Cách Cách bởi vì bị bắt cóc mà rơi vào trạng thái hoảng loạn, ngoại trừ chứng mất ngôn ngữ tạm thời ra, khi đối mặt với những người xa lạ cũng sẽ cảm thấy vô cùng bất an, cho nên cô bé chỉ muốn dính lấy tôi cùng Chu Thái Vi, không chịu tiếp xúc với người nào khác.
Cho nên từ khi nhặt được tiểu nha đầu này về, mỗi buổi tối Chu Thái Vi đều phải dỗ cô bé ngủ. Nói cách khác,
tôi đã rất nhiều ngày không có cơ hội thân thiết với cô tiểu trợ lý nhà tôi.
Đương nhiên, chúng tôi cũng không phải nhất định phải làm tình với nhau, chủ yếu chỉ là muốn yên tĩnh ở chung một chổ với nhau để tâm sự và trò chuyện mà thôi.
Tối hôm đó, Chu Thái Vi đã không làm tôi thất vọng,
sau khi dỗ Cách Cách ngủ xong liền lén lút đến phòng tôi.
Dưới ánh đèn ở đầu giường, đường cong thân thể gợi cảm của Chu Thái Vi thoắt ẩn thoắt hiện trong chiếc váy ngủ tơ tằm màu trắng, được phác họa vô cùng hoàn hảo, vô cùng mê người.
Sau đó, tôi ôm Chu Thái Vi nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, cũng hơn một tiếng đồng hồ.
Mấy ngày kế tiếp, Chu Thái Vi vẫn bận rộn như thường ngày, Cách Cách cũng đã đến trường học, buổi chiều tan học mới trở về nhà. Chỉ có một mình tôi ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng, không đi đâu cả, mỗi ngày chỉ có thể cùng các cô hầu gái tâm sự và chơi trò chơi để giết thời gian.
Sau khi an tâm tịnh dưỡng được một thời gian, thương thế của tôi trong mấy ngày nay đã tốt hơn rất nhiều, vết thương trên cánh tay đã kết vảy, ngoại trừ thỉnh thoảng ngứa ngáy ra cũng không còn cảm giác đau đớn nữa, ngay cả miếng băng vải quấn quanh cũng đã đổi thành những miếng băng gạc đơn giản hơn.
Từ Thanh gọi điện thoại cho tôi vào ngày hôm qua, báo cáo tình hình một chút. Anh ta đã thành lập hai công ty, theo thứ tự là giải trí Úy Lam và bất động sản Úy Lam, tỷ lệ cổ phần là ba bảy mà chúng tôi đã nói lúc đầu.
Sau khi công ty được thành lập, Từ Thanh lập tức theo sự giao phó của tôi, đem rất nhiều đàn em nhét vào công
ty, sau đó phái những nhân viên công ty này đến thành phố Tế Dương để khai thác nghiệp vụ.
Theo như lời của Từ Thanh, sau khi tin tức Tạ Anh Quan bị chết thảm được truyền về, hắc đạo của thành phố Tế Dương đích thực đã trở nên vô cùng rối loạn. Hai thủ hạ của hắn đã dẫn theo không ít tiểu đệ tự lập bang hội, bắt đầu tranh đoạt địa bàn cùng tài nguyên mà Tạ Anh Quan để lại, đánh giết lẫn nhau khó phân thắng bại, ẩu đả chém người trên đường đã thành chuyện thường ngày, thậm chí trong vòng hai tuần ngắn ngủi đã có hai người phải bỏ
mạng.
Ngoài ra, nữ nhân tên Trịnh Dĩnh kia cũng không phải người lương thiện, thừa dịp thế lực Tạ Anh Quan đại loạn mà chiếm đoạt không ít tài nguyên của hắn ta, giống như một con rắn độc âm thầm ngủ đông, nuốt vào một khối thịt béo rất lớn.
Nhưng sau khi Ô Nha và Dương Trình dẫn người nhập cuộc, thế cục trong chớp mắt đã xảy ra biến hóa.
Thế lực bản địa của Tế Dương, bao gồm hai thủ hạ của Tạ Anh Quan cùng với Trịnh Dĩnh, dường như trong chớp mắt đã vứt bỏ thù hận, liên hợp với nhau để đối kháng lại với thế lực hắc đạo của Lôi Trạch.
Hai người ( Nha và Dương Trình mang theo một ngàn năm trăm người kháng cự lại sự bao vây và đánh giết của bọn hắc đạo bản địa, không chỉ giết ra uy thế, mà còn
mạnh mẽ đoạt được địa bàn của hai mươi mấy hộp đêm, cùng với hai hạng mục công trình sắp được xây nền từ trong tay đối phương.
Nghe nói mấy ngày nay ở thành phố Tế Dương, từ sau khi mặt trời lặn, không có người bình thường nào dám ra đường, bởi vì dường như mỗi ngày đều sẽ có những trận đại chiến của hắc bang diễn ra, hai bên cầm vũ khí chém nhau không thương tiếc, xe tưới nước cũng xuất phát sớm hơn hai tiếng so với bình thường, để cố gắng tẩy rửa những vết máu đọng lại hai bên đường trước khi mặt trời
mọc.
Đánh đến cuối cùng, hắc đạo bản địa của Tế Dương cũng chịu không nổi tình trạng tiêu hao nhân lực khủng bố này, chỉ có thể bất đắc dĩ cầu hòa, cắn răng công nhận những địa bàn và hạng mục mà Ô Nha cùng Dương Trình đã chiếm trước.
Đương nhiên, trong quá trình này Lâm Vĩnh Chí cũng đã xuất lực.
Hắn ta dựa theo sự căn dặn của tôi mà cung cấp tài lực, vật tư, tình báo và hậu cần cho O Nha và Dương Trình, đồng thời nghĩ cách để áp chế ý đồ ra tay hỗ trợ của tập đoàn Thanh Hà và Tiền Gia.
Trong chuyện này Tiền Gia thì rất dễ đối phó, dù sao gia tộc này vốn kinh doanh chính quy, không có mối quan hệ quá sâu với xã hội đen.
Nhưng tập đoàn Thanh Hà lại chính là lão tổ tông của giới hắc đạo ở Tế Dương, ngay cả Tạ Anh Quan cùng Trịnh Dĩnh, hai lão đại hắc đạo này năm đó cũng tách ra từ tập đoàn Thanh Hà.
Tuy rằng mấy năm nay tập đoàn Thanh Hà đã từng bước tẩy trắng, nhưng trong giới hắc đạo của Tế Dương vẫn có lực uy hiếp rất mạnh, địa vị của chủ tịch tập đoàn Thanh Hà Trương Lôi trong giới hắc đạo Tế Dương lại càng
giống như một thái thượng hoàng.
Lâm Vĩnh Chí đã thành công khiến Trương Lõi từ bỏ ý định ra tay can thiệp vào loạn cục hắc đạo ở Tế Dương, tuy rằng không biết rốt cuộc hắn ta đã dùng biện pháp gì, nhưng tôi đối với việc này tỏ vẻ hài lòng, tuy rằng là một tên ăn chơi trác táng bị chiều hư, nhưng dù sao cũng coi như có chút năng lực.
Ô Nha và Dương Trình thành công đứng vững gót chân ở Tế Dương, bước kế tiếp đã không còn thích hợp
chém giết và thanh trừng với quy mô lớn như vậy, mà cần nhanh chóng theo đuổi sự ổn định, chờ sau khi thâu tóm và bình ổn toàn bộ tài nguyên và địa bàn đã cướp được trong tay, thì sẽ lại bắt tay vào việc đối phó với những thế lực còn lại.
Tôi xác định kế hoạch và phương án tiếp theo với Từ Thanh qua điện thoại, hơn một giờ sau mới cúp máy.
Đến lúc này, bố cục của tôi ở Tế Dương coi như đã hoàn thành bước đầu tiên, tập đoàn Minh Đức dưới sự điều hành của anh Hạ cũng đã từng bước khôi phục, tôi rất cuộc cũng có thể rút bớt một phần tinh lực, đi quan tâm sản phẩm sắp được tung ra thị trường của công ty khoa học kỹ thuật Phồn Hoa, cùng với sự phát triển gần đây của Úy Lam.
Được rồi, còn có Thanh Thạch thương hội.
Từ lần trước sau khi tôi đồng ý tiếp nhận vị trí hội trưởng, Phàn Kiến Tu cứ hai ba ngày lại gọi điện thoại tới, muốn mau chóng chuyển giao vị trí này cho tôi, thật sự là phiền không chịu nổi.
Tôi giơ tay xoa xoa mi tâm, sau đó lại nhận được điện thoại của Hạ Trường Minh, mời tôi đến nhà anh ấy ăn
cơm.
Tôi vốn không muốn đi, nhưng Hạ Trường Minh nói anh ta phải lập tức trở về tổng bộ tập đoàn Minh Đức để trấn thủ, một thời gian dài cũng khó quay về đây, lúc này
tôi mới đồng ý, ở nhà lấy hai bình rượu ngon, liền đi tới nhà Hạ Trường Minh.
Biệt thự số 1 cách biệt thự số 9 cũng không xa, tôi đi bộ hơn mười phút đã đến trước cửa biệt thự số 9.
Lúc này Tô Tiểu Nhiễm đang ngồi xổm trong sân chăm chú tưới hoa, vẫn là bộ váy ngủ rộng thùng thình mặc ở nhà, che giấu dáng người xinh đẹp bên trong đó, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cô ấy, làm cho toàn thân cô ấy giống như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Tôi không khỏi giật mình, nhớ rõ lần đầu tiên đến nhà Hạ Trường Minh, hình như cũng là tình cảnh tương tự như vậy.
“Chị dâu!” Tôi đứng trước cửa sân chào hỏi Tô Tiểu Nhiễm.
Tô Tiểu Nhiễm quay đầu nhìn thấy tôi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một lớp đỏ ửng nhàn nhạt, có chút bối rối đứng dậy giúp tôi mở cửa, nhẹ giọng nói: "Đến rồi, lão Hạ đang chờ cậu ở bên trong đó."
Lúc nói chuyện, Tô Tiểu Nhiễm nhận lấy chai rượu trong tay của tôi.
Tôi có chút không dám nhìn vào mắt Tô Tiểu Nhiễm, vội vàng nhấc chân đi vào, ngượng ngùng cười nói: "Quấy rầy rồi, chị dâu."
Tô Tiểu Nhiễm nhịn không được mà liếc tôi một cái:
"Không quấy rầy, chỉ cần cậu đừng uống nhiều rồi nhận làm người là được."
Lời vừa nói ra, không khí nhất thời trở nên xấu hổ.
Tôi nhếch miệng, không dám nói chuyện.
Tô Tiểu Nhiễm dường như cũng ý thức được mình đã lõ lời, hai má trở nên đỏ bừng, cúi đầu bước nhanh vào cửa biệt thự. "Cái kia... tôi xuống phòng bếp chuẩn bị đồ ăn đây, cậu trực tiếp đến phòng trà tìm lão Hạ là được."
"Hả? Ừm." Tôi lên tiếng đáp lại, sau đó nhìn bóng lưng của Tô Tiểu Nhiễm biến mất ở cuối hành lang, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt và đi về phía phòng trà.
Chậc, quả nhiên vẫn còn rất xấu hổ, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh để đối mặt với cô ấy!
Cũng may lần trước thật sự chưa phát sinh chuyện gì, nếu không hiện tại tôi nào còn mặt mũi đối mặt với anh Hạ.
Trong phòng trà, Hạ Trường Minh đang yên lặng pha trà, hương trà lượn lờ bốc lên, làm cho người ta có một loại cảm giác yên tĩnh và tao nhã.
“Đến đây, người anh em." Hạ Minh nhìn thấy tôi, vội vàng vây vẫy tay, sau đó cười nói: "Mau lại đây ngồi xuống đi, nếm thử lá trà tôi mới mua xem thế nào.
Tôi nghe lời liền đi đến và ngồi xuống bàn trà, đối diện với lão Hạ, Hạ Trường Minh liền đem một chén nước trà trong suốt màu cam nhạt đưa tới.
“Trà này rất thơm!” Tôi vừa mới bưng chén trà lên, liền có hương trà nồng đậm xông vào mũi, sau khi khẽ nhấp một ngụm liền thấy miệng lưỡi của mình như được rửa sạch, hương thơm của trà vẫn còn lưu lại thật lâu trong miệng.
Hạ Minh cười nói: "Mấy chục vạn một cân, nếu không phải cậu đến, anh cũng không nó uống.
"
“Đừng khóc, anh đường đường là chủ tịch tập đoàn
Minh Đức, ngay cả một chút lá trà cũng không bỏ ra được sao?" Tôi cười haha, trêu chọc đối phương.
Hạ Trường Minh lại là ra vẻ mặt đau khổ và thở dài nói: "Người anh em cậu không giữ nhà nên không biết củi gạo đều quý, công ty chúng ta hiện tại có nhiều chổ cần cải thiện, khắp nơi đều là chỗ cần tiêu tiền, tôi hiện tại một phân tiền cũng muốn dùng cho hai việc, đừng nói là uống trà, tôi còn muốn bán nhà nữa."
“Nghe hiểu rồi, cảm tình hôm nay là Hồng Môn Yến, anh mời em đến là để đòi tiền."