Trịnh Băng một đường vừa quỳ vừa bò đến bên chân tôi, nước mắt giàn giụa kêu khóc và cầu xin tha thứ, đồng thời hai tay chạm đất, trán đập mạnh xuống nền xi măng cứng rắn, phát ra từng tiếng va đập nặng nề.
Cách Cách bị bộ dạng điên cuồng này của hắn ta làm cho hoảng sợ, theo bản năng trốn ra phía sau tôi, lại tò mò lộ ra một cái đầu nhỏ.
Chu Thái Vi cũng hơi nhíu mày, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cách Cách.
Tôi không nói gì, chỉ là từ trên cao nhìn hắn ta, trên mặt không lộ ra một chút biểu cảm nào.
Sắc mặt của Trịnh Bằng lúc này đã vô cùng trắng bệch, giống như vừa bị ném vào ngục băng, thân thể bắt đầu không nhịn được mà run rẩy.
Tiếp theo, chỉ thấy ánh mắt của hắn lóe lên, như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền quay đầu hướng về phía cô gái quyến rũ kia mà tức giận hét lớn: "Mày con mẹ nó còn thất thần cái gì hả, đều là bởi vì cái loại gái điếm như mày, tao con mẹ nó mới không cẩn thận mà đắc tội với Thiên thiếu gia! Đồ khốn nạn, còn không mau tới đây dập đầu xin lỗi Thiên thiếu gia và vị tiểu thư này!"
Trong tiếng hét phẫn nộ, cô gái vốn đang núp bên cạnh giống như con chim cút kia nhất toàn thân thể run lên, thần sắc hoảng sợ bước từng bước nhỏ tới gần tôi.
Cô gái kia có vẻ cũng bị đánh cho một trận, cả gương mặt đều sưng vù, vành mắt cũng biến thành màu đen, thoạt nhìn hết sức thê thảm và chật vật.
Trịnh Bằng thấy cô ấy đi tới, trực tiếp đứng dậy liền một cước hung hăng đạp ngã cô ấy trước mặt tôi và Chu Thái Vi, dữ tợn mắng: "Quỳ xuống cho tôi!”
Vừa dứt lời, Trịnh Bằng cũng liền lập tức quỳ xuống bên cạnh cô gái đó.
"Thiên... Thiên thiếu gia, còn có vị tiểu thư này, xin lỗi, tôi biết sai rồi. Van xin Thiên thiếu gia cùng tiểu thư hãy đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với chúng tôi.
Sắc mặt của cô gái kia thì vừa trắng bệch vừa kinh hoảng, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, giọng nói càng run rẩy nghe không rõ lời, muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn, so với bộ mặt vênh
váo tự đắc và thái độ ngang ngược trước kia, bây giờ lại hoàn toàn như một người khác, thoạt nhìn có cảm giác vô cùng đáng thương.
Nhưng bất kể là tôi hay là Chu Thái Vi, đều không có chút ý nghĩ đồng tình nào.
Xã hội này chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé, có đôi khi bạn hy vọng có thể lễ phép với người khác để sống hòa thuận với nhau, nhưng người khác cuối cùng lại chơi xấu bạn. Khi bạn thể hiện sức mạnh của mình hơn hẳn đối phương, người đó sẽ quay lại nói đạo lý với bạn, nói tình cảm với bạn.
Trong quá trình này, đối phương không phải đã thay đổi tính cách của bản thân, mà là thay đổi nhận thức của hắn với địa vị của bạn.
Hồi tưởng lại lúc này khi bọn họ không coi tính mạng người khác ra gì, cùng với hành vi kiêu ngạo và ngang ngược kia, tôi sẽ không bởi vì hình ảnh đáng thương và khóc lóc cầu xin tha thứ của cô ta lúc này mà cảm thấy đồng tình hay mềm lòng.
Đương nhiên, hai người này xử lý như thế nào, tôi cũng không quan tâm lắm.
Dù sao trước đó khi lái xe đụng liên tiếp ba lần vào xe của bọn họ thì tôi cũng coi như đã trút giận, lúc này, tôi cũng không định lãng phí thời gian của mình ở trên người bọn họ nữa.
“Không cần thiết phải gây ra tai nạn chết người, những chuyện khác cậu tự mình quyết là được."
Tôi ra vẻ không quan tâm lắm và nói với Ô Nha, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cách Cách, "Tiểu nha đầu này mệt rồi, tôi phải nhanh chóng đưa nó về nhà ngủ." “Vâng, Thiên thiếu gia." Đám người của Ô Nha vội vàng đáp lại.
Hôm nay lúc tôi ra ngoài cũng không để Chim Sẻ lái xe, cũng không để tổ bảo an đi theo.
Nhưng Lý Hồ phụ trách công tác bảo an của tổ số một đều sẽ sắp xếp từ hai đến ba người luôn túc trực bên cạnh để bảo vệ tôi suốt 24 tiếng, chắc bọn họ đang ẩn núp đâu đó quanh đây thôi.
Chiếc Mercedes-Benz G63 tuy rằng đã bị hỏng, nhưng khi tôi và Chu Thái Vi dẫn Cách Cách đi dạo phố, Lý Hổ đã cho người từ trong nhà lái chiếc xe thương vụ khác tới.
Tôi cùng Chu Thái Vi dẫn Cách Cách leo lên xe, còn đám người của Ô Nha thì đi theo phía sau cung kính tiễn biệt chúng tôi.
Trước khi cửa xe đóng lại, tôi liếc nhìn chiếc xe G63 mà mình đã đâm hỏng, cười nói với Ô Nha: "À đúng rồi, nhớ bảo tên kia bồi thường cho tôi một chiếc xe. Chuyện nào ra chuyện đó, nếu không phải vì hắn, chiếc xe mới mua này của tôi cũng sẽ không bị đâm thành như vậy.” Nói đến đây tôi vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Chiếc xe đầu tiên tôi đã tặng cho Lưu Vân Kiến, chiếc thứ hai vừa mới mua về chưa bao lâu, kết quả lại đụng thành hình dạng này.
Chẳng lẽ tôi và thương hiệu này không hợp nhau? Lần sau có muốn mua một chiếc khác để thử không? Tôi cười khổ lắc đầu, sau đó đóng cửa xe lại. “Ngài yên tâm, Thiên thiếu gia, cứ giao cho bọn tôi." “Thiên thiếu gia đi thong thả, Chu tiểu thư đi thong thả."
Đám người Õ Nha nhìn xe của tôi chậm rãi rời đi, cho đến khi đèn đuôi xe biến mất ở khúc quanh, lúc này mới chậm rãi đứng thẳng dậy.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Trịnh Băng, lạnh giọng hỏi: "Vừa rồi Thiên thiếu gia nói gì mày có nghe thấy không, biết nên làm như thế nào rồi chứ?"
“Biết, biết, tôi sẽ bồi thường tổn thất cho Thiên thiếu
gia."
Trịnh Bằng trong lúc hoảng sợ liên tục gật đầu, vội vàng móc ra một tấm thẻ ngân hàng, run rẩy đưa ra, "Trong thẻ này có năm triệu tệ, hắn là đủ để bồi thường chiếc xe cho Thiên thiếu gia rồi, còn dư ra thì coi như biểu cho Thiên thiếu gia.”
"Biểu cái rắm! Thiên thiếu gia còn để ý chút tiền này của mày?"
Ô Nha đạp hắn một cước, sau đó ra hiệu bảo tên tóc đỏ tiến lên nhận lấy thẻ.
Trịnh Bằng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một tia hy vọng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Anh Ô Nha, vậy tôi đi được chưa?"
"Ɖi?"
Ô Nha lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, "Mày nghĩ đơn giản quá, ngay cả Thanh Gia lúc trước bị Thiên thiếu gia hiểu lầm, cũng phải chủ động tự đâm một đao để bày tỏ thành ý đền tội, còn mày là cái thá gì. Đắc tội với Thiên thiếu gia và Chu tiểu thư, mày cho rằng bồi thường chút tiền là có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao?"
Trịnh Bằng nhất thời như bị sét đánh, thân thể lại kịch liệt run rẩy, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống. “Tôi.."
Ô Nha lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: "Nói thật cho mày biết, Thiên thiếu gia cũng hiền lành, để cho chúng tôi giữ
lại mạng chó của mày. Nếu như không có những lời này, cho dù lão tử không giết mày, đại ca Dương Trình của mày cũng sẽ làm thịt mày, sau đó xách đầu của mày đi xin lỗi với Thiên thiếu gia! Đừng ngạc nhiên, đây là hiện thực! Đây là địa vị và uy thế của Thiên thiếu gia!”
Đồng tử Trịnh Bằng hơi co lại, nhưng hai mắt đã trừng lớn, tràn đầy sự hoảng sợ.
“Tiểu tử, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha nghe chưa?"
Ô nha lại nói: "Mày có thể giữ lại cái mạng chó này, nhưng nửa đời sau thì cứ an tâm làm một phế nhân đi.” "Không... đừng!”
Trịnh Bằng hoảng sợ kêu to, không biết lấy đâu ra chút sức lực còn lại, cả người trong chớp mắt từ trên mặt đất bắn lên, giống như phát điên mà nhấc chân điên cuồng bỏ chạy.
Mấy người của tên tóc đỏ nhanh chóng đuổi theo, một cước đá ngã hắn ta, sau đó mạnh mẽ giẫm vào hắn đang trên mặt đất.
"Đừng... xin đừng làm vậy, anh Ô Nha! Tôi van xin anh hãy thay tôi xin Thiên thiếu gia, tôi không muốn biến thành phế nhân đầu... tôi có thể đến tiên, muốn tôi đến bao nhiêu tiền cũng được, táng gia bại sản cũng được, van xin anh hãy bỏ qua cho tôi lần này!"
Trịnh Băng điên cuồng giãy dụa.
chết.
Đám người Ô Nha mặt vẫn không chút thay đổi.
“Muốn trách chỉ có thể trách chính mày đã tự tìm cái
"
Ô Nha lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, sau đó xoay
người đi về phía xe của mình, đồng thời căn dặn nói: "Phế đi hai tay hai chân của hắn, để cho hắn nửa đời sau chỉ có thể nằm ở trên giường."
cười.
“Được, lão đại." Mấy người của tên tóc đỏ nhe răng
"Không... đừng! Tôi vẫn còn tiền, tôi có thể đền thêm mà! Van xin các ngươi...”
Trịnh Bằng vẫn điên cuồng giãy dụa và cầu xin tha thứ, còn người phụ nữ và đám đàn em của hắn ta thì co ro bên cạnh, không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, không dám nhúc nhích.
Rất nhanh, tiếng kêu la thảm thiết đã vang vọng khắp gara ngầm.
Ô
Đám người Ô Nha sau khi xong việc liền nghênh ngang rời đi.
Đối với tình hình xảy ra sau đó bên trong gara ngầm, tôi cũng không biết.
Tôi và Chu Thái Vi dẫn Cách Cách nhanh chóng quay về nhà, chuyện vừa rồi dường như không ảnh hưởng gì đến Cách Cách.
Hơn nữa sau khi được đi chơi ở trung tâm thương mại, tâm trạng của Cách Cách rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều, không còn kháng cự và đề phòng với những người khác nữa, cũng đã thân thiết hơn với Chu Thái Vi.
“Tiểu Ngũ, cậu mau thu dọn một căn phòng đi, sau đó giúp Cách Cách đem quần áo của cô bé treo vào trong tủ quần áo."
Chu Thái Vi dặn dò nữ hầu một câu, sau đó nói với tôi:
"Thiếu gia anh nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tắm cho Cách Cách cái đã."
“Được." Tôi gật đầu một cái, liền ngồi ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi, bảo người giúp việc pha cho tôi một ly cà phê.
Đại khái nửa tiếng sau, tôi còn chưa uống hết ly cà phê, đã nhìn Chu Thái Vi dẫn theo Cách Cách trở lại phòng khách lầu một sau khi đã tắm rửa xong xuôi.
Tôi quay đầu lại để nhìn, ánh mắt không khỏi sáng lên.