Giọng nói của Từ Thanh vừa bình tĩnh vừa lạnh nhạt, giống như việc giết một người đối với hắn mà nói cũng bình thường như đi siêu thị mua thức ăn vậy.
Tôi cúi đầu nhìn Tạ Anh Quan hơi thở đang vô cùng mong manh, khoát tay nói: "Không có tác dụng gì, cho hắn đi thanh thản đi."
“Được rồi, Thiên thiếu gia!"
Từ Thanh nhe răng cười, liền giơ tay chém xuống, mũi đao trực tiếp đâm vào ngực Tạ Anh Quan, phát ra một tiếng phập nặng nề.
Tạ Anh Quan đang hôn mê nhất thời toàn thân run rẩy lên, hai mắt trừng lớn, cũng đã nói không nên lời, một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy ra, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét yếu ớt và trầm thấp.
Ngay sau đó, chỉ thấy đồng tử của hắn dần dần tan rã, đầu nghiêng một cái, đã hoàn toàn không còn hơi thở nữa.
Lúc này Từ Thanh mới rút dao ra, lật thi thể của Tạ Anh Quan sang một bên, vừa vặn lăn đến trước mặt Lâm Vĩnh Chí.
Lâm Vĩnh Chí nhìn khuôn mặt trắng bệch kia, đồng tử đột nhiên co rút lại, bị dọa đến tè ra quần, ngồi dưới đất dùng cả tay chân điên cuồng lui về phía sau.
"Á! Giết người, giết người!" Sắc mặt của Lâm Vĩnh Chí cũng trắng bệch theo, mồ hôi lạnh chảy ròng, vẻ mặt tràn ngập sự sợ hãi, chỉ vào thi thể trước mặt mà gào khóc thảm thiết, "Các ngươi vậy mà dám trực tiếp giết hắn! Các ngươi... các ngươi đều là kẻ điên sao!”
“Kêu cái gì mà kêu, trên bãi đất trống bên kia còn có vài người chết, giết người thôi mà, có cái gì ngạc nhiên. Từ Thanh không kiên nhân mà nhíu nhíu mày, khinh thường nói: "Tôi hiện tại rất là hoài nghi, cái loại mặt hàng như ngươi, vậy mà cũng xứng thách đấu với Thiên thiếu gia của chúng tôi? Ngươi lấy đâu ra can đảm này vậy?"
Lâm Vĩnh Chí có vẻ là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy có người bị giết chết ở trước mặt mình, hơn nữa còn là một nhát đao đâm ngay vào ngực, nên đã bị cảnh tượng máu mé này dọa đến có chút thất thần.
Thậm chí còn quên luôn việc mình đang có một vết
org
thương đang không ngừng chảy máu ở trước ngực, sắc mặt tái nhợt và không ngừng há to miệng thở hổn hển, bộ dạng có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói với hắn ta: "Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, ngươi còn có một phút cuối cùng để suy nghĩ."
“Hả?" Lâm Vĩnh Chí ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn tôi, rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào thi thể của Tạ Anh Quan và thanh trường đao vẫn đang nhỏ máu trong tay Từ Thanh, vẻ mặt toát lên sự sợ hãi và nỗi tuyệt vọng sâu sắc, rất rõ ràng, tất cả dũng khí và ý nghĩ phản kháng của hắn đều đã bị nghiền nát hoàn toàn.
Hơn nữa, nếu như không nhanh chóng chạy chữa và được truyền máu, hắn ta thật sự sẽ không chịu nổi.
Lâm Vĩnh Chí cúi đầu nhìn vết thương trước ngực, chỉ cảm thấy đầu đã bắt đầu có chút choáng váng, sợ hãi, hoảng loạn, tuyệt vọng, tất cả cảm xúc đều đan vào cùng một chỗ, làm trong lòng hắn đã bắt đầu thần phục tôi, ngay cả một tia tự trọng cuối cùng trong lòng cũng đã dần dần bắt đầu sụp đổ hoàn toàn.
“Tôi...” Lâm Vĩnh Chí há mồm đang muốn mở miệng
nói chuyện.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi lại vang lên.
“Ngươi chờ một chút." Tôi khoát tay với hắn ta một
cái, ngồi dựa vào đầu xe Land Rover, thuận tay lấy điện thoại ra.
Vẻ mặt của Lâm Vĩnh Chí trong chớp mắt cứng đờ, cúi đầu nhìn vết thương đang chảy máu của mình, lại nhìn tôi đang chuẩn bị nghe điện thoại, há miệng thở dốc, vẫn không dám lên tiếng.
Lúc này tôi đã bắt điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Mộ Hồng Nhan.
“Trần đại học bá, không quấy rầy cậu chứ?" Trong giọng nói của Mộ Hồng Nhan mang theo ý cười nhẹ nhàng.
“Không có, vừa lúc vừa xong việc." Tôi cười cười, một ý niệm trong đầu bỗng lóe lên, có chút bất mãn mở miệng hỏi: "Thì ra Mộ đại hoa khôi của trường chúng tôi vẫn còn nhớ đến tôi à? Lần trước không phải nói ba ngày sau mời tôi tham gia tiệc sinh nhật sao, tôi vẫn chờ cậu gửi địa chỉ của bữa tiệc, đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi? Mộ đại mỹ nhân, tiệc sinh nhật của cậu đã được tổ chức rồi phải không?"
Nói thật, trước khi nói ra những lời này, tôi đã quên luôn chuyện tiệc sinh nhật của cô ấy, lúc nhận được điện thoại của cô ấy mới chợt nhớ ra.
Nhưng không biết tại sao, lần trước cô ta rõ ràng nói là ba ngày sau sẽ tổ chức tiệc, sau đó lại không có tin tức gì nữa.
Cho nên tôi dứt khoát dùng chiêu tiên hạ thủ vi cường, dùng việc chất vấn để chứng minh tôi không có quên việc này, đem mỗi tội lỗi đổ lên đầu cô nàng.
“Đợt này, đợt này gọi cậu là vì muốn đảo khách thành chủ!”
Quả nhiên, sau khi nghe được câu chất vấn của tôi, âm thanh của Mộ Hồng Nhan lập tức trở nên bối rối. “Thì ra cậu vẫn luôn nhớ rõ nha." Trong giọng nói của
Mộ Hồng Nhan mang theo một sự mừng rõ, sau đó đầy áy này mà nói: "Xin lỗi nha, mấy ngày trước tôi bị công ty điều đi công tác, vừa mới trở về, cho nên tiệc sinh nhật của tôi cũng bị hoãn lại.”
“Vậy cậu cũng nên gọi điện thoại nói cho tôi biết một tiếng chứ, làm hại tôi chờ tin tức của cậu suốt ngày suốt đêm, còn tưởng rằng cậu đã xóa tên tôi khỏi danh sách khách mời chứ." Trong lòng tôi cười vô cùng đắc ý, nhưng
giọng nói làm bộ có chút bất mãn.
“Thật sự không phải như vậy, cậu không nên hiểu lầm. " Mộ Hồng Nhan vội vàng giải thích, hơi có vẻ lo lắng và làm nũng nói: "Tôi... tôi xin lỗi cậu được chưa? Sẽ không sao chứ?"
“Nếu xin lỗi có ích, thì cần cảnh sát để làm gì?" Tôi vẫm tiếp tục không chịu buông tha.
Ai ngờ Mộ Hồng Nhan bật cười, "Này, mấy lời thoại cũ rích như vậy mà cậu cũng nói ra được à?"
Tôi nhếch nhếch khóe miệng, tức giận nói: "Chê tôi quê mùa đúng không, được, vậy tôi cúp máy đây."
“Đừng đừng đừng, tôi sai rồi, Trần đại học bá xin ngài bớt giận." Mộ Hồng Nhan ở đầu dây bên kia điện thoại nín cười, tiếp tục nói: "Bị cậu cắt ngang, nên thiếu chút nữa quên luôn việc chính rồi. Gọi điện thoại cho cậu là muốn nói cho cậu biết, tiệc sinh nhật của tôi định sẽ tổ chức vào tối mai, nhớ phải tới nha."
“Lần này là thật chứ?" Tôi nhíu mày.
“Là thật, sẽ không trì hoãn nữa." Mộ Hồng Nhan dở khóc dở cười, nói: "Bảy giờ tối ngày mai, địa chỉ cụ thể tôi sẽ trực tiếp gửi đến điện thoại di động của cậu."
nha.
“Được, tôi biết rồi."
“Hihi, vậy đêm mai tôi sẽ đợi Trần đại học bá giá lâm
“Ngày mai gặp."
Sau khi cúp điện thoại, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhóm.
May mắn tôi kịp phản ứng nhanh, kịp thời đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Mộ Hồng Nhan, nếu để cho cô nàng biết tôi hoàn toàn quên mất bữa tiệc sinh nhật của cô ấy, không chừng sẽ rất phiền toái.
Trạng thái hiện tại của tôi và Mộ Hồng Nhan Cũng chưa phải là mối quan hệ trai gái với nhau, mà là còn đang ở trong thời kỳ cù cưa nhau, chỉ còn cách một lớp giấy mỏng mà chưa nói huỵch toẹt ra khỏi miệng, rõ ràng không phải bạn trai bạn gái, nhưng lại thân thiết hơn so với mối quan hệ bạn bè bình thường.
Nói cách khác, chính là tôi muốn lên giường với cô ấy, cô ấy cũng muốn lên giường với tôi, chúng tôi đều biết một ngày nào đó chúng tôi sẽ lên giường với nhau, nhưng không biết chúng tôi sẽ lên giường vào ngày nào...
Nói như vậy là bởi vì, các cặp nam nữ trong thời kỳ cù cưa đều sẽ thăm dò lẫn nhau, lôi kéo lẫn nhau, đều tự tranh thủ để chiếm cứ quyền chủ động trong mối quan hệ nay.
Đặc biệt Mộ Hồng Nhan còn là một cô gái từ nhỏ đến lớn rất rõ ràng mình muốn cái gì, mặc dù không ham tiền nhưng lại vô cùng thông minh và quyết đoán, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chủ động thổ lộ tình yêu với một người đàn
ông.
Cho nên cái thời kỳ mập mờ và cù cưa này vốn là một quá trình rất thú vị.
Dù sao tôi cũng không vội, cô ấy có vội hay không tôi cũng không biết.
Tôi cất điện thoại đi, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Hổ, Từ Thanh và Ô Nha đang hút thuốc nói chuyện phiếm.
Còn Lâm Vĩnh Chí thì nằm trên mặt đất, máu tươi từ trên ngực chảy xuống đã tích thành một cái đầm nhỏ, sắc mặt và bờ môi đã trắng bệch vô cùng, con mắt nữa nhằm nửa mở, dường như sắp hôn mê đi.
“Này này, sao còn muốn ngủ nữa." Tôi nhấc chân đá đá hắn ta, hỏi: "Cho ngươi thời gian dài như vậy, suy nghĩ rõ ràng chưa?”
Thân thể của Lâm Vĩnh Chỉ run lên, sau đó cố gắng mở to hai mắt, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Tôi vừa rồi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi!"
“Vừa rồi suy nghĩ kỹ rồi, sao ngươi không nói sớm?" Tôi trừng mắt khiển trách.
Lâm Vĩnh Chí có vẻ càng thêm uất ức, nao núng nói: "Đó không phải là bởi vì... hồi này ngươi đang gọi điện thoại mà. Thiên thiếu gia, nếu được có thể đưa tôi đến bệnh viện không, tôi cảm thấy tôi sắp không chịu nổi nữa rồi..."
“Ặc!” Tôi giật giật khóe miệng, hỏi: "Nói như vậy, ý là
ngươi muốn sống sót sao?”
"Đúng đúng đúng, tôi... tôi không muốn chết! Thiên thiếu gia, tôi chịu thua ngài rồi!"
Lâm Vĩnh Chí điên cuồng gật đầu, âm thanh lại có vẻ có chút suy yếu, cắn chặt răng, run giọng nói: "Chỉ cần ngài không giết tôi... tôi đồng ý chấp nhận mọi yêu cầu của ngài, chấp nhận làm con chó bên cạnh ngài!"
“Lựa chọn thông minh."
Tôi từ trên cao nhìn xuống hắn ta, bỗng nhiên tiến lên hai bước, đưa chân đến trước mặt hắn, thản nhiên nói: "Giày bẩn, giúp tôi liếm sạch sẽ đi."
“Hả?" Lâm Vĩnh Chí nhất thời sửng sốt, ngẩng đầu không dám tin nhìn tôi.
Tôi từ trong ánh mắt của hắn cảm nhận được nỗi khiếp sợ, phẫn nộ, giãy dụa, sâu trong đồng tử tuôn ra một sự oán độc và phẫn nộ khó có thể áp chế.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười và không quan tâm.
Trải qua một loạt diễn biến vừa rồi, nỗi sợ hãi của Lâm Vĩnh Chí đối với tôi đã ăn sâu vào trong đáy lòng, dưới sự uy hiếp của việc giữ lại tính mạng mà đã thỏa hiệp với tôi. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ! Tôi chính là muốn làm cho một chút tự tôn cuối cùng của hắn triệt để nghiền nát ra, làm cho hắn khi đối mặt với tôi ngoại trừ sự sợ hãi và tuân lệnh vô điều kiện ra, thì không dám có bất kỳ ý nghĩ gì khác.