá tiền đi."
Tô Tinh Hà ngừng nhảy nhót, ngồi bệt thẳng xuống đất ra giá nói: "Bác họ vừa nói rồi, tinh thạch của Thái Sơn có giá trị chục tỷ, cha muốn thì cứ đưa cho con 20 tỷ, không có thì trả lại cho con."
"Hai chục tỷ đúng không?"
Tô Thương nghe vậy, liền nở nụ cười hiền lành, chậm rãi đưa ngón tay ra.
"F*ck, cha, đừng búng vào đầu nữa được không, cứ búng như vậy sẽ khiến con ngu đi đó, con sai rồi, đồ đó con cho cha là được rồi chứ gì." Tô Tinh Hà nhìn thấy vậy liền vội vàng nhận sai.