Mộ Hồng Nhan đột nhiên đi về phía tôi, tự nhiên cũng hấp dẫn sự chú ý của những người khác nhìn qua đây.
Cố Trạch Khải liếc tôi một cái, sắc mặt dần trở nên đen ngòm. Cổ Linh Huyền cũng nhìn chăm chú vào tôi, nhưng trong ánh mắt toát lên sự hiếu kì và tò mò. "Là Trần Thiên Vị sao? Hắn ta vậy mà cũng tới đây sao?!"
“Không phải nói tiệc sinh nhật của Hồng Nhan lần này không có mời các nam sinh lớp mình sao, lớp trưởng Vương Hải Lượng cũng là mặt dày đến dự thôi đó."
“Không biết nữa, chẳng lẽ Trần Thiên Vị cũng là khách không mời mà đến?"
"Thoạt nhìn có vẻ không giống lắm, thái độ của Hồng
"
Nhan đối với hắn ta hình như rất nhiệt tình, chà... là đặc biệt nhiệt tình!"
“Các cậu có phát hiện không, Trần Thiên Vị thoạt nhìn so với thời trung học càng đẹp trai hơn nữa, vừa cao vừa đẹp trai, hơn nữa còn đặc biệt có khí chất, quả thực chính là khuôn mẫu bạn trai lý tưởng của tôi!"
“Đừng sân si nữa, Hồng Nhan và Trần Thiên Vị trông có vẻ thân mật như vậy, quan hệ của hai người bọn họ chắc chắn không bình thường, cậu không có cơ hội đâu.
"Không thể nào... phú nhị đại siêu cấp Cố Trạch Khải kia không phải đang theo đuổi Hồng Nhan sao? Trần Thiên Vị nghèo đến mức ngay cả cơm cũng không ăn nổi... Hồng Nhan chỉ cần không ngốc, khẳng định sẽ không chọn hắn
ta."
“Trần Thiên Vị tuy rằng trước kia rất nghèo, nhưng hiện tại thì chưa chắc đâu, giai đoạn trước hắn ta không phải đã mua một chiếc xe ở cửa hàng 4S chổ Hồng Nhan đang làm việc sao.”
"Haha, lúc này cậu cũng nghe thấy rồi đó, tòa biệt thự dưới chân chúng ta có giá trị hơn mười triệu này là của Cố Trạch Khải đó! Hơn nữa người ta còn là bạn tốt của đại nhân vật ở căn biệt thự số 1 kia! Trần Thiên Vị hiện tại cho dù có thể kiếm được chút tiền, nhưng làm sao có thể so được với Cố Trạch Khải chứ? Căn bản không phải cùng
một đẳng cấp rồi!"
“Ừm, cậu nói cũng có lý."
Mấy người bạn học thời trung học sau khi nhìn thấy tôi xuất hiện, liền có vẻ ngạc nhiên, không ngừng nhỏ giọng bàn tán.
Trong những người này, chỉ có Chu Tư Dĩnh lúc trước từ trong miệng Mộ Hồng Nhan mới biết được một chút về tài chính của tôi, lúc này khi nghe thấy các bạn học đang bàn tán, không khỏi lộ ra thần sắc cổ quái.
Nhưng cô ấy cũng không nói gì thêm, mà là trực tiếp tiến về phía trước hai bước, cười hihi chào hỏi tôi, "Trần đại soái ca đã đến rồi à, trước khi cậu đến, Hồng Nhan cứ như người mất hồn mất vía.”
“Cậu lắm lời quá đi!"
Mộ Hồng Nhan đỏ mặt đẩy Chu Tư Dĩnh một cái,
nhưng cũng không phản bác, ngược lại sau khi cảm nhận được ánh mắt của tôi, liên thoải mái lộ ra nụ cười dịu
dàng.
Đây chính là điểm độc đáo nhất của Mộ Hồng Nhan.
Cô ấy là một người phụ nữ vô cùng rõ ràng bản thân mình muốn cái gì, tuy rằng thực dụng, nhưng không ham mê tiền bạc, vẫn luôn hướng tới cuộc sống thượng lưu, nhưng đối với tầng lớp dưới chót vẫn duy trì thiện ý như
cú.
Cho nên ở phương diện tình cảm nam nữ mà nói, cô ấy sẽ không làm bộ làm tịch giống như những nữ sinh khác, chỉ cần đã xác định lòng thành của mình, tuy rằng cô ấy chưa chắc sẽ chủ động theo đuổi người khác, nhưng cũng không phủ nhận trước mặt người đó.
“Nếu khách quý đã đến, vậy tiệc chính thức bắt đầu đi, Hồng Nhan, cậu cảm thấy thế nào?" Cố Linh Huyện đi tới và hỏi.
Mộ Hồng Nhan cười gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhất quyết không rời khỏi người tôi, ánh mắt toát lên sự dịu dàng và mừng rõ, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra được.
Trong ánh mắt của Cố Trạch Khải lúc này tràn ngập sự tối tăm, sau đó bỗng nhiên lại lộ ra nụ cười ôn hòa, nói với Mộ Hồng Nhan: "Hồng Nhan, tôi đã mời một ban nhạc và hai ca sĩ cho cô, ngoài ra còn có biểu diễn pháo hoa nữa, cô nhất định sẽ rất thích."
Mộ Hồng Nhan nhíu mày, đem sự bất đắc dĩ trong ánh mắt giấu đi, lễ phép gật đầu, "Cám ơn, thật sự là làm phiền anh quá rồi, Cố tiên sinh. Nếu trước đó tôi biết sẽ làm phiền anh như vậy, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý với Cố Linh Huyên để tổ chức tiệc ở đây."
Nụ cười trên mặt Cố Trạch Khải nhất thời cứng đờ. Mộ Hồng Nhan từ nhỏ đã có EQ cực cao, đối với ai cũng lộ ra nụ cười dịu dàng, ôn hòa và lễ phép, sẽ không
dễ dàng tức giận, hay nảy sinh xung đột với người khác. Nhưng cái đình trong câu nói vừa rồi của cô ấy, lại quá rõ rang.
Cố Trạch Khải có vẻ hơi xấu hổ, liên khoát tay nói: "Không phiền không phiền, vậy cô chờ một chút, tôi đi sắp xếp một chút.”
đâu.
“Được, xin cảm ơn." Mộ Hồng Nhan mỉm cười gật
Cố Trạch Khải mím môi liền nhấc chân rời đi, nhưng trước khi đi không quen hung tợn trừng mắt nhìn tôi một
cái.
Lúc này, Mộ Hồng Nhan đem ánh mắt hướng về phía Cố Linh Huyên, nhíu nhíu mày, nói: "Linh Huyên, cậu...' “Em sai rồi, chị Hồng Nhan.” Cổ Linh Huyên lập tức hai tay tạo thành chữ thập, lộ ra biểu cảm vô cùng thành khẩn và vội vàng xin lỗi, "Em thừa nhận ngay từ đầu chỉ
muốn giúp anh họ theo đuổi chị, nhưng em không ngờ anh
ta sẽ làm một trận lớn như vậy, thậm chí còn mời cả
những người mà chị không hề quen biết đến đây nữa. Hồng Nhan chị đừng nóng giận, em cam đoan sau này sẽ không giúp hắn ta nữa."
Mộ Hồng Nhan khẽ thở dài một cái, ra vẻ oán trách liếc cô ấy một cái, nhưng cũng không nói gì thêm nữa. “Hihi, em biết chị sẽ không giận em mà." Cố Linh Huyên cười hihi, lắc lắc cánh tay của Mộ Hồng Nhan để làm nũng.
Không thể không nói, giá trị nhan sắc của Cổ Linh Huyên cũng không hề tầm thường, hơn nữa tính cách còn thoải mái và hào phóng, hoàn toàn không giống như người anh họ khiến mọi người đều chán ghét của cô ấy.
“Vậy em không quấy rầy chị nói chuyện phiếm nữa, em qua bên kia xem một chút."
Cố Linh Huyên thấy Mộ Hồng Nhan thật sự không giận cô ấy, mới yên tâm được một chút, liền mỉm cười lễ phép gật đầu với tôi, sau đó nhấc chân rời đi.
Tôi thu hồi ánh mắt, phát hiện Mộ Hồng Nhan đang nhìn tôi không chớp mắt, bị tôi phát hiện nên khuôn mặt của cô ấy lập tức ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng hiểu lầm nha, người đàn ông vừa rồi là anh họ của Cố Linh Huyên, tôi không biết căn biệt thự này là của hắn ta, cũng không biết hôm nay do hắn ta sắp xếp...
Tôi cười khoát tay và cắt ngang cô nàng, trêu chọc hỏi: "Cô giải thích với tôi những thứ này để làm gì?"
Mộ Hồng Nhan nhất thời sửng sốt, sau đó liếc tôi một cái,"Không làm gì cả, chỉ sợ có người hiểu lầm mà thôi.”
“Tôi có hiểu lầm hay không đối với cô mà nói quan trọng vậy sao?" Tôi tiếp tục truy hỏi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Hồng Nhan càng ngày càng đỏ hơn, mấp máy môi dường như đang muốn nói cái gì đó, nhưng bởi vì bên cạnh còn có những người khác nên nói không nên lời.
Chu Tư Dĩnh bên cạnh thấy thế, không nhịn được mà cười haha một tiếng, nói với tôi: "Trần Thiên Vị, cậu cũng đừng bắt nạt Hồng Nhan của chúng tôi nữa. Tuy rằng Hồng Nhan đối với Cố Trạch Khải hoàn toàn không có chút tình cảm nào cả, nhưng không thể không nói, Cố Trạch Khải quả đúng là một nhân vật rất lợi hại, không riêng gì gia cảnh của anh ta có tiền có thể, thậm chí còn quen biết đại nhân vật như chủ nhân của căn biệt thự số 1 nữa. Nếu cậu còn dám bắt nạt Hồng Nhan, cũng đừng trách tôi quay sang ủng hộ Cố Trạch Khải nha.
Tôi mỉm cười, chắc chắn nói: "Cô sẽ không làm như vậy đâu.”
Chu Tư Dĩnh nghe vậy sửng sốt, "Sao cậu lại chắc chắn tôi sẽ không làm vậy?"
Tôi giơ ngón tay chỉ chỉ chính mình, thản nhiên nói: "Tên kia không đẹp trai bằng tôi, cũng không có tiền bằng tôi, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều biết nên chọn ai."
Chu Tư Dĩnh ngẩn người, sau đó bật cười, run rẩy giơ tay lên chỉ vào tôi, "Cậu... cái tên này, sao hồi trung học lại không phát hiện ra cậu bị bệnh tự tin thái quá như vậy?"
Tuy nói như vậy, nhưng Chu Tư Dĩnh cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Mộ Hồng Nhan cũng không nhịn được mà che miệng cười khẽ.
đến.
Nhưng lúc này, lại có một âm thanh chói tai truyền
"Ây nha, tôi từng thấy qua nhiều người rất khoác lác, nhưng chưa từng thấy ai khoác lác đến mức tự huyễn hoặc bản thân. So với Cố thiếu gia người giàu hơn sao? Cũng không sợ gió lớn cắt lưỡi à!”
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lớp trưởng Vương Hải Lượng thời trung học không biết từ lúc nào đã tiến đến gần, đang dùng ánh mắt khinh bỉ đầy châm chọc nhìn tôi.
Còn mấy bạn học thời trung học khác mặc dù không nói chuyện, nhưng trong thần sắc cũng ít nhiều có chút cổ quái, dường như hết sức đồng ý với lời nói của Vương Hải Lượng.
Cũng không có gì lạ, trong số những người quen biết tôi ở đây, chỉ có Chu Tư Dĩnh và Lý Quyên đại khái năm được một chút tình hình của tôi.
Chu Tư Dĩnh là từ trong miệng Mộ Hồng Nhan biết được công ty Ủy Lam vốn là công ty của tôi, Lý Quyên thì đã chứng kiến quá trình tôi tìm Mộ Hồng Nhan mua xe.
Nhưng trong ấn tượng của các bạn học thời trung học khác, tôi vẫn là một đứa trẻ mồ côi nghèo khó, ngay cả
một ngày ba bữa cũng không thể giải quyết, cho dù bây giờ có thể kiếm được chút tiền, nhưng có thể giàu đến mức
nào?
"Biết bối cảnh của Cố thiếu gia không? Anh ta chính là con cháu của Cố Gia vùng Tây Nam!"
Vương Hải Lượng liếc mắt đánh giá tôi, cười nhạo nói: "Loại người như cậu có thể ngay cả danh tiếng của nhà họ Cố cũng chưa từng nghe nói qua đúng không? Tôi có lòng
tốt nên phổ cập kiến thức cho cậu một chút, Cố gia là gia tộc lâu đời chiếm cứ vùng Tây Nam, trong quân đội và thương nghiệp đều có sức mạnh khó có thể tưởng tượng được, mà Cổ thiếu gia đây chính là con cháu đời thứ ba của Cố Gia!"
"Cố thiếu gia chỉ mới tới Lôi Trạch được vài ngày, liền giao du rộng rãi, cùng những phú nhị đại bản địa của Lôi Trạch chơi rất thân với nhau. Giống như hôm nay, bạn học Mộ Hồng Nhan tổ chức tiệc sinh nhật, Cố thiếu gia chỉ cần một câu nói, những công tử tiểu thư nhà giàu kia tất cả đều phải đến cổ vũ, biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là thể diện!"
"Loại người như cậu mà so sánh với Cố thiếu gia, giống như một con rệp trong vũng bùn so với một con chim ưng mãnh liệt trên bầu trời! Lại còn có mặt mũi nói mình nhiều tiền hơn Cổ thiếu gia? Haha haha, tôi thật không biết nên nói cậu ngu xuẩn hay là không biết trời cao đất rộng."