Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Tôi vẫn chưa trả lời, chỉ cười như không cười nhìn tên vệ sĩ kia, "Thân thủ của anh, thật ra cũng không tệ trong những người bình thường." 

Tên vệ sĩ gian nan lắm mới nuốt được nước miếng, vẻ mặt khổ sở nói: "Nhưng nếu thật sự đấu với ngươi, chỉ sợ ngay cả một chiêu tôi cũng không chống đã được." 

“Coi như anh cũng biết thân biết phận!” Tôi lại cười cười, say đi nói: "Nếu đã như vậy, vậy cũng đừng giãy dụa vô vị nữa, trực tiếp lui ra đi.” 

Vừa dứt lời, ai ngờ tên vệ sĩ kia lại lắc đầu, buồn bực nói: "Không thể lui, đây là mệnh lệnh của Tiền thiếu gia, là muốn ngươi nằm ở dưới chân ngài ấy!" 

Tôi bất đắc dĩ hỏi: "Anh cảm thấy anh làm được sao?" 

“Không được!” Người vệ sĩ lắc đầu, nhưng kiên quyết nói: "Nhưng đây là công việc của tôi, Tiền thiếu gia một khi đã ra lệnh thì tôi không thể lui" 

mình. 

Không tệ, còn rất tận trung với cương vị công tác của 

Tôi cười cười, tiếp theo thân hình của tôi chợt lóe lên rồi trực tiếp lướt đến trước mặt tên vệ sĩ đó, bàn tay hung hãng chém vào cổ tên vệ sĩ một cái. 

“Gầm!” 

Một tiếng va đập nặng nề vang lên, tên vệ sĩ thậm chí ngay cả âm thanh cũng chưa kịp phát ra, hai mắt liền trợn lên và bị hôn mê đi, trực tiếp ngã quỵ trên sàn nhà. 

Tôi cúi đầu nhìn anh ta, cười tủm tỉm nói: "Như vậy thì được rồi.” 

 

Bốn phía yên tĩnh đến mức không một tiếng động. 

Quả nhiên là cao thủ! 

Tiền Chính Hạo bỗng nhiên đứng dậy, giơ tay lên, ánh mắt nhìn về phía tôi dần dần trở nên hoang mang vô cùng, lại chậm rãi mở miệng nói: "Nhưng mà... ngươi sẽ không cho rằng, bản thân mình là một cao thủ, thì có thể tự tung tự tác chứ?" 

Không đợi tôi kịp nói chuyện, hắn ta liền từ trong túi lấy ra một cái điện thoại di động, nhẹ giọng nói: "Tiểu tử, 

hôm nay để tôi dạy ngươi một chút, vũ lực cá nhân cho dù có mạnh có nào đi nữa, ở trước mặt quyền thế, cũng không có chút tác dụng nào!” 

Chỉ thấy hắn ở trên điện thoại di động bấm ra một dãy số, sau đó đem điện thoại di động đặt ở bên tai, nhẹ giọng mở miệng nói: "Alo, Lý cục trưởng, là tôi! Haha, không có gì giao phó hết, chỉ là muốn nhờ ông dẫn một đội người đến đây giúp tôi xử lý chút chuyện. Được, ông nhanh lên, tôi chờ ông." 

Giọng điệu của Tiền Chính Hạo vẫn bình thản như nước, sau khi cúp điện thoại thì cất nó vào trong túi, lại ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt ẩn giấu sự cao ngạo, thản nhiên nói: "Mười phút sau, sẽ có một đội cảnh sát đến đây. Ngươi có mười phút để suy nghĩ, là ngoan ngoãn bị bắt đi, hay là muốn dựa vào thân thủ để trốn thoát đây? Haha, cho ngươi một lời khuyên, tốt nhất không nên nghĩ đến việc chạy trốn, bởi vì như vậy ngươi sẽ xuất hiện trong thông cáo truy nã tội phạm ngày mai." 

Giọng điệu của Tiền Chính Hạo vẫn hết sức bình tĩnh, lại không che dấu được sự đắc ý trong lời nói của hắn. 

Mà nghe được lời nói này của hắn, tâm trạng của tôi vẫn không có chút xao động nào, nhưng hai chị em Tống Khả Khanh, Tống Khả Mộng đang đứng phía sau tôi lại nhất thời bị dọa cho sợ. 

Tiền Chính Hạo thân là người thừa kế của Tiền Gia ở 

Tế Dương, một trong tam đại công tử của Tế Dương trong truyền thuyết, chỗ dựa lớn nhất cũng không phải tên vệ sĩ ở bên cạnh hắn, mà là quyền thế của Tiền Gia. 

Đúng như Tiên Chính Hạo nói, vũ lực cá nhân có mạnh hơn nữa thì có thể như thế nào. Trốn thoát sao? Đừng nói giãn, vậy thì tương đương với đối kháng với cơ quan nhà nước, người khác có quyền trực tiếp nổ súng bắn chết mình. 

Còn nếu như ngoan ngoãn bị bắt đi, vậy sau khi vào trong tù sẽ nhận được những đãi ngộ như thế nào, hoàn toàn có thể đoán trước được, bị bóp dẹp hay là bị vo tròn, tất cả đều phải nghe theo ý của tên Tiên Chính Hạo này. 

Cho nên hiện tại biện pháp duy nhất chính là tìm quan hệ, so bối cảnh, xem ai quan hệ rộng hơn, ai bối cảnh cứng rắn hơn. 

Có thể nhận ra được, hai chị em Tống Khả Khanh và Tống Khả Mộng lúc này trong lòng đang vô cùng lo lắng. Nhưng với bối cảnh gia đình của hai cô nàng này, ở thời điểm này căn bản không giúp được cái gì. 

Đúng lúc này, Lâm Vĩnh Chí từ lầu hai quán bar đi xuống, có chút kinh ngạc nhìn đại sảnh lầu một của quán bar, sau khi chú ý tới tôi và hai chị em họ Tống ở giữa đám người, lập tức nhướng mày, sải bước đi tới, "Thiên thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?" 

Nhìn thấy Lâm Vĩnh Chí xuất hiện, sắc mặt của Tiền 

Chính Hạo hơi thay đổi, nhưng không nói gì, chỉ là ánh mắt càng thêm tàn độc. 

“Không sao!” Tôi chậm rãi lắc đầu, cười nói. 

Lâm Vĩnh Chí nghe được câu trả lời của tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Hai chị em Tống Khả Khanh vội vàng nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra cho cậu ta nghe. 

Lâm Vĩnh Chí chậm rãi gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên hướng về phía Tiền Chính Hạo, trên mặt lộ ra một nụ cười nham hiểm: "Tiền đại thiếu gia, thật sự ngạc nhiên quá, ngươi không ngoan ngoãn chơi trong hội sở của mình đi, sao lại đến đây vậy?" 

Tiền Chính Hạo vuốt mũi sau đó cười lạnh một tiếng, không để ý đến giọng điệu trào phúng trong giọng nói của Lâm Vĩnh Chí, mà là nhìn tôi một cái, chậm rãi nói: “Tôi nói người anh em này, sao lá gan lại lớn như vậy, thì ra là người của Lâm đại thiếu gia, trách không được hắn ta không xem tôi ra gì." 

“Người của tôi? Haha haha, người đang nói đùa gì vậy! 

Lâm Vĩnh Chỉ thoải mái cười to, sau đó nhìn về phía Tiền Chính Hạo, ánh mắt tràn ngập sự châm chọc, "Vị này chính Thiên thiếu gia của Lôi Trạch, là đại ca của tôi! Có mắt không tròng, đừng nói là ngươi, cho dù là lão già nhà ngươi có tới đây, Thiên thiếu gia cũng không xem ra gì!" 

Lâm Vĩnh Chí vừa dứt lời, lập tức dẫn tới sóng to gió 

lớn, sắc mặt của Tiền Chính Hạo lập tức biến hóa. 

Hắn và Lâm Vĩnh Chí được xưng là tam đại công tử của Tế Dương, cũng bởi vì có bối cảnh và thế lực cùng đẳng cấp với nhau, vì vậy cũng hiểu rõ lẫn nhau. 

Mà thái độ cung kính trong lời nói của Lâm Vĩnh Chí đối với tôi, làm ánh mắt của hắn ta hơi ngưng tụ lại, nhịn không được mà nhìn tôi một cái thật sâu, sâu trong đáy mắt toát ra một sự kinh hãi. 

Tôi cười híp mắt và nhìn chăm chú vào hắn, đại khái có thể đoán được suy nghĩ lúc này của hắn. 

Hiển nhiên, thái độ của Lâm Vĩnh Chí đối với tôi khiến hắn ý thức được thân phận của tôi cũng không đơn giản, cho nên bây giờ hắn đang lâm vào trạng thái tiến thoái lưōng nan. 

Tiếp tục? Rất có thể sẽ trực tiếp trở mặt với Tiền Gia thậm chí sẽ tiến thêm một bước trêu chọc đến một người 

có bối cảnh thần bí như tôi. 

Nhưng nếu như bây giờ nhượng bộ, vậy mặt mũi của Tiền Chính Hạo hắn coi như đã hoàn toàn mất hết. 

Tiền Chính Hạo giống như đang lâm vào trong sự rối rắm vô cùng. 

Lùi bước, không nghi ngờ chút nào hắn ta sẽ lập tức bị mất mặt. Tiến lên, thì rất có thể sẽ đẩy xung đột lần này lên một quy mô lớn hơn, Tiên Gia có thể vì sự việc lần này mà gặp phiền toái lớn, hoặc phải đối mặt với một thế lực mạnh hơn nào đó. 

Tiền Chính Hạo trầm ngâm không nói gì, nhưng quần chúng đang hóng chuyện trong quán bar thì lại dần dần hưng phấn lên. 

Dù sao không phải ai cũng có thể nhìn thấy hai vị đại công tử của Tế Dương xảy ra xung đột với nhau, loại tình huống này cho dù có nằm mơ đi nữa cũng không dễ gì bắt gặp được! 

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên bên ngoài quán bar. 

Tiền Chính Hạo lúc này đã bắt đầu nhao nhao, trong lòng liền nảy ra chủ ý, vì thế cũng không hề rối rắm, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười lạnh. 

Tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài quán bar từ xa đến gần. Ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy một đám cảnh sát xông vào, người cầm đầu là một người đàn ông trung niên 

có dáng người hơi mập mạp, vừa mới đi vào quán bar, ánh mắt liền không ngừng đảo xung quanh để kiếm người. 

Bởi vì Lâm Vĩnh Chí và tôi đang đưa lưng về phía cửa, cho nên ông ta cũng không nhìn thấy chúng tôi, mà liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiền Chính Hạo, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười nịnh nọt và lấy lòng. 

“Đi, đem tất cả những kẻ có ý đồ công kích Tiền thiếu gia vây lại cho tôi!” 

Người đàn ông trung niên ra lệnh một tiếng, tất cả cảnh sát đều xông vào trong đám người, mục tiêu rất rõ ràng, chính là tôi và Lâm Vĩnh Chí đang đứng đối diện với Tiền Chính Hạo. 

Đám nam nữ đang vây xem xung quanh lập tức trở nên rối loạn, sau đó lại nhanh chóng im lặng, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám. 

Người đàn ông trung niên kia lập tức đi về phía Tiền Chính Hạo, trên mặt hiện lên nụ cười nhiệt tình: "Tiền thiếu gia, ngài không sao chứ? Tôi vừa nhận được điện thoại của ngài liền nhanh chóng dẫn đội tới đây." 

“Làm phiền ông rồi, Lý cục trưởng, giờ này còn phải làm phiền ông đi một chuyến." Tiên Chính Hạo ôn hòa cười cười. 

“Đâu có đâu có, bảo đảm an toàn tính mạng và tài sản của quần chúng nhân dân, vốn là chức trách của chúng tôi mà." 

Cục trưởng Lý vội vàng xua xua tay, giống như lấy 

lòng lại mở miệng nói: "Tiền thiếu gia ngài yên tâm, tôi bây giờ liền đem mấy tên gây sự nơi công cộng này bắt trở vê!" 

“Cục trưởng Lý uy phong thật lớn nha." Lâm Vĩnh Chí phát ra tiếng cười nhạo mang theo ý châm chọc. 

“Tên khốn nạn, chết đến nơi rồi lại còn dám kiêu ngạo như vậy!" 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!