Lời nói của Phàn Kiến Tu thực sự làm tôi giật nảy mình.
Thanh Thạch thương hội, cùng Mê, Bạch, Hồng tam đại gia tộc được xưng là một trong tứ đại thế lực mạnh nhất của Lôi Trạch, nó không chỉ đại diện cho một liên minh thương nghiệp rời rạc, mà còn là mạng lưới các mối quan hệ và tài nguyên thương nghiệp cường đại.
Hội trưởng của Thanh Thạch thương hội cũng tuyệt đối không chỉ là một cái hư danh. Nắm trong tay thương hội, tương đương với việc tiếp quản nền tảng thương mại và mạng lưới mối quan hệ quý giá mà Phàn Kiến Tu đã tốn bao nhiêu công sức và thời gian để xây dựng, cho dù không làm gì cả, chỉ nằm yên một chổ cũng có thể kiếm tiền đến mỏi tay.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao bên trong nội bộ của Thanh Thạch thương hội, bất kể là Từ Thanh, Phương Bình hay là những người khác, đều cuồng nhiệt muốn tranh giành để kế thừa vị trí hội trưởng như vậy.
Nhưng một vị trí không biết được bao nhiêu người mơ ước như vậy, mà Phàn Kiến Tu lại hời hợt nói ra một câu kêu tôi đảm nhiệm?!
Bây giờ ngẫm lại, hôm nay cũng mới chỉ là lần thứ hai
tôi gặp ông ta mà thôi.
Huống chi bản thân tôi và Thanh Thạch thương hội cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào.
Việc này chắc chắn không hợp lý.
Tôi rút khăn giấy ra lau miệng, tức giận nói: "Ông đang đùa gì vậy?"
“Tôi không đùa đâu." Phàn Kiến Tu cười như một lão hồ ly, "Cậu chỉ cần gật đầu, tôi lập tức đem vị trí hội trưởng
của Thanh Thạch thương hội cho cậu, thế nào, có hứng thú hay không?"
Giọng nói của Phân Kiến Tu vô cùng nghiêm túc. Tôi nhịn không được mà tỏ ra nghi hoặc, cảnh giác hỏi: “Ông, đang có âm mưu gì vậy?"
hȧ."
“Chậc, tên tiểu tử nhà cậu, sao còn nghi ngờ người tốt
Phàn Kiến Tu làm ra vẻ mặt vô tội, buông tay nói: "Bây
giờ tôi chẳng qua là một lão già sắp về với ông bà, trước khi về hưu lại đột nhiên gặp được một hậu bối mà mình yêu thích, cho nên muốn tặng cậu một chút lòng thành mà thôi."
“Tôi phì!”
Tôi nhịn không được mà bĩu môi, "Vậy lòng thành này quả thực vô cùng lớn rồi. Lời này của ông ngay cả một dấu câu tôi cũng không tin!"
“Nói thật mà sao cậu còn không tin."
“Lão già, hai chúng ta không thân không quen, thời gian quen biết nhau cũng không quá hai tháng. Thanh Thạch thương hội lại là cơ nghiệp mà ông đã dốc sức cả đời mới xây dựng được, bên cạnh ông chắc chắn không thiếu những người có thể tiếp nhận vị trí này. Giờ ông lại nói muốn đưa vị trí hội trưởng cho tôi? Ông điên hay tôi điên vậy?"
"Ở đâu ra một người nhiều lời như vậy, cậu chỉ cần nói có muốn hay không thôi!” Phàn Kiến Tu trừng mắt nói. Tôi lạnh lùng cười, quả quyết cự tuyệt, "Không muốn!”
“Thật sự không muốn?" Phàn Kiến Tu hơi nhíu mày. “Thật sự không muốn.
Η
“Làm hội trưởng của Thanh Thạch thương hội, đối với cậu là một trợ lực rất lớn, bất kể là mấy công ty kia của cậu, hay là cá nhân cậu ở Lôi Trạch này, đều có thể phát
triển rất nhanh chóng."
"Um."
“Thanh Thạch thương hội mấy năm gần đây xây dựng mạng lưới mối quan hệ đã không còn bị hạn chế ở Lôi Trạch nữa, nếu cậu có thể nắm giữ nó trong tay, đối với tương lai của cậu mà nói sẽ rất hữu dụng.”
"Um."
"Thanh Thạch thương hội là một liên minh thương nghiệp cao cấp đã được hoàn thiện, chỉ cần động ngón tay một chút, hàng năm đều có thể giúp cậu kiếm không ít lợi nhuận. Nhiều lợi ích như vậy, mà cậu cũng không muốn sao?"
Phàn Kiến Tu nhìn chăm chăm vào tôi.
"Nói thật... ông cho tôi một món quà tốt như vậy đương nhiên là muốn.”
Tôi hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói thắng: "Nhưng tôi hiếu một đạo lý, trên đời này không có bữa trưa miễn phí. Nhưng vẫn là vấn đề vừa rồi, tôi và lão già ông không thân không quen, ông dựa vào cái gì lại muốn tặng tôi một món quà tốt như vậy?"
“Đương nhiên là bởi vì tuổi của tôi đã già, trước khi về hưu nhìn thấy một hậu bối mà tôi thích..."
“Cút đi." Tôi đứng dậy liền muốn rời đi.
“Đợi đã, đợi đã.” Phàn Kiến Tu vội vàng ngăn tôi lại, bất mãn nói thầm: "Người trẻ tuổi mà một chút kiên nhẫn
cũng không có. Được rồi, tôi nói thật với cậu được chưa, cậu ngồi xuống trước đi, đừng vội vàng như vậy."
ta.
Tôi xoay người ngồi trở lại, bình chân như vại nhìn ông
Phàn Kiến Tu sâu kín thở dài, nói: "Tôi thừa nhận, tôi muốn đem vị trí hội trưởng Thanh Thạch thương hội giao cho cậu, đích thực còn có một mục đích khác. Nhưng nguyên nhân cụ thể thì hiện tại tôi không thể nói quá nhiều với cậu, chỉ có thể nói cho cậu biết, tôi tuyệt đối không có ác ý với cậu, cũng không có bất kỳ âm mưu nào. Tiếp quản vị trí hội trưởng Thanh Thạch thương hội, với cậu mà nói tuyệt đối chỉ có lợi chứ không có hại."
Trong lúc nói chuyện, Phàn Kiến Tu nghiêm túc nhìn tôi, giọng nói cũng có vẻ hết sức chân thành. Tôi nhíu nhíu mày, hỏi: "Hết rồi?"
“Hết rồi." Phàn Kiến Tu giật mình gật đầu.
Tôi nhếch miệng cười, đứng dậy khoát tay, "Xin cáo
từ!"
“Đừng, đừng, sao lại phải đi." Phàn Kiến Tu túm lấy cánh tay của tôi, buồn bực nói: "Không phải tôi đã nói thật với cậu rồi sao?"
“Ông nói những thứ này so với việc không nói thì khác gì nhau, ông nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?" Tôi tức giận nhìn ông ta.
шевце
Phàn Kiến Tu kéo tôi trở lại ghế, thở dài nói: "Những gì tôi nói với cậu đều là sự thật, tuy rằng nguyên nhân cụ thể tạm thời không thế nói cho cậu biết, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không hại cậu, cậu nên tin tưởng tôi. Vị trí hội trưởng Thanh Thạch thương hội ngoài cậu ra, tôi sẽ không giao cho ai khác!"
“Tôi không muốn thì làm sao bây giờ?" Tôi hỏi. “Vậy tôi đành chờ thêm chút nữa, chờ đến lúc cậu
muốn làm thì tôi mới về hưu." Phàn Kiến Tu cười tủm tỉm nói.
Tôi chợt cảm thấy bất đắc dĩ, “Ông vậy mà còn đổ lên đầu tôi được?"
“Haha, nếu cậu muốn hiểu như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Nhìn khuôn mặt già nua đang vui tươi hớn hở của
Phàn Kiến Tu, tôi nhịn không được mà thở dài, nói: "Được được được, tôi tạm thời tin tưởng ông sẽ không hại tôi. Nhưng ông có nghĩ tới vấn đề là, đang có bao nhiêu người nhòm ngó vị trí hội trưởng của Thanh Thạch thương hội, những người khác thì thôi không nói, nhưng Từ Thanh và Phương Bình đã vì tranh giành vị trí này mà đấu đá với nhau nhiều năm nay. Bây giờ ông đột nhiên âm thầm nhường chỗ cho một người ngoài như tôi, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Nhưng người bên trong thương hội sẽ nghĩ như thế nào?"
Phàn Kiến Tu tự rót cho mình một chén trà, lắc đầu cười nói: "Những thứ này cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi. Cậu cũng không cần lo lắng bản thân mình không thể thu phục bọn họ, thứ nhất, thân phận con cháu Trần Gia của cậu nhất định sẽ khiến bọn họ không dám chống đối cậu, thứ hai, tôi cũng sẽ giúp cậu thuận lợi tiếp nhận vị trí này cũng như từng bước thâu tóm cả thương hội, có tôi ở đây, những người đó dù ý kiến lớn có nào cũng không thế lật ngược thế cờ được."
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo ý nghĩa bá đạo võ cùng mãnh liệt.
Lão ông trước mặt bình thường làm như không có gì đặc biệt này, hôm nay lại đột nhiên toát ra khí thế cường đại và cảm giác áp bức mãnh liệt, khiến tôi nhịn không được mà trong lòng có chút dao động.
Nhưng rất nhanh sau đó ông ta liền khôi phục bộ
dạng lão ông như xưa, cười haha mà hỏi tôi: "Sao nào? Tôi đã nói đến mức này rồi, vậy rốt cuộc cậu có muốn vị trí này không?"
Tôi khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát.
Phàn Kiến Tu lại mở miệng, nói: "Cậu đã thu phục Từ Thanh, chắc hẳn cũng đã xem trúng năng lực và phẩm chất của cậu ta, muốn cậu ta trở thành một thanh đạo sắc bén trong tay cậu, đúng không? Nhưng cậu ta đồng ý chung phe với cậu, cũng chỉ nghĩ đơn giản là đang ôm đùi con cháu Trần Gia, từ nay về sau liền có một chỗ dựa vững chắc, có thể mượn thế mà thăng quan tiến chức.”
"Tôi rất hiểu Từ Thanh, cậu ta xuất thân từ đáy của xã hội, lăn lộn hắc đạo bao năm để lập nghiệp, hiện tại tuy rằng cũng sẽ ra sức nịnh nọt để leo lên bậc cao hơn, nhưng trong xương cốt vẫn là một lão đại hắc đạo coi trời bằng vung. Muốn làm cho cậu ta triệt để thuần phục, cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Đã như vậy, sao cậu không dứt khoát tiếp nhận vị trí hội trường này đi. Dù sao Từ Thanh vốn chính là một thành viên của Thanh Thạch thương hội, tài sản cùng sinh kế của cậu ta đại đa số cũng đều ỷ lại vào tài nguyên của thương hội. Nếu cậu trở thành hội trưởng, có thể khống chế và kiểm soát cậu ta tốt hơn."
Nói xong, Phàn Kiến Tu không nói gì nữa, mà nhấp một ngụm nước trà, cười híp mắt nhìn tôi.
Tôi lại ra vẻ thần sắc quái dị, nhịn không được hỏi: "Tôi nghe nói ông và Từ Thanh có mối quan hệ cũng rất thân thiết? Sao ông lại có thể nói ra những lời trắng trợn như vậy?"
“Haha, có gì đâu mà trắng trợn." Phàn Kiến Tu cười lên và khoát tay một cái, "Tên tiểu tử kia có thể đi theo cậu là phúc của nó, tôi nói những lời này là giúp cậu, cũng là giúp nó, cục diện đôi bên cùng có lợi, haha." "
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!