“Ngài không phải người quyết định?”
Lưu Đại Chí sửng sốt, lập tức nịnh nọt cười nói: "Ngài đừng nói giỡn nữa, ở đất Lôi Trạch này, ngài không quyết định được, vậy còn ai có thể quyết định được chứ?”
“Bốp!”
Vương Hồng Sơn lại tát vào mặt hắn ta một cái, sau khi hừ lạnh một tiếng, cung kính hướng về phía tôi và khom người chào, sau đó quát vào mặt tên Lưu Đại Chí: "Mở to con mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, vị này chính là Thiên thiếu gia của tập đoàn Trần Thị! Thiên thiếu gia đang ở đây, ngươi nghĩ rằng ai mới là người quyết định được?”
Trần… Tập đoàn Trần Thị!
Thiên thiếu gia?!
Lưu Đại Chí trợn tròn hai mắt, ngay cả nhãn cầu cũng sắp bị lồi ra ngoài, trên mặt hiện lên sự kinh hãi và hoảng loạn tột cùng.
Chính là tập đoàn tài phiệt Trần Thị hùng mạnh nhất, nắm trong tay vô số huyết mạch kinh tế sao…
Chỉ cần xướng tên tập đoàn Trần Thị, liền trực tiếp làm Lưu Đại Chí như rơi vào trong ngục băng, sự lạnh lẽo thấu xương trong chớp mắt chiếm lấy toàn thân của hắn ta, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, khó có thể hít thở bình thường được.
Thời khắc này, hắn quả thực chỉ muốn đánh chết tươi đứa con trai ngu dốt của mình. Chọc ai không chọc, lại hết lần này đến lần khác chọc vào một vị đại nhân vật như vậy!
"Trời… Thiên thiếu gia..." Lưu Đại Chí nhịn không được mà hai chân một lần nữa lại nhũn ra, bùm một cái liền quỳ rạp xuống trước mặt tôi.
Đây đã là lần thứ hai hắn quỳ xuống trong ngày hôm nay.
Khác với lần vừa rồi, lúc này đây trong mắt hắn tràn ngập sự sợ hãi và hoảng loạn, cơ thể như vừa mới bị sét đánh vậy, đang kịch liệt run rẩy.
Lưu Phi Dương quỳ bên cạnh hắn, sớm đã bị dọa đến mặt xám như đống tro tàn, dùng ánh mắt không thể tin được ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống hai người bọn họ, nói với Lưu Vân Kiến: "Cậu thấy không, hai tên ác bá khi dễ người trong thôn này, bây giờ giống y chang hai con chó quỳ gối trước mặt chúng ta, hết giận chưa hả người anh em?”
"Ừ!" Lưu Vân Kiến gật đầu thật mạnh.
Tôi lại mỉm cười, ánh mắt đảo qua vết thương trên trán của dì Dương đang ngồi ở phía sau, ánh mắt lạnh như băng nói: "Như vậy còn chưa đủ…"
Lưu Đại Chí quỳ gối trước mặt tôi đột nhiên sợ run cả người, sắc mặt trắng bệch run rẩy nói: "Thiên thiếu gia, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không biết thân phận của ngài. Vừa rồi… vừa rồi đã nói những lời bất kính đối với ngài, thật sự vô cùng xin lỗi, ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với tôi."
Cơ thể của Lưu Đại Chí run rẩy như cái sàng.
Bởi vì hắn biết mình lần này thật sự xong rồi. Nếu như không thể cầu xin tôi tha thứ, đừng nói là tài sản và sinh kế của gia tộc, ngay cả tính mạng của mình cũng không chắc sẽ giữ được.
“Đừng nói xin lỗi với tôi.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống hắn ta, lạnh lùng nói: "Ngươi nên nói lời xin lỗi, với một người khác."
Lưu Đại Chí hơi ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, kéo con trai mình cùng nhau bò về phía dì Dương đang ngồi ở phía sau tôi, đập đầu thật mạnh xuống đất, bắt đầu khóc rống lên nhận sai và cầu xin sự tha thứ.
Hai cha con bọn họ quỳ trên mặt đất, một người vẻ mặt sợ hãi, một người thì toàn thân đầy vết thương, thoạt nhìn bộ dạng của bọn họ thê thảm đến tột cùng.
Dì Dương sớm đã bị các diễn biến bất ngờ vừa rồi làm cho có chút mơ hồ, lúc này đang kinh ngạc nhìn hai người bọn họ quỳ gối trước mặt mình và không ngừng dập đầu cầu xin sự tha thứ, trong lúc nhất thời chân tay cũng có chút luống cuống.
Tôi đi đến bên cạnh dì Dương, nhấc chân đá ngã bọn họ, không vui nói: "Nhỏ tiếng một chút, làm dì Dương của tôi sợ rồi."
Hai cha con Lưu Đại Chí nhanh chóng xoay người bò dậy, vẫn như trước không ngừng dập đầu xin lỗi, cũng không dám phát ra âm thanh nữa.
Tính cách của Dì Dương quá hiền lành và lương thiện, cho dù lúc trước đã bị hai cha con này ức hiếp đến mức độ như vậy, lúc này khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hai người bọn họ, vẫn lộ ra vẻ không đành lòng.
“Thiên Vị…” Dì Dương nắm lấy cánh tay của tôi, nhẹ giọng nói: "Hay là con tha cho cha con bọn họ lần này đi, dì thấy bọn họ cũng rất đáng thương.”
"Mẹ!" Lưu Vân Kiến bất mãn mở miệng nói, "Mẹ quên bọn họ đã từng ức hiếp chúng ta như thế nào rồi sao? Vết thương trên trán của mẹ, còn những vết thương trên khắp người con, tất cả những tổn thương này mẹ đã quên rồi sao? Bọn họ là những tên ác bá chân chính chỉ biết ức hiếp dân lành, căn bản không xứng được thương hại!"
“Nhưng mà…” Dì Dương mở miệng định nói gì đó, lại có chút do dự.
Tôi thì giơ tay lên ngăn Lưu Vân Kiến còn đang muốn tiếp tục nói chuyện, sau đó liếc mắt nhìn hai cha con kia một cái, nói: "Nếu dì Dương đã nói, vậy tôi sẽ cho các ngươi một cơ hội."
"Thật sao?!”
Ánh mắt của Lưu Đại Chí và Lưu Phi Dương nhất thời sáng lên, kích động liên tục dập đầu, cảm động đến rơi nước mắt, "Cám ơn Thiên thiếu gia, cám ơn thím Dương."
Tôi căn bản không để tâm đến lời nói của bọn họ, mà là ra vẻ đắc ý hướng về dì Dương nhíu mày một cái, "Dì Dương, con đã nói chuyện này con có thể giải quyết được mà. Dì xem con có lợi hại không?”
“Đứa nhỏ này…” Dì Dương không nhịn được mà bật cười, mỉm cười nói: "Con vẫn giống hệt tính tình lúc còn bé, rất thích vênh váo."
“Haha!” Tôi có chút ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, sau đó nói: "Chỉ cần dì biết được bây giờ bản lĩnh của con rất lớn là được, còn về mặt tiền bạc càng không cần lo lắng. Bây giờ con có rất nhiều có tiền, tiêu mãi không hết! Cho nên bây giờ chúng ta có thể đi bệnh viện để điều trị cho dì được không?”
Dì Dương nhìn thần sắc nghiêm túc của tôi, sau một chút do dự, cuối cùng gật đầu, "Được, vậy thì nghe con."
"Thật tốt quá!" Lưu Vân Kiến nhất thời mặt mày hớn hở, len lén giơ ngón tay cái với tôi.
Tôi quay đầu nhìn về phía Chim Sẻ, căn dặn nói: "Đưa dì Dương lên xe nghỉ ngơi trước, chờ chuyện bên này kết thúc, cùng nhau đưa dì Dương đến bệnh viện."
“Vâng, thiếu gia.” Chim sẻ đỡ dì Dương đi ra khỏi sân, đi về phía chỗ đậu xe bên ngoài thôn.
Chuyện sắp xảy ra tiếp theo, không nên để dì Dương nhìn thấy.
Tôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của dì ấy, cho đến khi dì ấy đã ngồi vào trong xe sau đó mới chậm rãi xoay người, lần nữa nhìn về phía hai người Lưu Đại Chí, khóe miệng chậm rãi gợi lên một độ cong lạnh như băng.
Cơ thể hai người Lưu Đại Chí lập tức run lên, lộ ra vẻ bất an.
Tôi nhìn về phía Vương Hồng Sơn, hỏi: "Lão Vương, đây là con sâu làm rầu nồi canh của công ty ông, ông định xử lý thế nào?"
Vương Hồng Sơn hiểu ý liền gật đầu, lạnh giọng nói: "Công ty bất động sản Bàn Sơn sẽ hủy bỏ tất cả hợp đồng lao động với Lưu Đại Chí, cũng sẽ điều tra rõ tất cả các công việc trong thời gian Lưu Đại Chí tại chức, nếu liên quan đến vi phạm pháp luật, sẽ thu hồi toàn bộ số tiền tham ô, cũng sẽ chuyển giao cho ngành tư pháp xử lý."
Một câu nói ngắn gọn, ẩn chứa ý nghĩ không cho bọn họ một con đường sống.
Lưu Đại Chí hiểu được, từ hôm nay trở đi mình đã mất đi sự che chở của Vương Gia, sau này cho dù làm gì đi nữa cũng khó mà tiến thân.
Thậm chí ngay cả số tiền kiếm được lúc trước, của cải mà mình rất vất vả mới tích góp được, cũng sẽ bị Vương Gia kiếm đủ mọi lý do để thu hồi lại.
Nhưng hắn ta cũng không vì vậy mà cảm thấy chán nản, mà lại thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì hắn ta biết rõ lần này mình không bị ép cho đến chết, coi như trong cái họa có cái may, có thể giữ lại mạng sống còn tốt hơn là mất tất cả.
“Lưu Đại Chí, hình phạt này ngươi có ý kiến gì không?” Vương Hồng Sơn lạnh giọng hỏi.
Lưu Đại Chí vội vàng quỳ xuống đất, khóc rống lên nói: "Không có ý kiến! Đa tạ Vương lão gia, đa tạ Thiên thiếu gia đã nhẹ tay…"
“Đừng vội cảm ơn.”
Tôi ngắt lời Lưu Đại Chí, thản nhiên nói: "Vừa rồi chỉ là hình phạt nội bộ của công ty bất động sản Bàn Sơn các người, không liên quan đến tôi, tôi cũng không có nói sẽ nhẹ tay với các ngươi.”
Lưu Đại Chí nghe vậy đồng tử lập tức co lại, hoảng loạn nói: "Nhưng… nhưng vừa rồi thím Dương đã nói…”
"Không sai, tôi đã đồng ý với dì Dương sẽ cho ngươi một cơ hội. Đừng lo lắng, cơ hội khẳng định cho ngươi."
Tôi móc bao thuốc lá từ trong túi ra, vừa mới ngậm vào miệng, Vương Hồng Sơn bên cạnh liền lập tức châm lửa cho tôi, kèm theo đó là một ánh mắt nhiều hàm ý.
“Phù…”
Tôi hít sâu một hơi sau đó phun ra làn khói thuốc, từ trên cao nhìn xuống hai người Lưu Đại Chí, "Tôi nhớ rõ lúc nãy ông yêu cầu chúng tôi tự đâm mình ba nhát, nếu có thể chống đỡ đến bệnh viện thì may ra có cơ hội sống sót, lúc đó ông có thể bỏ qua chuyện cũ đúng không? Cẩn thận ngẫm lại, đề nghị này của ông cũng khá hợp lý."
Sắc mặt của hai người Lưu Đại Chí đột nhiên biến đổi, sắc mặt ban đầu đã vốn tái nhợt, giờ phút này lại càng trở nên trắng bệch, dường như không còn chút máu nào trên khuôn mặt.
"Trời…. Thiên thiếu gia, như vậy sẽ xảy ra tai nạn chết người đó…"
“Chúng tôi thật sự biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.”
“Van xin ngài, ngài đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi một mạng đi.”
Nỗi sợ hãi cái chết đã làm cho hai người Lưu Đại Chí không ngừng run rẩy, điên cuồng dập đầu mà cầu xin tôi tha thứ, cái trán không ngừng đập thật mạnh xuống nền đất xi măng, phát ra những âm thanh rùng rợn.