Tôi nương theo ánh đèn lờ mờ trong phòng nhìn cô gái có mái tóc dài màu đen mềm mại xõa xuống kia, không khỏi giật mình một cái.
Chỉ thấy ngũ quan của cô nàng vô cùng tinh xảo, khéo léo đến mức khiến người khác phải động lòng, khuôn mặt cô ấy được trang điểm nhẹ nhàng, vì vậy tôi có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trắng nõn và mềm mại như búp bê sứ kia. Nhan sắc rõ ràng hơn hẳn những cô gái lúc này nhiều
lân.
Quan trọng hơn, bộ ngực của cô ấy lớn đến mức chỉ có thể gặp trong mơ.
Cô gái này chú ý đến ánh mắt của tôi, có vẻ có chút căng thẳng, ngập ngừng không dám nói chuyện, càng không dám ngồi xuống, cứ như vậy cúi thấp đầu, khuôn mặt dần dần đỏ lên, đôi mắt trong suốt như nước của cô ấy thì dần dần xuất hiện một chút bất an cùng sợ hãi.
Nhìn biểu hiện của cô gái này, hình như cô ấy vào nghề chưa được bao lâu, rõ ràng còn vô cùng ngây ngô và thuần khiết, thậm chí ngay cả hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Trong lòng tôi không khỏi bật cười, lộ ra một nụ cười ôn hòa với cô nàng, nói: "Xin chào!”
"Hȧ?"
Cô gái giống như con nai nhỏ bị dọa cho sợ, lắp bắp nói: "Xin chào, tôi... tôi tên là Giang Nhược Nhược."
Giọng nói của cô ấy vô cùng dễ nghe, như một con chim hoàng oanh đang bay khỏi hang, làm cho người ta có một cảm giác nhẹ nhàng và thoải mái.
Sau khi giới thiệu đơn giản xong, cảm xúc căng thẳng của cô gái này rõ ràng đã giảm bớt rất nhiều, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Nhưng dường như cô ấy thật sự không có kinh
nghiệm gì, chân tay luống cuống, sau khi ngồi được một lúc mới đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền nhanh chóng rót cho tôi một ly rượu.
Tôi nhận lấy, cười gật đầu, nói: "Cảm ơn.”
Giang Nhược Nhược ngại ngùng cười cười, hai tay nâng ly lên và chạm ly với tôi một cái, sau đó chính mình cũng nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
Bên kia, Sở Việt đang ôm cô gái tóc đỏ kia bắt đầu uống rượu và vui đùa, tay chân thì liên tục giở trò, lúc này mới quay đầu lại, nhìn thấy tôi cùng Giang Nhược Nhược một bộ dạng lễ phép tương kính như tân, liền trực tiếp cười
to.
“Huynh đệ, hai người đang làm gì vậy?"
Sở Việt bưng ly rượu lên và cười haha, nói với Giang Nhược Nhược: "Mỹ nữ, người anh em của tôi tính cách
hướng nội, nên cô cũng nên chủ động lên một chút.
"Đúng vậy, hào phóng một chút, Nhược Nhược! Trách nhiệm của chúng ta chính là làm cho mấy ông chủ đây vui chơi thỏa thích, cứ căng thẳng như vậy thì không được đâu." Cô gái đang nằm trong lòng Sở Việt cũng cười hihi lại nói: "Học tôi đây nè, thân mật với ông chủ một chút đi."
Giang Nhược Nhược nghe vậy rõ ràng co quắp lại, sau
khi suy nghĩ một chút, đột nhiên đỏ mặt lên, đứng dậy trực tiếp ngồi vào trong lòng tôi.
Tôi cảm nhận được cơ thể cô gái này đang căng thẳng đến mức có chút run rẩy, trong lòng dở khóc dở cười, sau đó liền đưa tay nhẹ nhàng đẩy cô nàng ra, nói: "Cô không cần như vậy đâu, cứ tự nhiên một chút là được rồi, yên tâm đi, tôi không khó khăn như vậy đâu.
Khuôn mặt của Giang Nhược Nhược vốn đang đỏ
bừng, căng thẳng đến mức sắp khóc, sau khi nghe tôi nói vậy rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một cái, cảm kích nhìn tối và nhỏ giọng nói: "Cám ơn..
Sở Việt cười híp mắt trêu chọc nói: "Chậc chậc, nhiều năm không gặp như vậy, cậu vẫn một bộ dạng cưng chiều phụ nữ nhỉ.”
------
Tôi im lặng không nói gì, chỉ lễ phép giơ ngón giữa lên với Sở Việt.
Cô gái tóc đỏ ngồi trong lòng Sở Việt bưng ly rượu lên, nói với tôi: "Ông chủ, tôi xin phép kính ngài một ly, Nhược Nhược tuổi còn nhỏ, hôm nay mới đi làm ngày đầu tiên, biểu hiện không tốt xin ngài bỏ qua cho."
“Nhìn xem, tiểu cô nương người ta còn biết cách nói chuyện hơn cậu." Tôi nói với Sở Việt.
Sở Việt cười haha, lại bưng ly rượu lên, nói: "Nào, cạn thêm một ly nữa.
Tôi gật gật đầu, cùng Sở Việt chạm cốc và uống một hơi cạn sạch.
“Nhiều năm không gặp như vậy, thoạt nhìn cậu vân không thay đổi chút nào." Sở Việt đặt ly rượu xuống, nhìn tôi với biểu cảm đầy cảm thán.
Tôi cười cười, nói: "Còn cậu thì thay đổi nhiều quá!" “Có không?" Sở Việt giật mình, sau đó thoải mái cười, "Có lẽ vậy, trải qua một vài chuyện, tâm tính thay đổi, con
"
người tự nhiên cũng sẽ thay đổi."
Tôi nhìn Sở Việt một cái, trong lòng cũng cảm thấy có chút buồn bã.
Trong trí nhớ của tôi, Sở Việt vẫn là một thiếu niên thời trung học luôn đấu võ mồm với tôi, rồi lại sánh vai mà chiến đấu cùng nhau, tuy rằng bướng bỉnh và lạnh lùng, nhưng lúc đó vẫn còn tâm tính của một thiếu niên.
Nhưng còn bây giờ, mặc dù bộ dạng của cậu ta vẫn không có thay đổi gì nhiều, nhưng vẻ mặt lại ẩn chứa một chút mệt mỏi.
Mấy năm nay cậu ta hắn chịu không ít cực khổ và gian nan.
Tôi thở dài trong lòng, liền hỏi: "Dạo gần đây cậu thế nào? Sống ở đây có được không?"
“Cũng miễn cưỡng kiếm được miếng ăn, nào có cái gì được hay không được!" Sở Việt khoát khoát tay.
Cô gái tóc đỏ ở trong lòng cậu ta lắc lư cơ thể một cái, rồi nịnh nọt nói: "Anh Việt quá khiêm tốn rồi, toàn bộ Tế Dương bây giờ ai mà không biết anh là trợ thủ đắc lực của anh Hắc Thạch chứ, thân thủ cao cường và làm người còn đầy nghĩa khí, rất nhanh liền có thể lên làm lão đại rồi, không biết có bao nhiêu người sùng bái và hâm mộ anh.
“Haha!” Sở Việt tự giễu cười một cái, rồi cũng không nói gì.
"
Tôi rót cho cậu ta một ly rượu, nhẹ giọng nói: "Có
chuyện gì không như ý muốn có thể nói với tôi, biết đâu tôi giúp cậu được."
“Haha, cậu đừng đoán mò, tôi nào có cái gì không như ý muốn chứ." Sở Việt nhếch miệng cười một tiếng, "Trong ba anh em chúng ta, cậu cùng Vân Kiến đều mạnh hơn tôi, tôi không phải là người có thể học hành tốt, cậu cùng Vân Kiến cứ an tâm học cho xong, thuận lợi tốt nghiệp đại học, tương lai sau này sẽ còn sáng sủa hơn nữa.
Vừa dứt lời, cậu ta lại hỏi: "Đúng rồi, Vân Kiến gần đây thế nào?”
“Cậu ta cũng sắp tốt nghiệp rồi." Tôi trả lời: "Nhưng cậu ta đang đi học ở kinh thành, cũng không phải lúc nào cũng có thể về được, nên lần này tôi không gọi cậu ta theo.
Tôi và Sở Việt vừa nói chuyện phiếm vừa uống rượu, hai cô gái chia ra ngồi bên cạnh chúng tôi, không khí trong phòng vô cùng thoải mái và hòa hợp.
Giang Nhược Nhược cũng dần dần trầm tĩnh lại, trong lúc không để ý cũng ngồi cách tối càng ngày càng gần, bả vai dính sát vào người tôi, thần thái hết sức thoải mái và tự nhiên, trên khuôn mặt cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Thời gian cứ thế trôi qua, rượu trên bàn đã uống hết hơn phân nửa, hơn nữa lúc ở nhà Sở Việt chúng tôi cũng đã uống rượu mạnh, nên đầu óc lúc này của tôi hơi choáng
váng một chút.
“Các cậu uống tiếp đi, tôi đi vệ sinh một chút." Tôi lên tiếng chào, đứng dậy đi ra ngoài phòng riêng.
“Tôi đi cùng ngài."
Giang Nhược Nhược thấy bước chân của tôi có vẻ không ổn, liền vội vàng đứng dậy đi theo. Tôi khoát tay cô
ấy, sau khi ra khỏi phòng trực tiếp rẽ vào phòng vệ sinh ở một bên hành lang.
Tôi đi đến bên bồn rửa mặt, lại tự châm cho mình một điếu thuốc, sau khi hút một hơi thật sâu, cảm giác đó khó chịu hơn một chút.
Vừa mới bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi liên nghe thấy tiếng trêu đùa của người đàn ông cùng với tiếng mắng chửi của một cô gái có vẻ đang vô cùng hoảng loạn. Bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên cũng nghe không rõ ràng
lăm.
Nhưng tôi cũng không để tâm đến, dù sao những chổ giải trí như KTV hoặc quán bar, những chuyện này đều xảy ra như cơm bữa.
Tôi nhấc chân đi về phía phòng riêng của mình, nhưng trùng hợp lại đi ngang qua nơi phát ra một tràng âm thanh vừa rồi, lúc này mới nhìn thấy có một đám người đang đứng chặn ở hành lang.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy ba thanh niên côn đồ đang vây một cô gái vào trong góc tường, trên mặt đều mang theo nụ cười dâm đãng, mê đắm nhìn cô gái kia, còn đang mở miệng đùa giỡn.
Tôi đưa tay vỗ vỗ bả vai tên côn đồ tóc màu xanh lá kia, mở miệng nói: "Vui lòng nhường đường, để tôi đi
qua.
“Qua ông nội nhà ngươi, không thấy ông nội người đang bận sao?"
Tên tóc xanh xoay người lại trừng mắt liếc tôi một cái, vẻ mặt kiêu ngạo mắng: "Cút ngay, dám quấy rầy chính sự của ông nội, sau này ngươi đừng hòng đi lại bình
thường!”
Vừa dứt lời, tên tóc xanh đã quay người lại, tiếp tục đùa giỡn với cô gái đang bị bọn họ vây quanh: "Tiểu mỹ nữ, cô không phải là cô nương phục vụ ở đây sao? Đừng giả bộ ngây thơ và thuần khiết với các anh nữa, đi chơi với
chúng tôi đi, tiền tuyệt đối không thiếu cô một đồng! Chỉ cần cô có thể làm cho các anh ở đây hài lòng, đảm bảo đêm nay cô sẽ kiếm tiền nhiều hơn hắn hai ngày cộng lại đó."
"Tôi... tôi đang có khách rồi, nên không thể đi theo các anh."
Âm thanh của cô gái từ trong góc tường truyền ra, giọng nói run rẩy pha lẫn một chút kinh hoảng: "Còn nữa, tôi... tôi không phải loại cô nương ngồi bàn như anh nói, tôi chỉ ca hát uống rượu với khách thôi, chứ không làm những chuyện khác.'
Âm thanh này... là Giang Nhược Nhược sao?
Tôi nghe thấy giọng nói của cô gái liền không khỏi ngẩn người, đầu óc đang có chút mơ màng cũng đã tỉnh táo lại một chút, vội vàng đi về phía trước hai bước.
Lúc này tên tóc xanh dường như đã mất hết kiên nhẫn, liền nắm lấy tóc Giang Nhược Nhược, cười lạnh nói: "Kỹ nữ, ra ngoài bán dâm còn giả bộ ngây thơ với chúng tôi sao? Cho cô mặt mũi nhưng cô không nể tình, có tin lão tử bây giờ lập tức để cho các anh em cưỡng hiếp cô
không?"
Vừa dứt lời, tên tóc xanh trực tiếp giơ tay lên và hung hăng tát một cái.
“Bốp!”
Một tiếng nặng nề vang lên, khuôn mặt của Giang
Nhược Nhược nhanh chóng sưng đỏ lên.
Giang Nhược Nhược cắn chặt môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng ngược lại không hề kinh hoảng, trong đôi mắt lộ ra một sự quật cường, lạnh lùng nói: "Ngươi nằm mơ đi!"
“Ôi, con điểm nhỏ này còn cứng rắn như vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!