Những vị khách bàn khác lúc này vừa nhìn thấy chúng tôi động thủ, liền phát ra từng đợt la hét chói tai, trong thời gian ngắn đã chạy không thấy bóng dáng tăm hơi, lúc này bên trong quán ăn đã trống rỗng và chỉ còn lại năm người chúng tôi.
Lúc này Lưu Vân Kiến đã tiến tới gần, khiến cho Tôn Ngọc Long càng thêm hoảng loạn, không nhịn được mà liên tục lui về phía sau, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi.
“Lúc này ngươi không phải nói là có mấy trăm ngàn cách để dìm chết chúng tôi sao? Nhanh lên, đừng sợ! Có cách gì cứ sử dụng đi! Lão tử tôi đây hết chờ đợi được rồi.”
Lưu Vân Kiến cười híp mắt nhìn hắn, trong giọng nói lộ
ra vẻ trào phúng và khinh thường.
Tuy rằng gia cảnh của Tôn Ngọc Long cũng giàu có, nhưng chỉ ở mức độ là một tiểu phú nhị đại, bình thường chỉ biết tỏ vẻ kiêu căng và hưng hãn, ra vẻ vô pháp vô thiên, nhưng căn bản hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc đánh nhau.
Cho nên một khi thật sự đã động thủ thì chắc chắn sẽ bị đánh cho thê thảm, tất cả dũng khí đều sẽ tan biến trong chớp mắt, bộc lộ ra bản chất yếu đuối của mình.
Máu tươi theo gò má của Tôn Ngọc Long chậm rãi chảy xuống, đem nửa khuôn mặt của hắn ta nhuộm thành màu đỏ như máu, nhưng bất kể như thế nào cũng không thể che giấu được nỗi sợ hãi và kích động trong thần sắc của hắn.
"Mày... mày đừng tới đây!" Tôn Ngọc Long run rẩy quát lớn: "Tự mình động thủ đánh nhau là hành vi của kẻ dã man, mày có gan thì đợi tao gọi một cuộc điện thoại, có dám hay không?!"
“Ngươi con mẹ nó không phải ngon lắm sao?" Lưu Vân Kiến thấp giọng mắng một câu, không chút do dự mà vung chai bia lên đập về phía hắn.
Chai bia được đánh xuống với một lực rất mạnh, còn
mang theo tiếng gió.
Đồng tử Tôn Ngọc Long co rút lại, theo bản năng
nghiêng đầu sang một bên để né tránh.
“Gầm!”
Chai bia đập vào vai Tôn Ngọc Long, không võ, nhưng phát ra một tiếng vang to lớn.
Tôn Ngọc Long đau đến mức nhe răng trợn mắt, lại liên tiếp lui về phía sau, thậm chí không cẩn thận mà đụng ngã hai cái bàn, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.
“Chậc, đáng tiếc." Lưu Vân Kiến có chút thất vọng nhìn chai bia còn đầy trong tay, thở dài một cái sau đó lại tiến tới gần Tôn Ngọc Long.
"Đừng lại đây... mày đừng lại đây!"
Tôn Ngọc Long thất kinh, sau khi dũng khí của hắn ta đã hoàn toàn tan biến, lúc này hắn đã sợ hãi tới cực điểm, đặc biệt là vết thương trên đầu hắn đang không ngừng chảy ra máu tươi, càng làm cho hắn vô cùng hoảng loạn và sợ hãi.
Mắt thấy Lưu Vân Kiến từng bước tiến tới gần, hắn lại phát ra một tiếng thét chói tai, ngay sau đó liền xoay người bỏ chạy.
Động tác xoay người chạy trốn của Tôn Ngọc Long thật sự quá mức quyết đoán, cho nên tôi và Lưu Vân Kiến còn chưa kịp phản ứng, hắn đã chạy ra khỏi cửa tiệm, hình bóng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
về.
Chỉ có hai tiếng thét giận dữ loáng thoáng truyền trở
“Hai người bọn mày có gan đừng đi, ở đó đợi tao, xem
tao sẽ xử lý bọn bây như thế nào!"
“Chị Niệm Niệm.... chị đừng sợ, tôi sẽ lập tức dẫn
người tới đây."
Tôi: "..."
Lưu Vân Kiến:
Trình Niệm Niệm: "..."
Lý Uyển Uyển: "..."
Tất cả bọn tôi đều nói không nên lời, một lúc sau tôi và Lưu Vân Kiến liếc nhau, hai khuôn mặt đều ngày ra: “ Con hàng đó cứ vậy mà chạy sao?"
"
“Hình như là như vậy." Lưu Vân Kiến sững sờ gật đầu, lập tức vẻ mặt không vui, "Lão tử còn chưa trải nghiệm được xúc cảm đập chai bia vào đầu như thế nào mà." “Không sao, nói không chừng lát nữa hắn còn quay lại đây."
Tôi bật cười, vẫy tay bảo Lưu Vân Kiến ngồi trở lại bàn, sau đó ánh mắt nhìn về phía của Trình Niệm Niệm và Lý Uyển Uyển.
Có thể cảm nhận được, cơ thể Trình Niệm Niệm lúc này đang vô cùng căng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, nghiêm mặt nói: "Trần Thiên Vị, ngươi hẳn là sẽ không dám đánh đàn bà phụ nữ chứ hả?"
lại.
Lời nói của Trình Niệm Niệm vẫn chưa được tôi đáp
Bởi vì ánh mắt của tôi không dừng lại trên người cô ấy
dù chỉ nửa giây, giống như nhìn về phía không khí trực tiếp lướt qua cô ấy, mà sau đó dừng lại trên người Lý Uyển Uyến.
Lý Uyển Uyến cảm nhận được ánh mắt của tôi, nhất thời trở nên căng thẳng, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, che giấu tâm trạng căng thẳng và vô cùng phức tạp trong lòng của mình.
Allnovel
Mua gói Cao cấp để loại bỏ quảng cáo )
Địch ý, phẫn nộ, sợ hãi, thậm chí còn có một chút ỷ lại và sùng bái tôi?
Chính cô ấy cũng không biết rốt cuộc cảm giác của mình đối với tôi là như thế nào.
Về phần cảm nhận của tôi đối với cô ấy, thì không quá phức tạp như vậy, ngược lại còn vô cùng đơn giản.
Tuy rằng cô gái này lúc ở Vân Đình Tiên Cảnh đã phục vụ tôi rất sảng khoái, nhưng đối với cô ấy tôi không hề có
chút tình cảm nào, chỉ đơn thuần là thú vui sắc dục.
Đêm đó sở dĩ tôi lên giường với cô ấy, phần lớn là xuất phát từ một tâm trạng muốn trải nghiệm sự thú vị khi trả thù mà thôi.
Nhưng tôi phải thừa nhận, hình ảnh cô ta một bên hầu hạ tôi, một bên dùng ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm vào tôi, lại nhịn không được mà rên rỉ cầu xin tôi dùng hết sức chơi cô ta, đích thực đã mang đến cho tôi sự kích thích và cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Cho nên tôi mới sắp xếp Vân Đình Tiên Cảnh cho cô ta một công việc an nhàn không cần đi làm, nhưng vẫn có mức thù lao tương đối cao, tương đương với việc đã bao nuôi cô nàng.
Cho nên từ bản chất mà nói, cô ấy và Đới Điềm Điềm cũng không khác biệt lắm, đều là những người phụ nữ được tôi bao dưỡng.
Điểm khác biệt duy nhất là tôi ít nhiều vẫn có chút tình cảm với Đới Điềm Điềm hoặc ít hoặc nhiều.
Nhưng đối với cô ta, tôi chỉ xem cô ấy như một món đồ chơi có thể dùng để chơi đùa tiết dục mà thôi.
Lúc bình thường thì vứt sang một bên, thỉnh thoảng nhớ tới thì có thể chơi đùa.
Ngoài ra, không có bất kỳ tình cảm nào khác.
Cho nên từ cái lần gặp cô ta ở Vân Đình Tiên Cảnh lúc trước, hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau. Nếu
không phải lần gặp tình cờ này, chỉ sợ tôi còn không nhớ nối mình còn có một món đồ chơi như vậy.
Ánh mắt của tôi không kiêng nể gì đánh giá toàn thân của Lý Uyển Uyển.
Váy ngắn liền áo màu đen trắng, lộ ra hai cặp đùi trắng nõn, mặc dù cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được quy mô của cặp ngực to bự của cô ấy, làm cho tôi có chút không nhịn được mà muốn ngay lập tức xé rách lớp quần áo đó, để phóng thích cặp ngực trắng nón kia ra.
Lý Uyển Uyển dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, có vẻ càng căng thẳng hơn trước, trên khuôn mặt hiện lên một lớp ửng đỏ nhàn nhạt, ngay cả hô hấp cũng trở nên hơi dồn dập.
Trình Niệm Niệm bên cạnh cô ta dường như phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, sự căng thẳng trong ánh mắt đã giảm đi một chút, lại thêm một phần hoài nghi.
Mà giờ phút này tôi lại đang suy nghĩ một vấn đề khác.
Nếu hơn nửa đêm tình cờ gặp được món đồ chơi của mình, vậy đêm nay có nên chơi đùa một chút không? Quên đi, cũng không có tâm trạng đó.
Lần sau tính tiếp vậy.
Tôi khẽ lắc đầu, khoát tay với Lý Uyển Uyển một cái sau đó liền ra lệnh: "Về nhà đi."
Lời nói vừa dứt, Trình Niệm Niệm nhất thời càng thêm nghi hoặc, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa tôi và Lý Uyến Uyến.
Lưu Vân Kiến cũng không nhịn được mà trừng to hai mắt, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Lý Uyển Uyển lúc bây giờ toàn thân đều cứng đờ, kiên trì nhìn về phía tôi, cắn răng tức giận nói: "Trần Thiên Vị, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho tôi! Ngươi nghĩ ngươi là ai hå?"
Tôi hơi nhíu nhíu mày, âm thanh càng thêm bình tĩnh, "Cút trở về, đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”
Cả người của Lý Uyển Uyển không ngừng run rẩy, hàm răng cắn chặt, vẻ mặt vừa căm thù vừa chán ghét, nhưng sâu trong ánh mắt lại toát lên sự sợ hãi.
Cô ấy vì tức giận mà không ngừng thở hổn hển, cặp núi non trùng điệp phía trước ngực cứ thế mà nâng lên hạ xuống, sắc mặt đỏ bừng, giống như là một ngọn núi lửa có thế phun trào bất cứ lúc nào vậy.
Nhưng cuối cùng, có vẻ như nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy đã giành chiến thắng.
Chỉ thấy cô ta khẽ cắn môi, hừ lạnh một tiếng, nói: "Niệm Niệm, chúng ta đi!"
Lời nói còn chưa dứt, cô ta liền kéo cánh tay của Trình Niệm Niệm đang ngồi bên cạnh, kéo cô ta bước nhanh ra
khỏi tiệm thịt nướng, theo tiếng giày cao gót xa dần, bóng
dáng của hai cô gái cũng nhanh chóng biến mất ở cuối con đường trong màn đêm.
Cô gái này sợ là đã quên mất địa vị của mình.
Xem ra cần phải dành chút thời gian để cô ấy nhớ lại cho kỹ.
Tôi tự châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, hưởng thụ khoái cảm nho nhỏ khi nicotine tràn
vào phổi, ai ngờ vừa mới quay đầu lại đã bị Lưu Vân Kiến làm cho hoảng sợ.
“Con mẹ nó, cậu làm gì vậy?"
Tôi theo bản năng mà ngửa đầu ra sau, đẩy khuôn mặt to lớn của Lưu Vân Kiến ra.
Lưu Vân Kiến trừng to mắt như hai cái bóng đèn, há to miệng nhưng lại cố tình không nói lời nào, giơ ngón tay chỉ chỉ ra ngoài cửa, lại chỉ chỉ tôi, vẻ mặt kích động hưng
phấn, lóe ra vẻ tò mò hóng chuyện một cách điên cuồng.
Tôi tức giận nói: "Có rắm thì phóng, đừng ở đây chơi trò bí hiểm với tôi."
"Không phải... ý tôi là... cậu và Uyển Uyển... hai người rốt cuộc có mối quan hệ gì vậy!"
“Mối quan hệ gì chứ?"