Rượu đỏ sẫm tưới lên đầu Thất Thất, làm ướt tóc cô, sau đó theo đuôi tóc, hai má, cổ chảy xuống, chảy vào trong áo cô, đồng thời cũng thấm ướt quần áo, cuối cùng theo cơ thể chảy xuống sàn nhà.
Cả quá trình, Thất Thất sợ tới mức há to miệng, không dám động đậy, để cho rượu chảy xuôi xuống cơ thể mình, cho đến khi đổ hết.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Hai cô gái tiếp rượu khác đã sớm bị cảnh tượng trước mặt choáng đến ngây người, co người trên ghế sa lon thậm chí còn không dám thở mạnh.
Nhưng dường như Mễ Lạp vẫn cảm thấy chưa đủ, lại khui một chai rượu, rồi tiếp tục làm như vậy.
Khi chai rượu thứ hai đổ xong, vải vóc trên người cô ấy vốn đã mỏng giờ đã bị rượu làm ướt hoàn toàn, trở nên nửa trong suốt, và dính sát vào người, càng nhìn rõ đường nét bộ ngực đầy đặn kia.
Toàn bộ quá trình, tôi đều giữ vẻ mặt ôn hòa quan sát, cho đến khi chai rượu thứ hai cũng đã đổ xong, chỉ thấy Mễ Lạp tiện tay vứt bỏ chai rượu, ngay sau đó giơ tay lên theo hướng mặt cô ấy tát mấy cái.
"
" Bốp! Bốp! Bốp!"
Âm thanh vang to trong phòng.
Trước bàn trà, Thất Thất đứng tại chỗ lạnh run, hai má sưng đỏ như đầu heo, cũng không dám thốt lên tiếng đau đớn, mái tóc ướt sũng dán chặt trên đầu, toàn thân đều thắm giọt rượu, thoạt nhìn vô cùng chật vật đáng thương.
Tôi nhíu mày, nhìn Mễ Lạp đang quay lại, trên mặt lộ ra một nụ cười hơi bất ngờ, đưa tay nắm cằm cô ấy và nói:
"Làm tốt lắm."
“Hừ." Mễ Lạp liếc tôi một cái, rút khăn giấy ra lau rượu còn sót lại trên tay.
“Em dâu làm tốt lắm!”
Trần Minh Vũ vươn một ngón tay cái về phía Mễ Lạp, sau đó quay đầu nhìn về phía Thất Thất, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh, "Nhưng mà... vẫn chưa hả giận được! Em họ tôi là người gì mà có thể tuỳ ý để loại gái điểm như
ngươi làm nhục? Đừng nói là mấy cái tát, cho dù giờ giết rồi bỏ sông cũng không đủ! Anh Thanh, tôi nói đúng không?"
"Vũ thiếu gia nói không sai!” Lời nói Từ Thanh kèm nỗi sợ, nói với tôi: "Thật sự xin lỗi, Thiên thiếu gia, tôi không biết con điếm thối này trước kia lại to gan như vậy! Ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý con điểm này ngay!”
Nói xong, Từ Thanh liền hướng ra ngoài cửa quát to: "Người đâu, đem con điểm này đi xử lý ngay!”
Vừa dứt lời, gương mặt sưng vù của Thất Thất lập tức trở nên trắng bệch, cả người run rẩy kịch liệt.
Từ Thanh nói xử lý là có ý gì... cô biết rất rõ.
Nỗi sợ hãi với cái chết trong nháy mắt bao trùm lấy cô, khiến cả người cô như rơi vào hầm băng, trái tim như bị nằm chặt, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, hai chân như nhũn ra quỳ rạp xuống đất.
Hai chân cô bị chai rượu võ vụn trên mặt đất cắt đứt, máu tươi chảy ròng ròng.
Nhưng cô ấy lại giống như không hề phát hiện, cả người run rẩy lớn tiếng kêu khóc cầu xin tha thứ, "Ngài Thanh, van xin ngài tha cho tôi một mạng! Tôi... khi đó tôi không biết đó là Thiên thiếu gia, chỉ nghĩ là một nhân viên phục vụ mà thôi, tôi không phải cố ý."
đi.
Cửa phòng bị đẩy ra, mấy người xông vào mang cô
ongaanga
Cô ấy điên cuồng giãy dụa, quỳ trên mặt đất bò về phía tôi như phát điên.
"Thiên thiếu gia... Thiên thiếu gia ngài tha cho tôi, ô ô ô...tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Tôi van xin ngài, ngài hãy để lão Thanh tha cho Tôi một mạng đi!"
Cô ấy điên cuồng vừa dập đầu vừa khóc, đồng thời hung hăng liên tục tát vào mặt bản thân, "Thiên thiếu gia, chỉ cần ngài tha cho tôi một mạng, tôi nguyện làm gì cũng được! Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết... Van xin ngài, Thiên thiếu gia!”
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe tiếng cô ấy sợ hãi tới cực điểm khóc hô cầu khẩn.
Từ Thanh mặt không chút thay đổi ra hiệu, "Còn chờ gì nữa, mang đi."
“Vâng.” Mấy đàn em trả lời, nắm tóc Thất Thất liền nhấc cô lên, kéo đi ra khỏi phòng.
"Đừng, đừng! Cứu tôi với!" Thất Thất cả người run rẩy, điên cuồng giãy dụa cầu xin, "Thiên thiếu gia, Thiên thiếu gia ngài rộng lượng khoan dung bỏ qua cho tôi đi. Tôi thật sự không muốn chết, Thiên thiếu gia, ngài bảo tôi làm cái gì cũng được, van xin ngài buông tha cho tôi...”
Đúng lúc này, tôi đưa tay ra hiệu, nhẹ giọng nói: "Được rồi."
Một câu nói nhẹ nhàng, giống như ấn nút tạm dừng trong phòng, động tác của đàn em kéo Thất Thất theo đó
dừng lại, Thất Thất cũng mở to hai mắt, trên mặt trắng bệch lộ ra vẻ mong chờ.
Từ Thanh quay đầu nhìn về phía tôi, cẩn thận hỏi: "Thiên thiếu gia, ngài đây là?"
“Buông cô ấy ra đi." Tôi dịu dàng cười nói: "Cũng là chuyện quá khứ, dạy dỗ một chút là được, tội không đáng chết."
Lời vừa nói ra, Từ Thanh, Trần Minh Vũ và Mễ Lạp đều nao nao, dường như không nghĩ rằng tôi lại bỏ qua cho cô ây.
Nhưng những gì tôi nói cũng là lời trong lòng.
Chỉ là bị người khác tưới rượu thôi mà, chuyện này đối với tôi trước kia mà nói, quả thực là chuyện rất bình thường. Tuy nói hôm nay không giống ngày xưa, nhưng chỉ vì vậy mà lấy mạng người khác, thì tôi còn chưa tàn bạo như vậy.
Huống chi, những chuyện nhục và uất ức tôi chịu trước kia thật sự quá nhiều, đó là cuộc sống và rèn luyện trước kia của tôi, trong đó có một số ít là không thể dễ dàng tha thứ, còn một số ít khác, đã quên cũng đã quên, không cần thiết phải tính toán từng chút một.
Giống như Thất Thất này, nếu không phải hôm nay lại tình cờ gặp lại, tôi thật đúng là không nhớ ra chuyện trước kia với cô ấy, càng không thể chủ động đi trả thù cô ấy.
Nhưng nếu đã gặp, vậy khẳng định phải xả giận mới
được, nhưng còn chưa tới mức phải giết người.
Từ Thanh nghe được lời của tôi thì có chút giật mình, lập tức gật đầu, giơ tay ra hiệu với đàn em của mình. Lúc này mới buông Thất Thất ra.
“Bùm!”
Thất Thất hai chân như nhũn ra ngã quỵ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, không quan tâm gì khác liền đứng lên
liên tục dập đầu về hướng tôi, mặt mũi tràn đầy kích động
vì sống sót sau tai nạn, "Cám ơn Thiên thiếu gia tha mạng, cám ơn Thiên thiếu gia, Tôi sẽ báo đáp ngài..."
“Ngươi là cái thá gì, mà Thiên thiếu gia cần ngươi báo đáp sao?"
Từ Thanh cười lạnh, "Hôm nay coi như người may mắn, Thiên thiếu gia rộng lượng bỏ qua cho, sao còn chưa cút đi!”
"Vâng, vâng, tôi cút ngay! Cám ơn ông Thanh, cám ơn
Vũ thiếu gia, cám ơn Thiên thiếu gia!" Thất Thất run rẩy đứng dậy, vừa lăn vừa bò rời khỏi căn phòng.
Ngay sau đó, rất nhanh đã có nhân viên phục vụ dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà hỗn độn đầy rượu và thủy tinh.
Trần Minh Vũ cười hỏi: "Sao lại mềm lòng bỏ qua cho con điểm kia như vậy?"
“Haha, vốn cũng không đến mức vì chút chuyện này mà giết người." Tôi cười híp mắt châm cho mình một điếu thuốc, ai ngờ còn chưa hút được hai ngụm, đã bị Mễ Lạp giật lấy đưa vào trong miệng mình.
“Khụ khụ khụ..." Mễ Lạp ho khan một tiếng sau khi hút một ngụm, nhíu mày nói: "Đây là thuốc gì mà sao sặc như vậy?"
“Em không phải hút quen rồi sao, sao còn bị sặc thuốc lá vậy?" Tôi có chút buồn cười trêu chọc một câu, lại đem thuốc lá cầm trở về.
Mễ Lạp không phục cau mày, nói: "Là do thuốc của anh quá dở, nên em hút không quen thôi!”
“Chê thuốc lá này dở à?" Tôi đột nhiên rung vòng eo một cái, mỉm cười, trêu tức nói: "Phía dưới anh còn một cây, em có muốn hút không?"
“Lưu manh!”
Mễ Lạp hừ lạnh một tiếng, trao tôi một ánh mắt khiêu khích, "Vậy anh lấy ra đi, chỉ cần anh dám lấy nó ra trước mặt nhiều người như vậy, em sẽ dám hút!"
“Mơ đi." tôi trả cô ấy một ánh mắt khinh thường, sau đó quay đầu lại.
"Cái gì gọi là mơ đi? Nói rõ ràng đi! Nghe như em là người chê cái đó của anh vậy sao?!"
Mễ Lạp tức giận trừng mắt, nhưng tôi đã bắt đầu nói chuyện với Trần Minh Vũ và Từ Thanh, cũng chẳng để ý tới cô ấy.
Trải qua sự việc vừa rồi, không khí trong phòng vẫn thoải mái náo nhiệt như cũ, giống như chẳng ai xem đó chuyện quan trọng.
Nhưng Trần Minh Vũ cùng Từ Thanh và những cô gái tiếp rượu bên cạnh, đều có thể nhìn ra chuyện vừa rồi hết sức gây, thái độ trở nên cẩn thận hơn, cũng càng thêm cung kính nhu thuận.