Nghe được lời của tôi, Lưu Văn Bân vẫn tiếp tục già mồm cãi láo với tôi, nhưng vẫn bất mãn nhìn Lý Viện Viện một cái.
Lý Viện Viện không thèm để ý chút nào, trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của Lưu Văn Bân, chuyển một ngàn đồng hắn vừa nhận được vào tài khoản cô ta, sau đó vui mừng hớn hở đi mua sắm online.
Nhìn bộ dạng này của Lý Viện Viện, Lưu Văn Bân thở dài thật sâu, nói với tôi: "Thôi không nói nữa, buổi họp lớp tối nay, hai anh em chúng ta nhất định phải uống thật say."
Trước đây vì nghèo nên tôi chưa bao giờ tham gia các hoạt động họp lớp như vậy.
Dù sao có lúc ngay cả cơm trong căn tin cũng không có tiền để ăn, lấy đâu ra tiền đi giao lưu uống rượu chứ.
Nhưng lần này thì khác, bữa cơm chia tay trước khi tốt nghiệp, nếu không tham gia thì không hay chút nào.
Hơn nữa trong thẻ ngân hàng của tôi còn có một trăm triệu, nên không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa.
“Được.” Tôi cười gật đầu.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, lớp học ồn ào dần dần yên tĩnh lại.
Nhưng chờ mãi vẫn không thấy giảng viên đứng lớp Y Yên Mị đâu cả.
Một lát sau, một giảng viên khác đến lớp tuyên bố, giảng viên Y Yên Mị tạm thời có việc, nên tiết học này bị hủy bỏ.
Cả lớp bỗng vang lên tiếng hoan hô không ngừng, lớp học lại trở nên náo nhiệt.
Một nam sinh toàn thân diện hàng hiệu, đứng lên cao giọng nói: "Các bạn, nếu hôm nay không cần nghe giảng thì chúng ta có thể đi họp lớp ngay bây giờ cũng được. Chúng ta sẽ có nhiều thời gian để vui chơi hơn."
Nam sinh này tên là Quách Dương, là lớp trưởng của lớp này.
Trên người diện đầy hàng hiệu chứng minh gia cảnh của cậu ấy không tệ, cho nên ở trong lớp cũng được nhiều người xem trọng.
Lúc này nghe được lời đề nghị của anh ta, không ít người đều sôi nổi hưởng ứng.
“Được được, sắp tốt nghiệp rồi, đây coi như là bữa tiệc chia tay, chúng ta phải vui chơi điên cuồng một phen, đêm nay nhất định không say không về”
“Đi nhanh đi, tôi đã không thể chờ đợi được nữa rồi.”
“Lớp trưởng, chúng ta đi đâu mở tiệc vậy?”
Quách Dương được hỏi, chậm rãi mà nói: "Nếu là tiệc chia tay, vậy phải làm long trọng một chút, chúng ta đi Kim Đỉnh Yến!"
Mọi người lập tức thất kinh.
"Kim Đỉnh Yến?!”
Khách sạn năm sao mới mở ở phía Đông thành phố sao?
Nghe nói nơi đó rất đắt, hơn nữa phục vụ cũng rất xuất sắc, không đặt trước hai ngày căn bản không đặt được bàn đâu.
Quách Dương gật đầu, dương dương đắc ý nói: "Đừng lo lắng, ta có người quen ở Kim Đỉnh Yến, đã ưu ái để lại cho ta một phòng lớn, bây giờ xuất phát đi qua đó là vừa kịp thời gian."
“Lớp trưởng quả là lợi hại, có cả người quen ở Kim Đỉnh Yến, đúng thật là đại gia mà”
“Còn chờ cái gì, chúng ta đi nhanh đi!”
Một đám người nói xong liền xuất phát.
Lưu Văn Bân lại nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nói với tôi: "Lão Trần, hay chúng ta cùng mấy người Lý Viện Viện tụ tập riêng với nhau đi, quán ăn Tứ Xuyên ở cổng trường kia cũng không tệ, đi chỗ đó uống một chút không?"
Tôi ngẩn người, không nhịn được cười.
Đi Kim Đỉnh Yến, mỗi người tí nhất cũng phải tốn một ngàn tệ.
Lưu Văn Bân hẳn là lo lắng tôi không có tiền, lại ngại nói ra, cho nên mới đề nghị như vậy.
“Dựa vào cái gì mà không đi.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói bất mãn của Lý Viện Viện, "Lưu Văn Bân, em nói anh nghe, cho dù hôm nay anh có tự nguyện đi ăn phân với cái tên nghèo kiết xác này thì em cũng mặc kệ, hôm nay em nhất định chỉ đi Kim Đỉnh Yến."
Giọng nói của Lý Viện Viện khiến cho những người khác chú ý, từng ánh mắt nhìn qua hướng này.
Mấy nữ sinh bên cạnh cô ấy sau khi nhìn thấy tôi, đều lộ ra thần sắc khinh thường.
“Tôi nói ai đang làm mất hứng như vậy, thì ra là cái tên gà mờ này.”
"Cậu ta không đi cùng mọi người sao? Là vì không có tiền sao?"
“Vậy còn phải nói, bốn năm đại học, cậu ấy có lần nào tham gia họp lớp đâu”
“Không đi thì tốt, Kim Đỉnh Yến xa hoa như vậy, loại người như hắn có thể đi được sao?”
“Loại người nghèo kiết xác này chỉ xứng ăn cơm thừa ở căn tin trường học.”
Nhiều giọng nói châm chọc đùa cợt vang lên, khiến mọi người ai nấy đều cười vang.
Lưu Văn Bân nhịn không được đứng lên, tức giận nói: "Tôi thay Trần Thiên Vị trả tiền! Tất cả mọi người đều là bạn học, có cần gì phải nói ra những lời như vậy không?!”
“Lời nói thật cũng không cho nói sao?”
“Đúng vậy, tôi nói hắn ăn cơm thừa ở căn tin, là do tôi đã tận mắt nhìn thấy!”
“Lưu Văn Bân, cậu ra vẻ cái gì chứ, nếu nhiều tiền như vậy thì trả luôn phần của chúng tôi đi.”
Lớp học nhất thời trở nên hỗn loạn.
“Được rồi, mọi người bớt nói lại đi, Trần Thiên Vị cho dù là tên gà mờ đi chăng nữa, nhưng dù sao cũng là bạn học của chúng ta mà.”
Quách Dương khoát khoát tay, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Hơn nữa, tôi vốn không có ý định để mọi người tự ra tiền, chút tiền lẻ chỉ là cái đánh rắm của tôi thôi, hôm nay tôi mời khách!"
Lời vừa nói ra, cả lớp học bỗng thất kinh, sau đó tiếng hoan hô không ngừng vang lên, không khí lần nữa trở nên vô cùng náo nhiệt.
“Lớp trưởng vạn tuế!”
"Nhìn lớp trưởng người ta kìa! Lại nhìn xem một số người, nghèo rớt mồng tơi, không ra cái gì cả."
"Đây mới gọi là đại gia! Mấy vạn đồng nói tiêu là tiêu, một chút cũng không thèm quan tâm."
“Tên nghèo kiết xác Trần Thiên Vị này, hôm nay hắn lời to rồi, chắc suốt cuộc đời này hắn cũng không thể đi đến một nơi sang trọng như vậy.”
“Lớp trưởng uy vũ và hào phóng!”
Một đám người vây quanh Quách Dương mà điên cuồng nịnh nọt, đồng thời còn không quên ném những ánh mắt khinh thường về phía tôi.
Trên khuôn mặt rụt rè của Quách Dương lộ ra vẻ đắc ý.
Ánh mắt của hắn ta bất chợt nhìn về hướng một nữ sinh đang đứng cách đó không xa.
Nữ sinh kia tên là Đới Điềm Điềm, cô ấy có bộ dạng rất xinh đẹp, hơn nữa lại còn rất biết cách ăn diện, được ngầm công nhận là hoa khôi của lớp.
Nhưng danh tiếng của cô không được tốt lắm, vì bốn năm đại học cô ấy thay bạn trai như thay áo, hết một người lại tiếp một người khác.
Hơn nữa tất cả bọn họ đều là những phú nhị đại có gia cảnh rất giàu có.
Thường xuyên có người nhìn thấy cô bước xuống từ các loại xe sang trọng ở trước cổng trường.
Quách Dương đã kiên nhẫn theo đuổi cô ấy rất lâu rồi.
Nhưng so với những người bạn trai trước kia của Đới Điềm Điềm, gia cảnh của hắn ta rõ ràng kém hơn một bậc.
Cho nên Đới Điềm Điềm chỉ coi hắn như cá trong ao cá, không cự tuyệt cũng không chủ động, cứ như đang câu cá vậy, nhất quyết không để hắn đạt được ý muốn của mình.
Về những sự việc xảy ra vừa rồi, người sáng dạ chắc chắn sẽ nhìn thấu.
Quách Dương hào phóng mời cả lớp đi ăn tiệc như vậy, chẳng qua là muốn thể hiện bản thân trước mặt Đới Điềm Điềm mà thôi.
“Điềm Điềm, em cảm thấy thế nào, Kim Đỉnh Yến có được không?” Quách Dương hỏi.
“Cũng được, món cá giấm ở đó ăn rất ngon.” Đới Điềm Điềm ném cho Quách Dương một nụ cười dịu dàng.
“Em hài lòng là tốt rồi.” Quách Dương lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, dịu dàng mà nói:"Anh vừa mới mua một chiếc Z4, hay em đi xe chung với anh đến đó đi”
Đới Điềm nhẹ nhàng gật đầu, "Dạ được."
"Vậy tôi và Điềm Điềm đi trước, các cậu tự mình bắt xe đi, tiền xe tôi cũng sẽ thanh toán luôn!" Quách Dương vung tay lên, cùng Đới Điềm Điềm đi ra khỏi phòng học.
Những người khác cũng nhao nhao hưng phấn đi theo phía sau.
Lưu Văn Bân nhìn theo bóng lưng của Quách Dương, nhịn không được nhổ ra một ngụm nước miếng, "Phì, chính mình đang tỏ vẻ, còn muốn đạp người khác một cái! Không phải chỉ là mấy đồng tiền thối thôi sao, ai mà không nhìn ra tâm tư của hắn chứ!"
Tôi ra vẻ không thèm quan tâm, cười cười và hỏi:"Thế nào, vậy hai ta còn đi không?"
"Đi! Tại sao không đi! Hắn không phải có tiền sao, hôm nay tôi thật sự phải ăn cho đủ món hời này!" Lưu Văn Bân nổi giận đùng đùng nói.
Hơn nửa giờ sau, một nhóm bốn mươi người đã đến Kim Đỉnh Yến.
Lúc này Quách Dương và Đới Điềm Điềm đã ở trong đại sảnh lầu một của Kim Đỉnh Yến, mọi người phấn kích đi vào.
Chỉ có điều, sắc mặt Quách Dương lúc này lại có chút khó coi.
“Tôi rõ ràng đã đặt trước phòng riêng, ngươi lại nói với tôi là không có sao?” Quách Dương trừng mắt nhìn quản lý đại sảnh đang đứng trước mặt.
"Thật sự xin lỗi, thưa ngài. Hiện tại thật sự đã hết phòng riêng phổ thông rồi." Quản lý đại sảnh lễ phép nói.
Quách Dương chưa từ bỏ ý định và nói: "Tôi đã liên hệ Cố quản lý của các ông để đặt phòng riêng cơ mà."
Quản lý đại sảnh với ngữ điệu vừa lễ phép vừa cứng rắn mà nói, "Phòng riêng phổ thông của Kim Đỉnh Yến chúng tôi vốn không nhận đặt trước, bất kể ngài liên hệ với ai đều không nhận."
Quách Dương nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng xấu hổ.
Quản lý đại sảnh lại hỏi: "Bây giờ chỉ còn dư một phòng vip Chí Tôn, xin hỏi ngài có cần không?"
“Phòng vip Chí Tôn ư?”
Chi tiêu thấp nhất cho phòng này phải từ mười vạn trở lên, hơn nữa còn có các loại phí dịch vụ xa xỉ khác.
Quách Dương lập tức nhíu mày lại.
Hắn mặc dù muốn rất muốn ra vẻ trước mặt của Điềm Điềm, nhưng bỏ ra ba bốn vạn mời cả lớp ăn tiệc đã là cực hạn với hắn rồi.
Bắt hắn phải tiêu hơn mười vạn ư? Không khác nào đang muốn lấy mạng của hắn.
Sau một hồi suy nghĩ, Quách Dương xoay người lại nói với đám đông đang tiến vào sảnh: "Mọi người, chuyện là khách sạn đã đưa phòng riêng mà tôi đã đặt trước cho nhóm khách khác rồi. Các bạn học, hay là chúng ta đổi chỗ khác đi?"
“A…” Mọi người vốn đang vô cùng phấn kích, nghe vậy đều đồng loạt phát ra những tiếng rên thất vọng.
Quách Dương nhún vai, làm ra vẻ bất đắc dĩ mà nói: "Không có cách nào khác, là sai lầm của khách sạn, tôi bây giờ có tiền cũng không xài được."
Tôi nghe vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, liền nói: "Không phải quản lý vừa nói còn có phòng vip Chí Tôn sao? Sao cậu không lấy phòng đó đi?”
Sắc mặt Quách Dương lập tức trầm xuống, nhìn chằm chằm vào tôi, cười lạnh nhạt mà nói: "Loại người như cậu có biết phòng vip Chí Tôn là như thế nào không hả?"