“Tiểu hồ ly, thật đúng là cái gì cũng không gạt được cậu, lão Cố vừa rồi đích thực đã gọi điện thoại cho tôi."
Điện thoại di động truyền ra âm thanh của Phàn Kiến Tu, giọng điệu thoải mái hỏi: "Nhưng cái ông già lão Cố đó lại hoàn toàn không nói rõ ràng, chỉ bảo tôi hỗ trợ khuyên rắn cậu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao cậu lại trói thằng nhóc nhà họ Cố kia lại?"
Tôi cười cười, trả lời: "Cũng không có gì, chỉ là đứa cháu nội này cứ gây phiền toái cho tôi, lại còn muốn giết tôi nữa."
"Cái gì?!"
Giọng nói của Phàn Kiến Tu đột nhiên thay đổi, tỏ vẻ kinh ngạc liền hỏi tiếp, "Thật hay giả vậy, cậu đừng đùa giãn với lão già như tôi nha.”
“Chuyện này còn có thể đùa giỡn sao?" Tôi đơn giản đem sự tình kế lại cho Phân Kiến Tu nghe.
Phàn Kiến Tu nghe vậy liền rơi vào trạng thái im lặng, thật lâu sau mới cười nhạo một tiếng, nói: "Hèn chi bảo sao cái lão hồ ly Cố Trường Minh kia vừa rồi không kể chi tiết vụ việc, chỉ nhờ tôi hỗ trợ khuyên nhủ cậu, hoàn toàn không kể cho tôi nghe chi tiết gì, không ngờ đã đụng phải vách tường nhà cậu rồi."
Π
Tôi cầm điện thoại trong tay liền gật gật đầu, cười nói: "Cố hiệu trưởng gọi điện thoại cho ông, hắn không chỉ muốn nhờ ông khuyên nhủ tôi, tôi cũng không tin ông ta sẽ không hỏi thăm về bối cảnh của tôi, đúng vậy không?
"Đương nhiên là có hỏi thăm rồi, lão hồ ly kia chính là một người không thấy thỏ thì không thả chim ưng. Ông ta chỉ biết cậu là con cháu của Trần Thị, nhưng không nắm rõ địa vị và thân phận của cậu trong nội bộ Trần Thị.” Phàn Kiến Tu tiếp tục nói: "Thái độ cứng rắn của cậu đối với nhà họ Cố khiến trong lòng ông ta thấy nghi hoặc, cho nên trước khi biết rõ thân phận thật sự của cậu, ông ta cũng không thể quyết định bước tiếp theo sẽ xử lý như thế nào."
Nói tới đây, Phàn Kiến Tu lại dừng một chút, bổ sung: "Đương nhiên, lão Cố này cũng không tệ. Mặc dù ông ta xuất thân từ nhà họ Cố ở Tây Nam, nhưng sau khi xuất ngũ trong quân đội liền định cư ở Lôi Trạch, làm một người
ngay thẳng, quan hệ với Cố Trạch Khải cũng không được coi là quá thân thiết. Hơn nữa lúc này ông ta khuyên nhủ cậu, cũng đích thực là vì muốn tốt cho cậu. Chẳng qua ông ta dù sao cũng là người của Cố Gia, cho nên cũng không thể không cứu Cố Trạch Khải."
“Ừm, điểm này tôi hiểu được."
Tôi cười cười, hỏi: "Ông muốn tôi nể mặt hiệu trưởng Cố, thả Cố Trạch Khải ra sao?"
Phàn Kiến Tu nghe vậy trầm ngâm, hỏi ngược lại: "Suy nghĩ của cậu là gì?"
“Tôi thì sao cũng được." Tôi trả lời: "Cái thằng hề như Cố Trạch Khải này, hắn ta có nhảy nhót hay chết đi, tôi cũng không quan tâm lắm."
“Nếu như vậy, tôi đề nghị cậu thả hắn ta ra."
Phàn Kiến Tu phân tích trong điện thoại: "Có ba lý do. Thứ nhất là cậu nên tự suy nghĩ một chút, mặc dù Cố Trạch Khải là một thằng hề, nhưng dù sao cũng là cháu ruột của gia chủ nhà họ Cố, nếu thật sự giết hắn ta, chắc chắn sẽ dẫn tới sự trả thù điên cuồng của nhà họ Cố. Mà thế lực của Cố Gia có động tĩnh gì, nhất định sẽ làm cho nhiều ánh mắt chú ý đến chuyện này, điều này có thể sẽ khiến cậu sớm bị bại lộ trước ánh mắt của một số người, đối với việc che dấu thân phận của cậu là hoàn toàn bất lợi."
"Thứ hai, giữ lại Cố Trạch Khải kỳ thật hữu dụng hơn
so với giết chết hắn ta. Cho dù là trên thương trường, quan trường hay là chiến trường, giết người vĩnh viễn không phải là mục đích, mà chỉ là một thủ đoạn. Ví dụ như lần này, nếu có thể dùng mạng của Cố Trạch Khải để đạt được lợi ích lớn hơn cho mình, vậy cớ sao không làm chứ? Lần trước khi cậu đối phó với Mễ Gia không phải đã chơi rất tốt sao, trực tiếp kiếm cho mình một mỏ vàng là một doanh nghiệp kỳ lân rồi."
"Về lý do thứ ba, chính là mặt mũi của lão Cố. Cậu đừng nhìn lão Cố hiện tại chỉ là một hiệu trưởng của trường đại học nho nhỏ, nhưng ông ta là người có quân hàm đã nghỉ hưu! Bản thân ông ta có mối quan hệ cực rộng lớn trong quân đội, thế lực vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa người này là một người trọng tình trọng nghĩa, ông ta vốn rất xem trọng cậu, lần này cậu chỉ cần cho ông ta một chút mặt mũi, chắc chắn sau này ông ta sẽ báo đáp cậu, nói không chừng có những lúc còn có thể cứu cậu một mạng."
Phàn Kiến Tu cẩn thận phân tích lợi hại bên trong cho tôi, cuối cùng tổng kết lại và nói: "Cho nên từ tất cả các khía cạnh mà nói, phương án tốt nhất cho cậu hiện tại chính là giữ lại Cố Trạch Khải, trước không nên giết, sau này mới có thể đem lại lợi ích lớn nhất.
Nghe Phàn Kiến Tu nói như vậy, tôi không khỏi khâm phục cách tư duy thông suốt của Phàn Kiến Tu, lại nhịn
không được mà bĩu môi một cái, nói: "Tư duy của một thương nhân điển hình, mỗi một quyết định đều liên quan đến lợi ích.”
Phàn Kiến Tu liền sửng sốt, tức giận chửi ầm lên: "Thằng nhóc con này, tôi có lòng tốt giúp cậu phân tích, cậu nói tôi vậy mà được sao? Thôi được rồi, người trẻ tuổi các cậu dù sao cũng chỉ biết đánh giết hận thù, tôi đây
cũng mặc kệ, cậu trực tiếp làm thịt Cố Trạch Khải đi. Dù
sao Cổ Gia có trả thù thì cậu cũng không thèm quan tâm mà, cùng lắm thì chỉ là sớm bại lộ thân phận thôi, không liên quan gì đến tôi cả."
“Tại sao lại nóng nảy như vậy, tính tình của ông có thể ôn hòa một chút được không, động một chút là nóng nảy." Tôi cười haha một tiếng, nói: "Được rồi, vậy cứ nghe theo ông, trước tiên cứ giữ mạng sống của Cố Trạch Khải lại.
Lời vừa nói ra, Cố Linh Huyên từ đầu đến giờ vẫn đang
thấp thỏm, liền thở phào nhẹ nhõm một cái thật sâu.
Phàn Kiến Tu ở đầu dây bên kia điện thoại vẫn tức giận mắng: "Lão tử nếu không phải thấy cậu là con trai của ân nhân tôi, cũng không thèm quan tâm cậu như vậy. Cứ như vậy đi, điều kiện thả người tôi sẽ nói với Cố Trường Minh, nhưng có thể sẽ tiết lộ thân phận của cậu một chút. Nhưng cậu yên tâm, tôi cam đoan cho dù Cố Trường Minh biết được, cũng sẽ để nó thối rữa trong bụng mình, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài. Dù sao tiểu tử cậu cứ chờ nghe điện thoại của Cố Trường Minh là được."
Vừa dứt lời, Phàn Kiến Tu liền trực tiếp cúp điện thoại, xem ra thật sự đã bị tôi chọc cho tức điên.
Tôi cười lắc đầu, sau đó cất điện thoại đi.
Mấy người Bạch Thủy Mặc đồng loạt tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Thiên thiếu gia, chúng ta phải thả Cố Trạch Khải sao?"
“Ừm.” Tôi gật đầu, "Phàn lão giúp tôi phân tích một số điểm, tôi thấy cũng rất có lý, nên cái mạng nhỏ của tên Cố Trạch Khải này cứ tạm thời giữ lại, sẽ hữu dụng hơn so với việc giết chết hắn ta."
“Phàn lão?”
Mấy người Bạch Thủy Mặc sửng sốt một chút, lúc này mới rối rít phản ứng lại tôi đang nói ai, nhất thời trên mặt từng người đều lộ ra thần sắc kỳ quái.
Thanh Thạch thương hội là thế lực duy nhất ở Lôi
Trạch có địa vị ngang hàng với tam đại gia tộc của Lôi Trạch, Phàn Kiến Tu đương nhiên sẽ tương đương với địa vị gia chủ của tam đại gia tộc, bất kể là mối quan hệ, tiền tài hay quyền thế đều thuộc hàng đỉnh cấp ở Lôi Trạch, hơn nữa còn được các thương nhân bản địa vô cùng ủng hộ và kính yêu.
Bọn họ nghe thấy tôi xưng hô với Phàn Kiến Tu như vậy, quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Khụ khụ..." Bạch Mặc Thủy xấu hổ giật giật khóe miệng, cười ngượng ngùng nói: "Thiên thiếu gia, xem ra quan hệ của cậu và hội trưởng Phàn quả thực rất tốt.”
“Ừm, Phàn lão tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng kỳ thật là một người tốt." Tôi cười trả lời.
Thần sắc của mấy người Bạch Thủy Mặc càng thêm kỳ quái.
Hết con mẹ nó hồn, từ tầng dưới chót của xã hội lăn lội lên, dựa vào một cây đao mà dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mấy chục năm nay không biết đã khiến bao nhiêu người bị phá sản, Phàn Kiến Tu là người tốt? Còn dám nói vậy nữa.
Ngay lúc mấy người chúng tôi đang nói chuyện phiếm, chuông điện thoại di động của tôi lại vang lên.
tới.
Tôi nhận điện thoại, quả nhiên là Cố Trường Minh gọi
“Này, hiệu trưởng Cổ."
“Thiên Vị à...”
Trong điện thoại, giọng nói của Cố Trường Minh vẫn còn một chút hoảng sợ chưa tan biến hết, sau khi dừng một chút mới chậm rãi tiếp tục nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới, cậu lại là... à mà thôi quên đi, cái này không được đề cập tới, cậu yên tâm, việc này tôi sẽ không nói cho ai biết. Hơn nữa tôi còn phải cảm ơn cậu đã chấp nhận cho tôi chút mặt mũi, chịu thả Cố Trạch Khải ra.
Rất hiển nhiên, Phàn Kiến Tu hắn là đã thông báo cho Cố Trường Minh, hơn nữa còn ám chỉ về thân phận thật sự của tôi, cho nên lúc này Cố Trường Minh mới khiếp sợ như vậy, hơn nữa thái độ cũng hoàn toàn thay đổi so với lúc này, bởi vì ông ta biết rất rõ, cho dù tôi có thật sự giết chết Cố Trạch Khải đi chăng nữa, cũng không sợ Cố Gia trả thù.
Tôi nghe vậy liền cười nói: "Không cần khách sáo, hiệu trưởng, tôi không nể mặt ai cũng phải nể mặt ngài.”
vậy."
“Cái tên tiểu tử này, lúc này cậu đâu phải nói như
Cổ Trường Minh cười mắng một câu, lập tức chuyển đề tài, nói: "Về vấn đề bồi thường, đầu tiên tôi có thể cam đoan là từ nay về sau Cố Trạch Khải tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt cậu nữa, hơn nữa chuyện này đến đây coi như xong, nhà họ Cố chúng tôi sẽ không có ai dám tìm cậu để trả thù.”
“Bọn họ muốn trả thù cũng được, tôi không ngại." Tôi cười tủm tỉm nói.
"
Cố Trường Minh hơi bị nghẹn một chút, không tiếp lời, sau đó tiếp tục nói: "Mặt khác, ba mươi triệu tiền bồi thường... so với thân phận của cậu mà nói, thật đúng là có chút không phải, dù sao thằng nhóc Cố Trạch Khải này đích thực đã uy hiếp tính mạng của cậu, mà thậm chí đã bắt đầu hành động...”
Nói tới đây, Cố Trường Minh lại trầm ngâm, thật lâu sau mới chậm rãi hỏi: "Hay như vậy đi, tôi thay anh trai tôi làm chủ, chia cho cô một một nửa mỏ quặng Antimonite mà nhà họ Cố chúng tôi vừa mới tìm ra được, thế nào, cậu có hứng thú không?"