Phàn Kiến Tu dẫn tôi rời khỏi tòa nhà chính, ngồi xe điện đến một tòa nhà ba tầng cách đó không xa.
Tòa nhà kia có địa vị rất cao trong Thanh Thạch hội sở, bởi vì nó không cho phép bất kỳ hội viên nào dưới cấp bậc Hắc Kim được tiến vào, nói cách khác, đây là tòa nhà đặc biệt chỉ dành riêng cho sáu vị hội viên hắc kim mà thôi. Nghe nói bất kỳ yêu cầu nào của hội viên Hắc Kim đều sẽ được thỏa mãn vô điều kiện, bất kể là mỹ thực, rượu ngon, mỹ nữ, đều tuyệt đối thuộc loại cao cấp nhất.
Còn có người nói tòa nhà này là nơi sáu vị Hắc Kim lão đại kia tụ họp và nghị sự, những quyết định hoặc mệnh lệnh được ban bố từ bên trong, ít nhất đều liên quan đến số tiền hàng tỉ tệ, thậm chí liên quan đến vận mệnh của vô số con người bình thường.
Dù sao từ trong miệng các hội viên khác, tòa nhà này hết sức thần bí, lại làm cho người ta vô cùng hâm mộ. Chẳng qua mỗi lần tôi đến Thanh Thạch hội sở thì ngoại trừ đến bãi tập để bắn súng ra, chỉ cùng mấy người Bạch Thủy Mặc, Hồng An uống rượu, cho nên cũng chưa từng bước vào trong tòa nhà này.
Nhưng theo tôi được biết, năm vị hội viên Hắc Kim khác kỳ thật cũng không thường xuyên đến Thanh Thạch
hội sở, cho nên tòa nhà kia quanh năm đều trong trạng thái không có người.
“Đợi lát nữa sau khi gặp mặt thì cậu sẽ biết thôi." Phàn Kiến Tu không dài dòng, vui tươi hớn hở dẫn tôi đi vào đại sảnh.
Hai cô gái mặc sườn xám ngắn, dáng người vô cùng xinh đẹp lập tức tiến lên chào đón, hơi hơi cúi đầu, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực, dịu dàng nói: "Chào ông chủ, chào Thiên thiếu gia.”
“Ừm.” Phàn Kiến Tu hỏi: "Tăng tiên sinh bọn họ đã đến chưa?”
“Đến rồi, đang ở phòng vip trên lầu ba chờ ngài và Thiên thiếu gia." Cô gái dịu dàng trả lời, đồng thời tiến lên nhẹ nhàng khoác cánh tay của Phàn Kiến Tu, "Tôi đưa ngài qua đó."
Một cô gái khác cũng đi tới bên cạnh tôi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười ngọt ngào, khoác tay tôi. Dưới sự dẫn dắt của hai cô gái, tôi và Phàn Kiến Tu lập tức đi tới bên ngoài phòng vip trên lầu ba.
Cửa phòng mở ra, bên trong là một không gian rộng hơn ba trăm mét vuông, trang hoàng cực kỳ xa hoa, nhưng thoạt nhìn không hề có chút phô trương hay sến súa, mà vô cùng quý phái và sang trọng.
Trong phòng vang vọng tiếng nhạc cổ điển vừa tạo nhã vừa nhẹ nhàng, có ba người đang ngồi trên ghế sô pha
uống rượu và nói chuyện phiếm với nhau, sau khi nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn về phía cửa.
Phàn Kiến Tu cười và gật đầu với bọn họ, sau đó nói với cô gái bên cạnh: "Các cô lui ra trước đi, không gọi thì đừng vào.
Η
“Vâng.”
Hai cô gái ngoan ngoãn gật đầu, sau khi tôi và Phàn Kiến Tu đi vào trong phòng, từ bên ngoài chậm rãi đóng cửa phòng lại.
“Ba vị, đợi lâu chưa?"
Phàn Kiến Tu vui tươi hớn hở đi về phía ghế sô pha, chào hỏi ba người đó và nói, "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi có một cuộc họp, nên qua đây trễ một chút."
Lúc này ba người cũng từ trên ghế sô pha đứng lên, cười híp mắt và gật đầu đáp lại.
“Không vội, chúng tôi cũng vừa mới tới nơi, đang nói
chuyện phiếm thì các anh cũng đã tới rồi."
Người đang nói chuyện là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người trung bình, khuôn mặt trắng hồng, diện mạo cũng hết sức bình thường, nhưng khí chất thì vô cùng nho nhã, lại có cảm giác áp bức nhàn nhạt, tuy rằng khóe miệng luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng làm cho người ta có cảm giác giống như là một người đã ở địa vị trên cao từ rất lâu, làm cho người ta không tự chủ được mà sinh ra một loại cảm giác vừa sợ hãi vừa đề phòng.
Người còn lại là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, áo sơ mi màu xám, nút áo trước ngực được mở ra, tay áo bị xắn đến khuỷu tay, một lọn tóc trên trán phóng đăng nhếch lên, sắc mặt hơi tái nhợt, mắt nửa khép nửa mở, giống như vừa say rượu mới tỉnh, cả người đều tản ra một loại khí chất suy sụp tinh thần nửa chết nửa sống, làm cho người ta có cảm giác cho dù đánh cậu ta một quyền, cậu ta cũng sẽ không phản ứng và trực tiếp ngất xỉu đi.
Còn người cuối cùng, là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, hơn nữa tôi còn quen biết cô ta.
Từ Hồng Diệp của tập đoàn Hồng Diệp, trước đây từng có duyên gặp mặt một lần trong bữa tiệc từ thiện, là người phụ nữ duy nhất có tư cách ngồi ở bàn chính.
“Để tôi giới thiệu với mọi người."
Phàn Kiến Tu chỉ về phía tôi, mở miệng cười nói: "Vị
thanh niên tài ba này là Trần Thiên Vị, ông chủ của công ty Úy Lam và khoa học kỹ thuật Phồn Hoa, từ hôm nay trở đi cũng sẽ là hội trưởng mới của Thanh Thạch thương hội.”
Lời nói vừa dứt, ba người bọn họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả thanh niên nửa sống nửa chết đang tràn ngập khí chất sa sút tinh thần kia cũng nhịn không được mà hơi hơi mở to hai mắt.
Phàn Kiến Tu chỉ vào người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi kia, nói với tôi: "Vị này là Tằng Vinh Tường, là tỉnh trưởng tỉnh D của chúng ta."
Một câu nói ngắn ngủi, lại lập tức nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng tôi.
Người đàn ông trung niên thoạt nhìn hết sức bình thường này, lai lịch lại lớn như vậy?
Tỉnh trưởng ư!
Đó chính là trưởng quan hành chính lớn nhất, cùng lúc quản lý mười mấy thành phố của tỉnh D, là một lão đại chính trị, lên cao hơn chút nữa đã là cấp quốc gia rồi.
Nói không khoa trương chút nào, một mình ông ta đại diện cho nguồn sức mạnh đủ để so sánh với một đại gia tộc, thậm chí tam đại gia tộc Mê, Bạch, Hồng ở Lôi Trạch này, cũng chỉ là một con kiến hôi có thể tùy tiện bóp chết trong mắt ông ta, nếu thật sự muốn làm thì cũng sẽ không quá khó khăn.
Cho dù tập đoàn Trần Thị đang nắm giữ huyết mạch kinh tế trọng yếu của cả nước mà nói, một tỉnh trưởng như vậy hoàn toàn là một người đáng để kết thân.
Không ngờ rằng, Phàn Kiến Tu lại có một mối quan hệ như vậy, hơn nữa xem ra quan hệ của hai người bọn họ còn rất tốt.
Quả nhiên, hội viên Hắc Kim của Thanh Thạch hội sở thật sự danh bất hư truyền!
“Tằng tỉnh trưởng ngày thường rất bận rộn đó nha." Phàn Kiến Tu nói đùa: "Hôm nay cũng vì thể diện của cậu, nên Tăng tỉnh trưởng chúng ta mới bớt chút thời gian từ tỉnh D chạy tới Lôi Trạch này, nếu không bình thường tôi muốn gặp anh ta một lần cũng không dễ dàng như vậy."
“Một thời gian không gặp, lão Phàn, tính tình của ông cũng không thay đổi chút nào!”
Tằng Vinh Tường trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, chủ động vươn tay về phía tôi, "Trần tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, thật vui khi hôm nay nhìn thấy cậu."
Tôi vội vàng bắt tay với Tằng Vinh Tường, mỉm cười nói: "Đâu có đâu có, là tôi ngưỡng mộ đại danh của Tăng tỉnh trưởng đã lâu mới đúng."
“Trong phòng này không có người ngoài, nên cậu cũng đừng gọi tôi là tỉnh trưởng nữa." Tằng Vinh Tường vui tươi hớn hở vỗ vỗ tay của tôi, lại nói tiếp: "Tôi và một số thành viên trong gia tộc Trần Gia của cậu có quan hệ khá
tốt, nên nếu cậu không chế, cứ gọi tôi một tiếng chú Tằng là được."
Tôi ngẩn người, sau đó cười nói: "Vâng, chú Tằng." “Đến đây, tôi giới thiệu cho cậu vị này."
Phàn Kiến Tu lại chỉ vào người thanh niên tràn ngập khí tức sa sút tinh thần kia, như nửa sống nửa chết kia, nói: "Cậu ta tên là Giang Húc, cũng là người tỉnh D, người thừa kế của Giang Gia ở thành phố Thanh Áo. Cậu đừng nhìn bộ dạng của cậu ta như vậy, tên tiểu tử này kỳ thật là một thiên tài kinh doanh, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ chưa tới hai năm đã đem gia trị sản nghiệp của Giang Gia tăng lên gấp bội, gần đây mới từ trong tay cha cậu ta tiếp nhận vị trí gia chủ.”
Giang Gia ở thành phố Thanh Áo?
Đã từng nghe nói qua, từ thế kỷ trước đã khởi nghiệp kinh doanh vận tải đường biển, phát triển đến hôm nay đã
có được mấy chục chiếc tàu chở dầu và tàu chở hàng có lớn, xúc tu trải rộng trên trăm tuyến vận chuyến đường biển, ngoài ra còn phát triển du lịch tàu biển, đóng tàu, thăm dò dầu mỏ và các sản nghiệp khác, là một gia tộc lâu đời có thực lực hùng hậu, địa vị và thực lực đại khái tương đương với nhà họ Cố ở tỉnh S.
Quan trọng hơn là, người thanh niên tên Giang Húc trước mặt này thoạt nhìn không lớn hơn tôi mấy tuổi, vậy mà cũng đã tiếp nhận sản nghiệp khổng lồ của gia tộc. Quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Câu đánh giá thiên tài thương nghiệp vừa rồi của Phàn Kiến Tu, xem ra lời nói không sai.
“Chào Giang tiên sinh." Tôi mỉm cười, vươn tay về phía Giang Húc.
“Gọi anh Giang là được rồi." Giang Húc đưa tay ra và bắt tay với tôi, trên mặt lộ ra nụ cười, chỉ chỉ vào bản thân mình, đĩnh đạc nói: "Đừng để ý, tối hôm qua chơi điên quá, uống nhiều rượu quá, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cái kia, mọi người cứ nói chuyện trước đi, tôi còn phải nằm thêm một lát.
Vừa dứt lời, anh ta lại nằm trở lại ghế sô pha, bộ dạng vô cùng uể oải.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!