Đột nhiên nghe được tin Hạ Đóa Nhi sẽ trở về, tôi có chút kinh ngạc.
Cũng không phải vì lý do gì khác, mà tôi và anh Hạ đang xưng hô huynh đệ với nhau, mặt khác tôi lại là học trưởng của Hạ Đóa Nhi, vấn đề bối phận này quả thực có chút hỗn loạn.
Hạ Trường Minh cũng không chú ý tới thần sắc quái dị của tôi, mà lại cười haha và nói: "Lần này tôi rời khỏi Lôi Trạch để quay trở về tập đoàn chủ trì công việc, chắc chắn một khoảng thời gian rất dài cũng không thể trở về đây.
Tôi gật đầu, có chút không rõ vì sao Hạ Trường Minh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Hạ Trường Minh tiếp tục nói: "Con gái tôi tính cách hoạt bát, tuy rằng đã lên đại học, nhưng vẫn giống như một đứa trẻ, chủ yếu là từ nhỏ đã bị tôi chiều hư, nói chuyện thẳng thắn và cũng thường xuyên vô tình đắc tội với người khác. Cho nên tôi chỉ sợ con bé ở trường học lõ không cẩn thận mà đắc tội với một người nào đó, đến lúc đó tôi cũng không ở Lôi Trạch, nên phải làm phiền huynh đệ cậu hỗ trợ chiếu cố cho con bé một chút."
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Tôi vội
vàng đồng ý, ra hiệu bảo Hạ Trường Minh không cần lo lång.
“Còn có Tiểu Nhiễm bên này, cô ấy ở nhà một mình, con gái tôi lại không thường xuyên trở về, nếu như gặp phải chuyện gì không giải quyết được, cũng phiền anh em cậu giúp đỡ nhiều một chút."
“Không thành... hả?" Tôi theo bản năng mà ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Chị dâu không theo anh về tỉnh sao?"
“Đương nhiên là không." Hạ Trường Minh lắc đầu cười nói: "Tôi trở về đó là để làm việc, mỗi ngày bận rộn đến mức thiếu ăn thiếu ngủ, làm gì có thời gian dành cho cô ấy. Còn không bằng để cô ấy ở lại Lôi Trạch này, như vậy cuối tuần con gái tôi về nhà còn có người ở chung, cũng không đến mức vắng vẻ như vậy.”
“Đem vợ và cô con gái như hoa như ngọc đều để lại Lôi Trạch, anh vậy mà còn cảm thấy yên tâm sao." Tôi cười haha trêu chọc.
Hạ Trường Minh chỉ xua xua tay, đưa cho tôi một điếu thuốc, "Có anh em giúp tôi chăm sóc, tôi đương nhiên yên tâm rồi."
“ẶC...
Nụ cười của tôi cứng đờ, nhớ lại tình cảnh buổi chiều hôm đó khi đi nhầm vào phòng ngủ của Hạ Đóa Nhi, không khỏi cảm thấy có chút chột dạ, vì thế vội vàng xấu hổ giật giật khóe miệng, đáp lại: "Được, anh cứ yên tâm đi, có tôi ở
đây, sẽ không để chị dâu và cháu gái bị bắt nạt.
“Haha haha, anh chính là chờ câu nói này của cậu."
Hạ Trường Minh sang sảng cười to và vỗ vỗ bả vai của tôi, dừng một chút, sau đó thần sắc hơi có vẻ ảm đạm thở dài, "Lại nói tiếp, người tôi cảm thấy có lỗi nhất chính là con gái tôi. Năm đó lúc mẹ đẻ của cô bé còn sống, tôi bận rộn chuyện công ty, nên hoàn toàn không quan tâm đến hai mẹ con nó. Sau đó mẹ cô bé qua đời vì bạo bệnh,
lúc đó tôi còn đang ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không làm được. Tôi biết, trong chuyện này cô bé rất oán hận tôi."
Tôi nhìn thần sắc ảm đạm của Hạ Trường Minh, sau đó rót cho anh ta một chén trà, khuyên giải an ủi: "Bây giờ không phải đã rất tốt rồi sao, Hạ Đóa Nhi thi vào đại học Lôi Trạch, anh và chị dâu liền theo cô bé đến Lôi Trạch sinh sống, bình thường tu thân dưỡng tính, cuối tuần cả gia đình lại vui vẻ hòa thuận, hưởng thụ cuộc sống, thật
khiến người khác phải hâm mộ.”
“Nào có cái gì vui vẻ và hòa thuận như vậy."
Hạ Trường Minh cười khổ, "Từ sau khi tôi cưới Tiểu Nhiễm, nỗi oán hận của cô bé đối với tôi càng ngày càng sâu hơn, nó cho rằng cuộc đời này tôi đã phản bội mẹ của nó. Haiz, thật ra ngầm lại, tôi đích thực không nên cưới Tiểu Nhiễm, không chỉ làm cho con gái của tôi không chấp nhận được, mà đối với Tiểu Nhiễm mà nói cũng không công bằng. Haiz, một người phụ nữ tuổi trẻ, vốn nên hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, lại muốn đem nửa đời sau tiêu hao ở trên người một lão già như tôi, còn tôi thì sao? Ngoại trừ có thể cho cô ấy được một chút tiền, những thứ khác cái gì cũng không cách nào cho được cô ấy.
Tôi từ trong lời nói của Hạ Trường Minh nghe ra một nỗi buồn ẩn giấu.
Hạ Trường Minh cười khổ, đột nhiên ý thức được điều gì đó, có chút kinh ngạc nhìn tôi: "Người anh em, sao cậu biết con gái tôi tên là Hạ Đóa Nhi? Hình như tôi chưa bao giờ nói cho cậu biết mà?"
Tôi cười cười, liền đem quá trình quen biết Hạ Đóa Nhi kế lại một lần nữa.
Hạ Trường Minh nghe vậy liền không nhịn được mà cười lớn, nói: "Thật đúng là trùng hợp, tôi vốn còn muốn giới thiệu cậu cho Đóa Nhi quen biết một chút, không ngờ hai người đã sớm quen biết rồi, duyên phận, đúng là duyên
phận."
Trùng hợp thì đúng là trùng hợp, nhưng mà anh Hạ tốt nhất vẫn nên quan tâm tình trạng của con gái anh nhiều một chút đi.
Cô ấy không chỉ thích bạn thân của mình, thậm chí bây giờ còn coi tôi là tình địch, đối với tôi vô cùng căm thù.
Trong lòng tôi cười khổ, đứng trên lập trường của bạn bè, tôi muốn đem chuyện của Hạ Đóa Nhi tiết lộ cho Hạ Trường Minh một chút, nhưng sau khi cẩn thận ngẫm lại, làm như vậy cũng không thích hợp cho lắm, dù sao mối quan hệ cha con của bọn họ vốn đã căng thẳng, thật vất vả mới hòa hoãn được một chút, nếu như thật sự nói ra, đây không phải là gây thêm phiền toái cho người ta sao. Hay là để sau này nghĩ cách thức phù hợp rồi mới nói
sau.
Tôi và Hạ Trường Minh đang trò chuyện, thì thấy Tô Tiểu Nhiễm từ bên ngoài phòng trà gõ cửa mấy cái.
Lúc này cô ấy đã cởi bỏ bộ váy ngủ bằng tơ tằm lúc này, mà thay bằng một chiếc áo phông rộng thùng thình và quần dài.
Chỉ có điều dáng người của cô ấy thật sự quá mức đẩy đà và gợi cảm, cho dù chỉ mặc quần áo bình thường, đường cong kinh tâm động phách kia vẫn không cách nào che giấu đi được.
“Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi." Tô Tiếu Nhiễm đứng cạnh cửa nói.
“Đi, người huynh đệ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Hạ Trường Minh đứng dậy và gọi tôi cùng đi về phía nhà ǎn.
Trên bàn cơm đã bày đầy các món ăn tinh xảo, Hạ Trường Minh kéo tôi ngồi xuống ghế chủ nhà, sau đó lại lấy ra một chai rượu ngon, cười nói: "Hai anh em chúng ta hôm nay uống một chút đi, không say không về, coi như là tiệc tạm biệt tôi đi."
“Được, anh Hạ có yêu cầu, em nào dám không tuân theo." Tôi tiếp nhận ly rượu do Hạ Trường Minh đưa tới, hỏi: "Con gái anh không phải đã về rồi sao, có muốn chờ cô bé cùng ăn không?"
“Không cần, nha đầu kia nói muốn đi làm thêm với bạn thân của nó, đợi lát nữa mới trở về, chúng ta ăn trước là được."
Hạ Trường Minh khoát khoát tay, nâng ly lên cụng với tôi một cái, "Nào, người anh em, cạn một ly trước đi." Tôi gật đầu, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch với Hạ Trường Minh.
Rượu đỏ sẫm dũng mãnh tiến sâu vào trong cổ họng, trong khoang miệng nhất thời tản ra mùi rượu thơm phức.
Tô Tiểu Nhiễm cũng tiến lên mời tôi một ly, sau đó gặp
thức ăn cho tôi và Hạ Trường Minh, nói: "Các ông cũng
đừng vội uống rượu, ăn nhiều đồ ăn một chút, tôi đã chuẩn bị từ sáng sớm, tất cả đều là sở trường của tôi đó."
“Được, cảm ơn chị dâu." Tôi vội lễ phép gật đầu.
Hạ Trường Minh nhìn Tô Tiểu Nhiễm, mỉm cười nói: "Vất vả rồi, Tiểu Nhiễm.”
Tô Tiểu Nhiễm dịu dàng cười cười, "Không vất vả, dù sao tôi cũng nhàn rỗi đến mức nhàm chán, làm chút đồ ăn
cho hai anh em cũng rất tốt.
Hạ Trường Minh không biết nhớ ra cái gì, ánh mắt hơi buồn bã, lại một mình uống hết ly rượu, nói: "Tiểu Nhiễm, thật ra anh đã nghĩ, hay là chúng ta ly hôn đi, thời gian tươi đẹp của em, thật sự không nên lãng phí trên người một ông già như anh.”
Lời vừa nói ra, tôi lập tức bị làm cho hoảng sợ.
Chuyện gì xảy ra vậy, ăn một bữa cơm sao còn ăn ra
tình huống này chứ?
Hai vợ chồng các anh yêu nhau thắm thiết, ân ái có thừa, sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện ly hôn.
Tôi sững sờ nhìn Hạ Trường Minh và Tô Tiểu Nhiễm, đầu đầy mờ mịt.
Chỉ thấy Tô Tiểu Nhiễm hơi nhíu mày, bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Trường Minh: "Sao vừa uống hai ly đã say, nói mê sảng cái gì vậy hả."
“Tôi không say, cũng không phải mê sảng."
Hạ Trường Minh lại thở dài nói, "Năm đó em vì báo ân nên mới gả cho anh, anh nhất thời hồ đồ nên mới chấp nhận, nhưng anh biết, giữa hai chúng ta căn bản không phải là tình yêu. Em đang ở độ tuổi ba mươi, chính là thời điểm tốt đẹp nhất của một người phụ nữ, cần gì phải tiêu hao thanh xuân của mình ở trên người anh.
"
Tô Tiểu Nhiễm nhíu mày, thấp giọng nói: "Lão Hạ, có khách ở đây, đừng nói những chuyện này nữa."
“Huynh đệ đây là người một nhà, không có gì không thể nói." Hạ Trường Minh cười và khoát khoát tay áo, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Nhiễm, anh thật sự không phải đang nói mê sảng, việc này anh đã suy nghĩ nghiêm túc từ rất lâu rồi, chẳng qua vẫn chưa nói với em mà thôi. Vừa đúng lúc ngày mai anh phải về tỉnh, cho nên mới muốn thừa cơ hội hôm nay để nói ra, ly hôn đi, anh không muốn làm uống phí thanh xuân của em."
"
Tô Tiểu Tiểu trầm ngâm một hồi, một lát sau mới bướng bỉnh nói: "Lúc trước tôi gả cho anh, đã từng nói qua, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh, chăm sóc cho anh cả đời, cho đến khi anh già chết mới thôi."
“Anh biết em là vì muốn báo ân, nhưng chờ anh chết, thanh xuân của em cũng không còn nữa, vậy thì còn ý nghĩa gì chứ.”
Hạ Trường Minh lại rót một ly rượu, cười haha và nói: "Những năm gần đây em đã tận tâm tận lực chăm sóc anh rất tốt rồi, thay anh xử lý tất cả mọi chuyện trong nhà, thậm chí còn phải chịu đựng sự căm thù và nhục mạ của Đóa Nhi đối với em, chưa từng có nửa câu oán hận, những điều này anh đều để ở trong lòng, cho dù có ân tình lớn như thế nào đi nữa cũng đã trả hết rồi.”