Giọng nói của Lưu Vân Kiến tràn ngập ý nghĩa châm chọc.
Tôi biết, cậu ta sở dĩ nói như vậy, mục đích thật sự là muốn trút giận giúp tôi.
Dù sao cậu ta cũng là người anh em thân thiết nhất của tôi, lại hiểu rõ Trình Niệm Niệm đã tổn thương tôi nhiều đến mức nào, cũng như trong khoảng thời gian vừa mới chia tay với cô ấy tôi đã thất thần và chán sống ra
sao.
Đương nhiên, những chuyện này sớm đã qua đi rồi, tôi cũng đã sớm không để cô ta ở trong lòng nữa. Hiện tại cảm nhận của tôi đối với cô ta ngoại trừ sự chán ghét ra, cô gái này đã không còn khiến tôi có cảm xúc nào khác.
Tiếng cười vừa đột ngột vừa có ý châm chọc lúc này, vang lên trong tiệm nhỏ nên có chút chói tai, ba người Trình Niệm Niệm đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía bọn tôi.
Tôn Ngọc Long nhíu mày đánh giá chúng tôi, há mồm mắng: "Bọn khốn khiếp nhà các ngươi, cười lớn như vậy là trong nhà có người mới chết sao?"
"Con mẹ nó ngươi nói cái gì!” Lưu Vân Kiến lập tức
trợn mắt đứng dậy.
Ánh mắt của Tôn Ngọc Long đánh giá Lưu Vân Kiến, lộ ra nụ cười khinh thường, đang muốn nói chuyện, liền bị Trình Niệm Niệm ngăn lại.
“Trần Thiên Vị, không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, hai người các ngươi vẫn ấu trĩ và hung hăng như vậy."
Trình Niệm Niệm nhìn tôi, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Tức giận mắng chửi, lời nói châm chọc, những hành vi dùng sức mạnh miệng lưỡi của các ngươi chỉ thể hiện các ngươi là người vô dụng mà thôi."
Bên cạnh đó, Tôn Ngọc Long có chút kinh ngạc nhìn Trình Niệm Niệm: "Chị Niệm Niệm, chị quen hai người bọn họ sao?"
“Có Biết." Trình Niệm Niệm lạnh lùng gật đầu, lại nói tiếp: "Người đó là bạn trai cũ thời trung học của tôi, bởi vì không cầu tiến nên tôi đã chia tay cậu ta rồi. Không ngờ lại trùng hợp gặp nhau ở đây, càng không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn còn ghi hận trong lòng, giống như người lạ chẳng lẽ không tốt sao, hết lần này tới lần khác đều chủ động khiêu khích và châm chọc tôi. Thật sự không hiểu rằng cứ làm như vậy, chỉ thể hiện bản thân mình là một con người ấu trĩ và vô dụng sao?"
Giọng nói của Trình Niệm Niệm tràn ngập ý nghĩa châm chọc và khinh thường sâu sắc.
Tôn Ngọc Long như bừng tỉnh đại ngộ, liền gật đầu
nói: "Trách không được sao hai tên khốn khiếp đó lại nhảy tưng tưng lên như vậy, thì ra chuyện là vậy."
“Trình Niệm Niệm, tôi khuyên cô đừng làm chuyện xấu hổ nữa.
Lưu Vân Kiến đã không còn nhịn được mà vẻ mặt vô cùng giận dữ, trầm giọng nói: "Lúc trước tại sao cô chia tay với lão Trần, trong lòng cô không hiểu sao? Không phải
là chê cậu ta xuất thân không tốt, chê cậu ta không có tiền sao, hiện tại lại nói xấu cậu ta không cầu tiến? Tự đóng gói bản thân mình thành một người bị hại, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu đối phương, cô nên biết điều một chút đi."
Tiếng thét phẫn nộ vang vọng trong quán, làm cho những vị khách ở các bàn khác cũng nhao nhao liếc nhìn, quán thịt nướng vốn ồn ào liền lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.
Lúc này đã thấy Trình Niệm Niệm liếc Lưu Vân Kiến và
một cái, mặt không biến sắc lại nói, "Không có tiền và
không có chí tiến thủ, vốn chính là một mà. Nếu cậu ta chịu cầu tiến một chút, sao có thể không kiếm được tiền chứ?"
Lưu Vân Kiến bị lời nói của cô ta làm cho bối rối, lập tức càng thêm tức giận, "Vậy cô nói thử xem, lúc đó cậu ta mới chỉ là một học sinh trung học, thì làm sao có thể kiếm được tiền hả?"
“Cho nên tôi mới lựa chọn chia tay với cậu ấy, buông tha cho nhau, ai cũng đừng làm lõ việc của ai." Trình Niệm Niệm làm ra vẻ đúng tình hợp lý lại nói tiếp: "Thực tế đã chứng minh rồi đó, lựa chọn của tôi cũng không sai. Sau nhiều năm như vậy, bây giờ cậu ta vẫn chỉ có thể ăn cơm và uống rượu trong cái quán nhỏ ven đường này, thậm chí còn bởi vì chuyện năm đó mà ôm hận trong lòng, chính mình không dám mở miệng, lại mượn người khác mở miệng và gây sự giúp mình. Hoàn toàn không có chút khí phách nam tử hán nào cả.”
"Còn tôi, tôi đã tìm được hạnh phúc của mình. Chỉ cần chờ thêm nửa năm, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ gả vào hào môn, tài sản trong nhà vị hôn phu của tôi đã vượt qua một tỷ. Cách ăn mặc của tôi, những mối quan hệ của tôi, cuộc sống hằng ngày của tôi, căn bản không cùng một đẳng cấp với các cậu."
"Cho nên, nếu các cậu có ý đồ dùng ngôn ngữ khiêu khích để chọc giận tôi, tôi khuyên các cậu hãy tỉnh táo lại
vn
шевце
đi. Bởi vì chúng ta không phải là người ở cùng một thế giới, các cậu hiện tại ngay cả tư cách để cho tôi nhìn một cái cũng không có."
Trình Niệm Niệm chậm rãi nói, vẻ mặt bình tĩnh và thong dong, tận tình phơi bày hết cảm giác ưu việt của bản thân ra ngoài.
Tôn Ngọc Long còn cười lớn và phụ họa theo: "Haha, nói hay lắm! Cái loại tiểu tử khốn khiếp này, sao có thể so sánh với Ngải thiếu gia của chúng ta chứ! Chị Niệm Niệm, chị cũng không cần để ý đến bọn họ, vô duyên vô cớ tự hạ thấp thân phận của mình."
Trình Niệm Niệm vừa cao ngạo vừa làm ra vẻ rụt rè gật đầu, lại không phát hiện bạn thân bên cạnh mình từ đầu đến cuối đều không nói một câu, không chỉ như thế, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, vẻ mặt vô cùng kì quái.
Lưu Vân Kiến cười lạnh liên tục, đang muốn mở miệng, lại bị tôi ngăn lại.
“Được rồi, không cần phải nói nhiều nữa." Tôi mỉm cười nói: "Hai anh em chúng ta đang uống rượu rất vui vẻ với nhau, đừng vì loại người đó mà làm mất tâm trạng."
Nghe thấy vậy, Trình Niệm Niệm lại nhíu mày, có vẻ đã bị thái độ bình thản của tôi chọc giận, ánh mắt liền hiện lên một chút bực tức và muốn ăn thua đủ.
Nhưng cô ta không mở miệng nữa, mà ánh mắt lắng
lặng nhìn về phía Lý Uyển Uyển.
Thường ngày vào lúc này, bạn thân của cô ta đã sớm xông lên giúp cô tấn công một cách điên cuồng, nhưng hôm nay...
Lý Uyển Uyển khẽ cúi đầu, giống như căn bản không nhìn ánh mắt của Trình Niệm Niệm vậy, không nói tiếng nào.
Chân mày của Trình Niệm Niệm lại càng nhíu chặt hơn, lộ ra vẻ không vui.
Tôn Ngọc Long bên cạnh nhìn ra vẻ không vui của Trình Niệm Niệm, thân là một người liếm chân bên cạnh Ngải Hồng, hắn làm sao có thể không nắm lấy cơ hội này để lấy lòng chị dâu chứ.
Chỉ thấy hắn ta liếc mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh một tiếng, “Tên tiểu tử khốn khiếp, nhân lúc tâm trạng chúng tôi đang tốt, còn không nhanh chóng xin lỗi chị Niệm Niệm, sau đó tự mình cút, hiểu không?”
"
Tôi nhìn bộ dạng kiêu ngạo và ương ngạnh của hắn, liền liếc nhìn Lưu Vân Kiến một cái, nhịn không được mà nở nụ cười.
“Nếu tôi từ chối thì sao?" Tôi mỉm cười hỏi lại.
“Xem ra ngươi còn chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại của các ngươi, tôi đây liền hảo tâm giải thích cho các ngươi.
"
Vẻ mặt của Tôn Ngọc Long lúc này càng thêm cao ngạo: "Bình thường mà nói, loại người nghèo kiết xác như các ngươi, tốt nhất vẫn là nên cụp đuôi làm chó, bởi vì đối với những người có tiền có thể chân chính như chúng tôi mà nói, muốn dìm chết các ngươi, có không ít hơn một trăm ngàn cách."
"Quá trùng hợp, chị Niệm Niệm đây chính là loại người
có tiền có thể mà tôi vừa nhắc đến. Chẳng qua chị Niệm Niệm có tấm lòng lương thiện, nên không muốn làm các ngươi khó xử mà thôi. Các ngươi tốt nhất cũng nên tự hiểu, ngàn vạn lần đừng làm ra vẻ không biết xấu hổ, nếu không tôi đây không ngại thay chị Niệm Niệm ra tay giáo huấn các ngươi, cho các ngươi nhận thức rõ ràng sự chênh lệch giữa hai bên."
Thái độ của Tôn Ngọc Long hết sức ngông cuồng và cao ngạo, dường như đã hoàn toàn không xem hai người
.vn
chúng tôi ra gì.
Còn Trình Niệm Niệm thì thu hồi ánh mắt từ trên người Lý Uyển Uyển, gật đầu tỏ vẻ hài lòng với Tôn Ngọc Long: "Tôi có chút mệt mỏi, cậu cứ xử lý đi.”
“Được, chị Niệm Niệm."
Tôn Ngọc Long nhếch miệng cười, bước tới chỉ thẳng vào mũi của chúng tôi, nhe răng nói: "Một cơ hội cuối cùng, hoặc là xin lỗi cút đi, hoặc là, tự gánh lấy hậu quả!”
lại.
Không khí trong quán ăn lúc này như ngưng đọng
Những vị khách ở bàn khác thấy tình thế không đúng, đã có một số đứng dậy tính tiền và rời đi trước, một số khác cũng lặng lẽ nhích ra xa một chút, sợ sẽ liên lụy đến mình.
Lưu Vân Kiến hít một hơi thật sâu, nhìn tôi thấp giọng nói: "Lão Trần, tôi không còn nhịn được nữa, phải làm sao bây giờ?"
Tôi nâng ly lên nhấp một ngụm bia, cười nói: "Đánh chết mẹ nó!”
"Đánh!” Lưu Vân Kiến nặng nề gật đầu một cái.
Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy cậu ta nghiêng người
giơ lên một cước đá về phía Tôn Ngọc Long.
Tôn Ngọc Long trợn tròn mắt, dường như không ngờ
Lưu Vân Kiến lại không hề có dấu hiệu gì mà đột nhiên động thủ như vậy, quá bất ngờ nên không kịp đề phòng liền bị đạp trúng bụng, liên tiếp lui về phía sau vài bước. Cùng lúc đó, tôi trực tiếp vớ lấy một chai bia rỗng trên bàn, giơ tay đập vào đầu hắn.
“Gầm!”
Trong chớp mắt chai bia tiếp xúc với đầu liền phát ra tiếng vang thật lớn, trong chớp mắt đã võ thành nhiều mảnh thủy tinh rời đầy trên mặt đất.
Tôn Ngọc Long phát ra tiếng kêu la thảm thiết, cơ thể không tự chủ được mà lắc lư, một dòng máu tươi đỏ sẫm hòa lẫn với bia, từ trên đầu chậm rãi chảy xuống, đem nửa khuôn mặt của hắn ta nhuộm thành màu đỏ.
"Á!"
Trình Niệm Niệm phát ra tiếng thét chói tai, sợ tới mức trực tiếp trốn ở bên cạnh Lý Uyển Uyển, theo bản năng mà đẩy cô ta ra phía trước làm bia đồ đạn cho mình.
Lý Uyển Uyến không nhịn được liền trừng to hai mắt, quay đầu nhìn về phía người bạn thân của mình, sau khi dừng lại một chút, sau đó lại quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên một cảm giác tự thấy tội lỗi. “Bốp!”
Tôi ném cái chai võ còn sót lại trong tay xuống đất, lắc lắc cổ tay, lộ ra nụ cười hài lòng, nhíu mày với Lưu Vân Kiến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!