Nghe giọng nói để tiện trong điện thoại của Sở Việt, tôi nhịn không được cười mắng: "Tư tưởng của cậu có thể thuần khiết một chút không, tối hôm qua tôi và Nhược Nhược không xảy ra chuyện gì cả."
“Chà, ngay cả Nhược Nhược thân thiết như vậy mà cũng gọi được, xưng hô thân mật như vậy, còn nói không có phát sinh cái gì?" Sở Việt cười haha một cách sáng khoái.
Tôi im lặng không nói gì, tức giận hỏi: "Gọi điện thoại cho lão tử làm gì?"
“Cũng không có chuyện gì, muốn hỏi cậu hôm nay có bận gì không?" Sở Việt trả lời, "Nếu không bận thì tới tìm tôi, buổi tối chúng ta tiếp tục đi chơi. Ngày hôm qua ngại quấy rầy cậu tán gái, nên cũng không thoải mái nói
chuyện phiếm với cậu được, hôm nay cũng không gọi ai khác, chỉ hai chúng ta thôi, cũng nhau uống rượu và ôn lại chuyện cũ.
“Được!” Tôi vui vẻ gật đầu, nói: "Cậu cứ gửi vị trí cho tôi, tôi xong việc sẽ trực tiếp đi tìm cậu."
“Được rồi!”
Sở Việt không chút dây dưa liền cúp điện thoại, rất
OLJBUM guy go
nhanh sau đó đã gửi vị trí định vị cho tôi."
Địa chỉ hiển thị là một công ty cho vay tài chính, ở ngoại ô thành phố cách đó vài km, cách chổ tôi cũng không xa.
Tôi đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, đột nhiên có một chiếc Wrangler màu đen dừng lại trước mặt tôi.
Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cửa sổ xe đang chậm rãi hạ xuống, cánh tay của Yêu Nguyệt khoát lên trên cửa sổ xe, đang nghiêng đầu cười híp mắt nhìn tôi, khóe miệng nở ra một nụ cười trêu tức.
“Cô đây là ánh mắt gì vậy?" Tôi mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ.
Yêu Nguyệt bỗng nhiên ghé sát đầu lại gần, hạ giọng hỏi: "Thiếu gia, sướng không?"
lại.
“Cái gì mà sướng không?" Tôi tỏ ra kỳ quái và hỏi
“Thì cô tiểu mỹ nữ tối hôm qua đó." Yêu Nguyệt chớp chớp mắt, cười khẽ rồi lại nói tiếp, "Bộ dạng nhỏ nhắn kia, khuôn mặt xinh đẹp kia, còn cái loại khí chất thuần khiết đến mức tôi cũng thấy thích nữa, chậc chậc, ngay cả con gái như tôi còn có chút không kìm nén được. Tôi thấy cô ấy cũng rất có cảm tình với thiếu gia mà, hơn nữa tối hôm qua cậu còn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân nữa. Haha, tuấn nam mỹ nữ khó mà kìm lòng nổi, cho dù có phát sinh chuyện gì đi nữa thì cũng là thuận theo tự nhiên
OLJDOM gay g
thôi mà.”
"
Tôi chỉ im lặng, sau đó lắc đầu nói: "Tối hôm qua thật sự không xảy ra chuyện gì cả, chỉ đơn giản là uống rượu và nói chuyện phiếm với nhau một chút mà thôi."
“Tôi không tin.” Yêu Nguyệt bĩu môi một cái, làm ra bộ dạng hoài nghi, "Cô nàng đã dẫn cậu về nhà, với tính cách của thiếu gia cậu, thịt đưa đến bên miệng mà không ăn sao?"
Tôi giơ tay lên và vỗ nhẹ vào trán của Yêu Nguyệt một cái, tức giận nói: "Thiếu gia nhà cô ở trong lòng cô chính là hình tượng này sao?"
“Đúng vậy." Yêu Nguyệt cười hihi và gật đầu.
“Được rồi, nếu như vậy, tôi đây không làm chút gì đó với cô, chẳng phải sẽ rất có lỗi với hình tượng của bản thân mình trong lòng cô hay sao?"
Tôi đột nhiên ôm lấy hai vai của Yêu Nguyệt, nghiêng người muốn đè cô ấy xuống dưới thân của mình.
Yêu Nguyệt nhất thời luống cuống, "Thiếu gia, cậu... cậu làm gì vậy?"
“Cô nói xem?"
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười, trêu tức nói: "Bên cạnh có một đại mỹ nữ như cô mà vẫn không ăn, thật không phù hợp với hình tượng của tôi một chút nào."
Yêu Nguyệt mấp máy miệng, có vẻ hơi căng thẳng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, lắp bắp nói: "Nhưng đây là ở ven đường... bên ngoài còn có người đó."
“Xét về hình tượng của tôi trong lòng cô mà nói, cô cảm thấy tôi sẽ quan tâm những chuyện này sao? Đến đây đi, cô bé, tôi sẽ biến cô từ con gái thành phụ nữ thật sự!"
Tôi cười haha, lúc này liền đưa tay muốn cởi quần áo của Yêu Nguyệt ra.
Yêu Nguyệt sợ tới mức lui về phía sau, âm thanh run rẩy, tỏ vẻ tội nghiệp nhìn tôi: "Thiếu gia tôi sai rồi, tôi không nên nói cậu như vậy.
Động tác của tôi chậm lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt kiều diễm và ướt át của Yêu Nguyệt, cùng với ngọn núi cao ngất trước ngực của cô ấy, thật lòng cũng có một chút động tâm.
Nhưng bây giờ chỉ mới sáng sớm, rõ ràng cũng không
phải là thời điểm thích hợp để làm những chuyện này.
Thấy cô ấy đã chịu thua, tôi xoa xoa mái tóc ngắn của cô ấy, sau đó ngồi trở lại vị trí ghế phụ, "Biết sai là được, lần này tạm thời bỏ qua cho cô!"
“Ừm.” Yêu Nguyệt sửa sang lại mái tóc, cũng không dám trêu chọc tôi nữa, hỏi: "Đi đâu đây, thiếu gia.
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Tập đoàn Thanh Hà."
Tập đoàn Thanh Hà rất nổi tiếng ở thành phố Tế Dương, dưới trướng có rất nhiều sản nghiệp, dường như bao phủ tất cả các phương diện ăn, mặc, ở, đi lại của người dân thành phố Tế Dương, là doanh nghiệp ngôi sao số một của Tế Dương.
Mà nhân vật luôn là chủ đề bàn tán say sưa của người dân Tế Dương, lại là người sáng lập của tập đoàn Thanh Hà, Đổng Viễn Sơn.
Đổng Viễn Sơn là một truyền kỳ của thành phố Tế Dương, xuất thân từ tầng lớp dưới cùng của xã hội, lập nghiệp từ hắc đạo, một tay sáng lập nên công ty vận chuyển hàng hóa Thanh Hà. Nghe nói ban đầu chỉ là buôn bán hàng hóa ở xung quanh nhà ga, nhưng bởi vì sự liều lĩnh và cẩn thận, hơn nữa đầu óc linh hoạt, trong mấy chục năm nay đã từng bước từng bước phát triển lớn mạnh, công ty vận chuyển Thanh Hà cũng dần dần biến thành tập đoàn Thanh Hà như ngày hôm nay, bản thân lại càng công thành danh toại, mặt ngoài là một doanh nhân thành
công, nhưng bên trong lại nằm trong tay giới hắc đạo của Tế Dương.
Ngoài những điều này ra, Đổng Viễn Sơn còn là một người rất có tầm nhìn xa. Sau khi hắn công thành danh toại, lại không để tâm đến những tổn thất khổng lồ, dứt khoát kiên quyết tách những mảng kinh doanh của hắc đạo ra.
Sự tách rời này không chỉ đơn giản là tách ra khỏi những mảng kinh doanh hợp pháp khác, mà là hoàn toàn vứt bỏ những mảng kinh doanh của giới hắc đạo có thể liên tục mang đến lợi nhuận kếch xù cho hắn.
Quyết đoán như thế, có thể nói là nhân kiệt.
Chính hành động này đã tẩy trắng hoàn toàn cho bản thân hắn ta và tập đoàn Thanh Hà.
Sự thật đã chứng minh sự lựa chọn của hắn quả không sai, sau khi hoàn toàn từ bỏ việc kinh doanh trong giới hắc đạo, tài sản của tập đoàn Thanh Hà trong thời gian ngắn đã bị thu hẹp trên diện rộng, nhưng rất nhanh cục diện đã ổn định lại, không chỉ không vì vậy mà đi xuống, thậm chí còn tỏa ra một sức sống mới.
Sau đó lại càng đạt được sự ưu ái của những con cá mập tư bản, một đường phát triển nhanh chóng, cuối cùng vào ngày đại thọ bảy mươi tuổi của Đổng Viễn Sơn, tập đoàn đã thành công lên sàn, khiến cho tài sản của Đổng Viễn Sơn lúc này đạt đến con số vài chục tỷ.
DLJBOM gay
Đống Viên Sơn cũng từ đó đã hoàn toàn trở thành nhân vật truyền kỳ của thành phố Tế Dương.
Cho đến lúc này mọi người mới phát hiện ra, lúc trước Đổng Viễn Sơn tình nguyện vứt bỏ những mảng kinh doanh trong giới hắc đạo là sáng suốt có nào, hắn ta nhìn xa trông rộng có nào.
Những mảng kinh doanh của giới hắc đạo tất nhiên có thể mang đến lợi nhuận, nhưng làm sao có thể đánh đồng
với những con cá lớn trên thị trường chứng khoán được, lợi nhuận dù nhiều nhưng không phải con số khổng lồ, cũng không có địa vị xã hội, còn phải suốt ngày sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, hoặc là bị bắt.
Đổng Viễn Sơn đã từ bỏ những sản nghiệp và tài sản không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng sau đó đã nhanh chóng biến thành một doanh nhân thành công mà mọi người đều biết, uống rượu vang, hút xì gà, tiếp xúc với
những người đều là phủ thương cao cấp, hai thể loại cuộc sống này, khác nhau một trời một vực.
Huống chi, cho dù hắn ta bề mặt đã từ bỏ lợi nhuận của mảng kinh doanh hắc đạo, nhưng địa vị của bản thân hắn trong giới hắc đạo của Tế Dương vẫn không người nào có thể lay động được, mơ hồ có loại cảm giác hắn ta là thái thượng hoàng của giới hắc đạo Tế Dương.
Điểm này, hoàn toàn có thể nhìn ra được từ cục diện các thế lực hắc đạo ở Tế Dương.
Hai thế lực lớn nhất là Tạ Anh Quan và Trịnh Dĩnh, cùng chia đều địa bàn và sinh kế của thế giới ngầm Tế Dương, là hai vị lão đại trong giới hắc đạo Tế Dương.
Nhưng đừng quên, hai người này đều xuất thân từ tập đoàn Thanh Hà, là thuộc hạ của Đổng Viễn Sơn lúc trước. Cho dù bản thân mình có trở thành lão đại đi nữa, cũng vẫn phải duy trì sự kính sợ đối với Đổng Viễn Sơn.
Sau khi Tạ Anh Quan chết đi, địa bàn và sinh kế của hắn ta đã bị Hắc Thạch và Nhóm chia ra tiếp quản, còn có Trịnh Dĩnh, cùng với Từ Thanh là một con rồng qua sông đến tranh đoạt, tứ phương hội chiến với nhau, trong lúc nhất thời Tế Dương huyên náo đến mức máu me tanh tưởi, lòng người hoảng loạn.
Nhưng chỉ một câu nói của Đổng Viễn Sơn đã khiến cho Trịnh Dĩnh, Hắc Thạch và Nhím không dám tiếp tục chiến đấu với quy mô lớn nữa, thậm chí ngay cả Từ Thanh
DLSDOM guy as
cũng không thể không nể mặt của Đổng Viễn Sơn.
Hắc đạo của Tế Dương lúc này mới yên tĩnh trở lại. Cẩn thận mà ngẫm lại, quỹ đạo cuộc đời của Đống Viễn Sơn dường như không khác gì Phàn Kiến Tu, đều xuất thân từ tầng lớp dưới chót, lập nghiệp trong giới hắc đạo, dựa vào dũng khí, trí tuệ và năng lực của mình để xây dựng nên gia nghiệp to lớn.
Nhưng điểm khác biệt giữa hai người chính là, Phàn Kiến Tu mặc dù không thiếu lòng dạ và trí tuệ, nhưng làm việc vô cùng quang minh lỗi lạc, xứng đáng làm một vị anh hùng lỗ mãng.
Còn Đổng Viễn Sơn thì, nghe mọi người đồn rằng hắn ta có thủ đoạn vô cùng độc ác, trời sinh tính tình khốc liệt, tuổi trẻ lăn lộn trong giới hắc đạo cũng không có việc ác nào hắn không dám làm, hoàn toàn không có giới hạn, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, đích thực là một kiêu hùng.
Nhưng dù như thế nào đi nữa, người này đích thật là một nhân vật truyền kỳ không thể khinh thường.
Già mà kiên cường, trầm tính tàn nhẫn.