Hôm nay Triệu Tinh không bận, anh ta đến rất sớm, còn mang cơm trưa cho hai người.
Tiêu Viễn cũng không khách sáo, ngồi vào bàn bắt đầu ăn, Lộc An thì ngồi trên giường ăn cơm.
Mấy ngày nay, vết thương trên tay phải hắn đã đóng vảy, ăn nhanh hơn rất nhiều.
“Anh Triệu, chiều nay anh có bận không?” Tiêu Viễn vừa ăn vừa nói.
“Hôm nay không bận gì.” Triệu Tinh đang ăn quýt.
“Vậy chiều anh ở đây một lúc nhé, tôi có việc phải ra ngoài.”
Nghe vậy, Lộc An ngẩng đầu từ trong chén nhìn anh: “Anh có việc à?”
Tiêu Viễn gật đầu: “Việc nhỏ thôi, tôi đi lát rồi về.”
“Ồ.” Lộc An đáp một tiếng rồi không nói nữa, tiếp tục ăn.
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Viễn rời bệnh viện, điện thoại di động của anh reo lên, là Tiêu Dương gọi.
Vừa nhấc máy, giọng của Tiêu Dương đã rất tệ: “Tiêu Viễn, thằng ranh này, sao bảo chuyển nhà mà? Nửa tháng rồi mà còn chưa chuyển đến đây? Em tính dọn đến Thái Bình Dương hay sao?”
Tiêu Viễn đã quên béng chuyện chuyển nhà từ lâu, hơn nữa hiện tại Lộc An bị thương, anh lại càng không thể đi.
Tiêu Viễn cười xòa: “Anh hai, ừm, mấy ngày trước em mới mua cái bồn ngâm chân mát xa, đã lắm, lát nữa em mua một cái gửi cho anh nha.”
“… Không tệ, ranh con chuyện tốt còn biết nhớ đến anh hai, không uổng công thương em.” Tiêu Dương vòng lại chuyện cũ: “Vậy chừng nào em chuyển đi? Bớt đổi chủ đề đi.”
“Em không chuyển đi nữa.” Tiêu Viễn vò mẻ chẳng sợ nứt.
“Cái gì?” Tiêu Dương đột nhiên lên giọng: “Nhà đó có mỏ hay sao mà em lưu luyến vậy?”
Tiêu Viễn thầm nghĩ, còn quan trọng hơn cả mỏ, anh cười ha ha: “Anh hai, em thật sự không chuyển đi đâu, em còn có việc ở đây.”
“Có cái cứt.” Giọng Tiêu Dương nghe như đang tiếc rèn sắt không thành thép: “Nhà tốt thì không muốn, thế nào, ngài đây còn muốn học người ta trải nghiệm cuộc sống à?”
“Em không…” Tiêu Viễn đau đầu bóp sống mũi: “Anh hai, sau này có thời gian em từ từ kể anh nghe.”
Tiêu Dương cười lạnh một tiếng: “Hừ, em sống ở đó đừng để bị ăn cướp rồi về khóc nhè với anh.”
“Tút tút tút…”
Tiêu Viễn đang định nói tiếp, nhưng phát hiện điện thoại chỉ còn một chuỗi tiếng tút báo bận.
Anh thở dài, lại gọi cho Phạm Bạch: “Mày có đó không?”
“Có, nay tao bận không qua được. Lát nữa cử người liên lạc với mày sau.”
“Biết rồi.” Tiêu Viễn cúp điện thoại.
Anh đứng bên đường giơ tay bắt một chiếc taxi, sau đó đóng sầm cửa xe lại.
“Bác tài, đến club Hằng Vượng.”
Club Hằng Vượng là chốn tụ tập yêu thích của bọn báo thủ, giờ mới xế chiều nên cũng không đông người.
Khi Tiêu Viễn đến, đầu tiên là gọi vào số vừa nhắn tin cho mình: “Nó ở một mình à?”
“Ngoài phòng VIP có sáu vệ sĩ, có thể giải quyết được, bên trong có ba người, nhưng không có vệ sĩ. Chúng tôi đang ở trong lối thoát hiểm.” Bên kia là giọng nói của người đang giải quyết việc công.
Tiêu Viễn cúp máy, rẽ phải vào lối thoát hiểm, đi lên lầu.
Lối thoát hiểm không có đèn, chỉ có bảng hướng dẫn màu xanh phát ra ánh sáng lờ mờ. Anh đi đến cầu thang lầu hai thì thấy một nhóm người đang ngồi xổm ở đây.
Qua ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, anh đếm được tất cả bảy người, đều mặc đồ Âu đen chuyên nghiệp.
“Cậu hai Tiêu, nghe danh cậu đã lâu.” Một người trong số họ chủ động đưa tay ra: “Tôi là Lão Mạnh.”
Tiêu Viễn nhận ra đây chính là người vừa gọi điện, anh cũng lịch sự bắt tay người ta: “Hôm nay phiền anh rồi.”
Lão Mạnh vạm vỡ, dáng người rắn chắc không khác gì con gấu, trông rất có cảm giác an toàn.
Tiêu Viễn ngó nhóm người mặc đồ đen phía sau, tất cả đều cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn.
“Các anh em vất vả rồi, lát nữa mời mọi người uống rượu.” Tiêu Viễn cười với những người phía sau.
Lão Mạnh nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Đây là công việc của chúng tôi mà.”
“Đi thôi.” Tiêu Viễn liếm khóe miệng, híp mắt lại.
Lão Mạnh dẫn đầu đi phía trước, vệ sĩ ở ngoài phòng VIP từ xa thấy họ hình như không có thiện chí, đã có người định mở cửa vào báo tin.
Lão Mạnh nhanh tay lẹ mắt sải bước về phía trước, nắm lấy cổ tay của người đang đẩy cửa, kéo rồi vặn mạnh, sau tiếng “răng rắc” chính là tiếng kêu thê thảm của người vệ sĩ.
Cùng lúc đó, đám người phía sau cũng lao tới như hổ rình mồi.
Đối diện tổng cộng có sáu người, xét về nhân số và hình thể đều không thể so với nhóm của Lão Mạnh. Hầu như chưa đánh mấy đã quật ngã người ta rồi.
Tiêu Viễn rất hài lòng với hiệu suất và năng lực làm việc của nhóm Lão Mạnh.
Những người còn lại ở bên ngoài, Lão Mạnh chủ động mở cửa, làm động tác mời vào.
Tiêu Viễn nhếch miệng, nghênh ngang đi vào, hệt như mấy cậu ấm ăn chơi trác táng.
Căn phòng nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, vừa bước vào đã thấy ba người nằm sõng soài trên sô pha.
Tiêu Viễn nhanh chóng tìm thấy Hà Lãng bên trong, thằng này đang ngậm điếu thuốc, khí thế ngời ngời lắc xúc xắc với người khác.
Đang hăng thì bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa đột ngột, Hà Lãng ngẩng đầu nhìn về phía cửa với vẻ cáu kỉnh và tức giận, nhưng khi nó nhìn rõ đối phương, Tiêu Viễn thấy sự chột dạ vụt qua mặt nó.
Tiêu Viễn liếm khóe miệng, vết thương của Lộc An thật sự là do thằng ôn con này gây ra.
Anh chậm rãi bước vào phòng VIP, xúc cảm mềm mại từ thảm trải dưới chân truyền đến.
Hà Lãng vô thức nhích đến cạnh sô pha, biến sắc liên tục, ánh mắt nhìn về phía sau anh.
Lão Mạnh theo sau đóng cửa lại, sau đó đi đến cạnh Tiêu Viễn, đứng yên như vệ sĩ.
Hà Lãng hơi luống cuống: “Mày, mày muốn làm gì?”
Tiêu Viễn nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo.
Anh thong thả bước tới giữa phòng, nhìn hai người còn lại trên sô pha, giọng điệu cực kỳ mất kiên nhẫn: “Không muốn ăn đòn thì cút.”
Hai người đó biết Tiêu Viễn, họ nhìn nhau một hồi.
Sau đó sáng suốt đứng dậy, lịch sự tạm biệt Hà Lãng: “Cậu hai Hà, lần sau gặp lại nhé.”
Hà Lãng ngẩn người, mắng hai người bọn họ: “Lũ ăn hại, sợ nó làm gì!”
Tiêu Viễn nghe thế thì cười khẩy một tiếng.
Đám người kia đi rồi, khóe miệng đang nhếch lên cũng rủ xuống, hàng mày sít lại, ánh mắt trở nên nghiêm túc, dữ tợn nhìn chằm chằm Hà Lãng.
Hà Lãng vốn đã yếu thế, lại thấy ánh mắt của Tiêu Viễn, nó có cảm giác như bị rắn độc quấn lấy.
Cả người nổi da gà, lưng túa mồ hôi lạnh, nó hít sâu mấy hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Giọng nói run rẩy rõ ràng: “Tiêu Viễn, tao không có đụng tới mày.”
Nó vừa dứt lời, lông mày của Tiêu Viễn dần nhíu lại.
Sau đó anh tiến lên hai bước, nhấc cổ áo của Hà Lãng lên ném về phía sau, nó bị ném ra ngoài, ngã xuống đất như con rối.
Sàn nhà được trải thảm rất dày, nên ngã thế cũng chẳng đau nhức gì.
Hà Lãng nhúc nhích, chống nửa người trên nhìn Tiêu Viễn, ánh mắt đầy oán hận: “Mày, sao mày dám động đến tao?”
Tiêu Viễn tiến hai bước đến gần nó, Hà Lãng vô thức lui ra sau. Hiện tại nó đang ngồi dưới đất, tư thế này không có ưu thế, nó động đậy mắt cá chân, sau đó chậm rãi đứng lên, đối mặt với Tiêu Viễn.
Ánh mắt của Tiêu Viễn rất sắc bén, dù Hà Lãng đã gặp anh nhiều lần, nhưng nó chưa bao giờ thấy Tiêu Viễn thực sự tức giận, trước đây, Tiêu Viễn luôn tỏ ra bất cần và bừa bãi.
Nhưng hôm nay anh như một con rắn độc muốn nuốt chửng nó. Hà Lãng thấy khó hiểu, chẳng lẽ là vì một thằng nghèo khổ sao.
Tiêu Viễn không nhiều lời, thẳng tay tung một đấm, Hà Lãng đã sớm phòng bị, đưa tay chắn phía trước tránh cho bị đánh vào mặt.
Nếu một chọi một thì nó đánh không lại Tiêu Viễn, vì vậy sau khi đỡ đòn một lúc, nó trực tiếp đẩy người ra, quay người chạy về phía cửa.
Tiêu Viễn bị nó đẩy lui mấy bước cũng không tức giận, có Lão Mạnh canh cửa nên anh không vội.
Quả nhiên, khi anh ngước mắt lên, liền thấy Lão Mạnh một tay vặn cánh tay Hà Lãng ra sau lưng, giữ chặt nó lại.
Cổ tay Hà Lãng đau nhức, thân thể vặn vẹo ngửa ra sau, nó trừng Tiêu Viễn: “Tiêu Viễn, mày không thể động đến tao, hai nhà chúng ta còn có mối làm ăn, nhà mày còn phải dựa vào nhà tao! Mày, mày không được…”
Tiêu Viễn nhếch miệng, nhưng trên mặt lại không có chút ý cười, giữa cặp chân mày hiện rõ địch ý. Anh nhìn Hà Lãng chằm chằm, như nhìn con thỏ đang giãy giụa bên bờ vực sinh tử.
Hà Lãng bị ánh mắt như rắn độc của anh nhắm vào, cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, cả người tê dại, thân thể cứng đờ, căn phòng không hề nóng nhưng lại khiến nó toát mồ hôi. Nó đờ đẫn thì thào: “Mày, mày không được…”
Tiêu Viễn không nói gì nữa, nhân lúc Lão Mạnh đang tóm Hà Lãng, anh thẳng tay đấm vào mặt nó.
Sau một âm thanh nặng nề, Hà Lãng bật ra tiếng rên, cảm thấy mặt mình đau rát, nó nhổ nước bọt xuống đất, nước bọt lẫn máu dính trên tấm thảm màu nâu, trông rất buồn nôn.
Tiêu Viễn không hề thương tiếc, dồn toàn bộ sức mạnh và cơn thịnh nộ đá vào hõm đầu gối của nó.
Hà Lãng bị Lão Mạnh khống chế không thể động đậy, Tiêu Viễn đá liền mấy phát, sau đó đánh đấm một trận, trút hết cơn phẫn nộ như muốn đánh chết người, cho đến khi nghe thấy tiếng xương gãy vẫn không chịu dừng lại.
Hà Lãng bị đánh sưng mặt, khuôn mặt nó biến dạng vì tức giận và không cam lòng, cả người run lên, cũng không biết là vì đau hay vì tức giận.
Nó thở hồng hộc, nước bọt chảy ra từ trong miệng, nhếch nhác không chịu nổi, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm Tiêu Viễn với vẻ oán hận đáng sợ.
“Cậu hai Tiêu, dừng được rồi đấy.” Lão Mạnh nhắc nhở.
Tiêu Viễn nghe thấy lời anh ta, mới chậm rãi dừng động tác lại, bản thân anh tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất sảng khoái.
Anh hít mấy hơi, dùng ngón trỏ nâng cằm Hà Lãng lên.
Nhìn thấy gương mặt của Hà Lãng sưng như cái đầu heo, nước miếng, nước mũi giàn giụa.
Tiêu Viễn hài lòng nhếch miệng, giọng nói lạnh lùng: “Lộc An là ranh giới cuối cùng của tao. Nếu so về độ tàn nhẫn thì mày còn non lắm.”
Sau đó ném cằm nó đi như vứt đồ bẩn, còn tay vào lau quần áo của Hà Lãng.
Khi xoay người, anh lại chợt nhớ ra điều gì, nhìn điện thoại di động trên bàn.
Anh chậm rãi đi tới, lại cầm lên, giọng điệu thoải mái: “Điện thoại ngon đấy.”
Sau đó anh rút sim điện thoại ném lên bàn, Lão Mạnh vứt nó xuống đất, mở cửa cho Tiêu Viễn, cả đám nghênh ngang rời khỏi club.