Ăn xong điểm tâm ngọt trên xe, Vu Chi bỗng cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp.
Sau khi vào cửa, cô đổi dép lê muốn đi xem tủ lạnh, kết quả bị người phía sau kéo cổ áo.
Lục Bách Sâm ngữ khí nghiêm túc: "Tối nay không được ăn nữa."
Vu Chi trộm lè lưỡi, ngồi trở lại sô pha.
Tin nhắn WeChat không ngừng gửi đến.
Cô lấy điện thoại, mở ra liền thấy tin nhắn như bom pháo oanh tạc của Tề Đan Đan.
Đan Đan: Tiểu Chi, mau ra đây!
Đan Đan: Nói cho cô nghe một tin tức xấu.
Đan Đan: Tiểu tiện nhân Trương Giai Di kia nằm viện rồi.
Đan Đan: Một đạp của tôi đá gãy hai cái xương sườn của cô ta rồi.
Vừa nhìn đến tin nhắn này, Vu Chi vốn đang ngồi trên sô pha lập tức bật dậy.
Vu Chi:.......
Vu Chi: Giơ chân một cái có thể đạp gãy xương sườn của người ta?
Đan Đan: ( ủy khuất) tôi thật sự không dùng lực mà, có lẽ bị gãy lúc ngã xuống sàn nhà. Dù sao thì kết quả cũng là cô ta nằm viện.
Vu Chi: Sao mà cô biết được?
Đan Đan: Ba mẹ cô ta tìm đến cửa, giờ tôi đang trốn trong phòng, Tào Cảnh Ngôn đang ở ngoài đối phó.
Vu Chi: Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Vu Chi vừa gõ xong tin nhắn, điện thoại trong tay liền bị lấy mất.
Sau đó, liền có một ly sữa bò nóng được nhét vào tay cô.
"Uống đi."
Lục Bách Sâm ngồi xuống cạnh cô, dựa vào sô pha, một tay tùy ý lướt xem lịch sử trò chuyện của hai người các cô.
Đúng lúc này, Tề Đan Đan lại gửi tới một tin nhắn.
Đan Đan: Tôi cũng không biết làm sao bây giờ, cùng lắm thì để cho cô ta đánh lại, sợ cái gì, không cần sợ cô ta!
Vu Chi: Lộn xộn.
Đan Đan:....Tiểu Chi, sao giọng điệu của cô bỗng giống Sâm ca thế.
Vu Chi ngồi trên sô pha, hai tay bưng cái ly, vươn cổ nhìn màn hình di động.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Lục Bách Sâm không ngừng gõ màn hình di động.
Vu Chi: Đừng làm gì cả, đi ngủ sớm một chút.
Đan Đan: A, vậy cô xử lý thế nào?
Lục Bách Sâm tắt màn hình điện thoại, đặt sang một bên.
"Em giải thích một chút, tại sao đánh người?"
Vu Chi một hơi uống hết cốc sữa bò, thở dài một hơi, nói: "Cô ta tâm tư đen tối."
Lục Bách Sâm nhìn cô, cũng không mở miệng, chờ cô nói tiếp: "Em cùng Đan Đan đối với cô ta vẫn luôn không có ấn tượng gì tốt, là do lúc trước anh vô tình nói đang có dự án hợp tác cùng cha cô ta nên em mới không cùng cô ta xé rách mặt, cứ nghĩ trừ lúc cùng chơi mạt chược ra thì thường ngày cũng không gặp nhau mấy."
"Nhưng ở trong tiệc sinh nhật Đan Đan, chính cô ta là người lấy WeChat của em cho người đàn ông khác, ý đồ xin WeChat rõ ràng như vậy, em không tin cô ta không nhìn ra được."
"Ngày hôm qua, sau khi xoá WeChat, em đã nghĩ không muốn so đo với cô ta rồi. Thế nhưng người này hôm nay mời em với Đan Đan đi ăn cơm, lại còn gọi thêm người đàn ông kia nữa."
"Rõ ràng chính là cố ý, nếu không phải em đánh không lại cô ta thì em cũng đã xông lên rồi."
Lục Bách Sâm nghe xong gật gật đầu.
Anh im lặng không lên tiếng, cầm lấy di động, lại gửi cho Đan Đan một tin.
Vu Chi: Lần này xuống tay quá nhẹ.
Đan Đan vẻ mặt hoang mang: Hả?
Vu Chi: Lần sau đừng hạ thủ lưu tình, đánh cho tàn phế, anh chịu.
Vu Chi nhìn tin nhắn Lục Bách Sâm vừa gửi, đoạt lấy điện thoại: "Anh đừng dạy loạn làm hư người khác, Đan Đan thẳng tính, nếu lần sau nhìn thấy Trương Giai Di, có khả năng sẽ đánh thật đấy."
Lục Bách Sâm vẻ mặt nhàn nhạt: "Vậy cứ đánh thôi."
Vu Chi cạn lời.
"Đã 10 giờ, em đi lên tắm rửa trước đi."
Vu Chi nhanh chóng hỏi: "Vậy anh làm gì?"
"Gọi điện thoại."
Vu Chi nga một tiếng, lên lầu.
Vu Chi tắm xong, đánh răng, khăn lông bọc lấy mái tóc ướt sũng, trên mặt đắp mặt nạ, ngồi trên sàn nhà dựa vào mép giường chơi máy tính bảng.
Cô chơi trò ăn gà tương đối thịnh hành gần đây (có lẽ là trò BUBG), đang chơi hăng say thì cửa phòng mở ra.
Lục Bách Sâm đi đến, trên người là đồ ngủ hoa văn màu xanh biển, nhìn như vừa tắm lại một lần ở dưới nhà.
"Sao không sấy tóc?"
Vu Chi vội vàng chơi game, đầu cũng không nâng một chút: "Đợi lát nữa, để khăn lông hút nước trước rồi sấy sau."
Lục Bách Sâm "ừ" một tiếng, đi đến ngăn tủ, lấy máy sấy ở trong ra.
Vu Chi cho rằng anh thúc giục cô sấy tóc, vội vàng nói: "Đợi một chút, đợi một chút, em đang bận chơi game."
Lục Bách Sâm không nói chuyện, cắm điện, chỉnh nhiệt độ, yên lặng sấy tóc cho cô.
Vu Chi ngây ngô cười một tiếng: "Sâm ca thật tốt."
Lục Bách Sâm ở phía sau cũng không trả lời cô.
Sấy tóc xong, Vu Chi vui vẻ nằm trên giường, mở điều hoà, đắp chăn mỏng, chơi điện thoại.
Cuộc sống này, thật sự không cần quá hoàn mỹ.
Lục Bách Sâm cất máy sấy, nằm xuống cạnh cô, duỗi tay ôm cô vào ngực.
Lưng Vu Chi kề sát lồng ngực ấm áp của anh.
"Vừa rồi anh gọi điện cho ai vậy?"
"Trương An Quốc"
Vu Chi kinh ngạc: "Ba của Trương Giai Di?"
"Ừ, ngủ đi, việc này anh sẽ xử lý."
Vu Chi gật gật đầu, cảm giác nghe được lời này của anh, trong lòng cô lập tức an tâm.
Sáng sớm hôm sau, Vu Chi bị tiếng điện thoại đánh thức.
Vu Chi vừa nhìn, mới có 7 giờ sáng, cô nằm trong ngực Lục Bách Sâm tỏ vẻ bất mãn.
Giọng cô khàn khàn, rõ ràng là bộ dáng chưa tỉnh ngủ: "Sâm ca, Đan Đan ở dưới lầu, đang đứng trước cửa."
Lục Bách Sâm hé mắt, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, vùi mặt vào tóc cô, cọ cọ, mùi hương nhẹ nhàng xông vào mũi: "Cô ấy tới làm gì?"
"Cô ấy nói đi ngang qua."
Lục Bách Sâm thở dài, mở mắt, nhìn đồng hồ, ngồi dậy, đi dép: "Anh xuống nhìn xem."
Vu Chi mơ mơ màng màng "ừ" một tiếng, ôm lấy gối của Lục Bách Sâm, vùi mặt tiếp tục ngủ.
Một lát sau, Vu Chi cảm giác được có người vẫn luôn sờ đùi mình, cô không ngừng né tránh, nhưng cái tay kia vẫn như cũ đuổi theo vuốt ve.
Vu Chi tức giận lẩm bẩm một câu: "Sâm ca, đừng náo loạn, em muốn ngủ."
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ vui vẻ.
Vu Chi lập tức thanh tỉnh không ít, hé mắt nhìn xem, liền thấy gương mặt tươi cười của Tề Đan Đan.
"Ha ha, cô cuối cùng cũng tỉnh."
Vu Chi bất mãn vùi đầu vào gối: "Sao cô lại đến sớm vậy."
Tề Đan Đan vỗ một cái vào mông Vu Chi: "Mau đứng lên, tôi nói cô nghe một tin tốt."
Vu Chi rầu rĩ nói: "Cô nói đi, tôi nghe đây."
"Ngày hôm qua, Sâm ca gọi cho lão ba của tiểu tiện nhân Trương Giai Di kia."
Vu Chi buồn ngủ mông lung nói: "Tôi biết rồi."
"Lúc ấy ông ta đang làm loạn ở nhà của chúng tôi, Tào Cảnh Ngôn giảng hòa, ông ta cũng hờ hững, mãi đến khi Sâm ca gọi đến."
"Ông ta lập tức ngoan như chó, trên mặt tươi cười, một Lục tổng, hai Lục tổng. Cũng không biết Sâm ca bên này nói cái gì, sắc mặt ông ta đều thay đổi, cuối cùng một tiếng cũng chưa kêu đã xám xịt rời đi rồi."
Vu Chi nghe xong, lập tức có tinh thần, từ trên giường ngồi dậy, hỏi: "Sâm ca nói gì?"
Tề Đan Đan lắc đầu: "Tôi cũng không biết, lúc ấy tôi đang trốn trong phòng."
Vu Chi bĩu môi, lại nằm xuống: "Cô đến đây chỉ để nói cho tôi cái này?"
"Đương nhiên không phải, tôi vừa rồi là đi bệnh viện hỏi thăm tiểu tiện nhân Trương Giai Di kia."
Vu Chi nghiêng đầu nhìn cô nàng: "Cô đi xem cô ta làm cái gì?"
"Lão Tề nói mặc kệ đúng hay sai, đả thương người khác, phải đi thăm người ta, vốn định để cô đi nữa, nhưng tôi sợ bộ dáng nhuyễn manh này của cô bị cô ta bắt nạt, nên tự mình mình đi, thuận tiện nhìn xem hiện tại cô ta có bộ dạng gì."
Tề Đan Đan ngồi ở trên ghế, kích động nói: "Để chọc giận cô ta, tôi phải dậy từ 5 giờ sáng, trang điểm tinh xảo, quần áo chỉnh tề, mang theo chút trái cây. Lúc tôi tới, cô ta còn chưa tỉnh đâu, là tôi lay cô ta dậy đấy."
"Cô không biết bộ dạng tỉnh ngủ vì đau của cô ta ra sao đâu, nhe răng trợn mắt gào lên, nhưng cô ta thật sự không chịu được."
Tề Đan Đan tỏ vẻ đắc ý vì vừa thực hiện được một trò đùa dai.
Vu Chi ngữ khí bất đắc dĩ thở dài: "Cô nha, thật là tức chết người không đền mạng."
Tề Đan Đan cười hắc hắc.
Bị cô nàng làm ầm ĩ như vậy, Vu Chi cũng chẳng muốn ngủ nữa, cô ngồi dậy chỉnh lại quần áo rồi vào nhà tắm rửa mặt.
Lúc cô đi ra, Tề Đan Đan đã ngồi trên sô pha trong phòng khách dưới nhà, ăn hoa quả mà dì Dương gọt sẵn.
Vu Chi chậm rãi đi xuống, nhìn Lục Bách Sâm đang ngồi ở bàn ăn.
Đã rất lâu rồi cô chưa dậy sớm như vậy, bây giờ cũng chẳng muốn ăn sáng, cho nên dứt khoát ngồi xuống cạnh Tề Đan Đan, tiếp tục nghe cô nàng kể về vụ gièm pha của Trương Giai Di.
Một lúc sau, Lục Bách Sâm ăn sáng xong, lên lầu thay quần áo.
Từ soái ca đồ ngủ bỗng biến thành tinh anh giới thương nghiệp.
Lục Bách Sâm bước đến phòng khách, nói: "Anh đi làm đây."
Vu Chi xoay người, dựa vào sô pha nhìn anh, gật gật đầu: "Vâng, trên đường đi chậm một chút."
Lục Bách Sâm 'ừ' một tiếng, liền xoay người rời đi.
Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, Tề Đan Đan mới nhẹ nhàng vỗ vai cô.
"Này này, giữa hai người là tình huống gì đây?"
Vu Chi vẻ mặt khó hiểu: "Là sao?"
"Bình thường hai người cảm tình tốt như vậy, trước khi đi làm cũng không có hôn chào buổi sáng sao, hôn tạm biệt hay gì đó ấy."
Tề Đan Đan nói làm mặt Vu Chi lập tức đỏ lên: "Cô nói linh tinh cái gì vậy."
"Tôi không hề nói linh tinh nha, chẳng lẽ hai người vẫn luôn không có sao."
Vu Chi trầm mặc.
Lúc trước hình như có, nhưng mà về sau cô lại không hay dậy sớm, hai người liền thật lâu không ăn sáng cùng nhau rồi.
Anh không muốn đánh thức cô liền đem hết đồ đặt ở phòng tầng dưới.
Lúc cô tỉnh dậy thì anh đã đi làm mất rồi.
"Tôi thấy cô ở nhà nhiều phát ngốc rồi."
Vu Chi dựa vào sô pha, thở dài: "Haiz, thật sự nên ra ngoài làm việc rồi. Ở nhà quá nhàm chán, tôi thấy cô cả ngày đi làm nhưng tinh thần so với tôi còn tốt hơn."
Tề Đan Đan nhún nhún vai: "Không có biện pháp, việc phải làm mỗi ngày quá nhiều, tôi thấy thân thể nho nhỏ này của cô, hai ngày tôi liền có thể khiến cô bị bệnh."
Vu Chi buồn bực: "Nào có khoa trương như vậy chứ."
"Ừ, vậy ra ngoài đi làm thử xem, có thể gặp nhiều người hơn, đừng luôn tránh ở trong nhà, cô lười như vậy, điều dưỡng thân thể ở chỗ nào, rõ ràng là chờ người mốc meo hết lên."
Vu Chi:......
"Tôi sẽ suy nghĩ."
"Có gì hay đâu mà nghĩ, đến công ty của Sâm ca kìa, mỗi ngày giám thị anh ấy, xem bên người anh ấy có cô gái nhỏ nào không, nếu dám có chân nào bên ngoài, cô trực tiếp đá chết anh ấy."
Vu Chi lắc đầu: "Không, tôi không thích sử dụng bạo lực, tôi thích ăn miếng trả miếng."
"Hả?"
"Anh ấy dám có chị gái nhỏ, tôi liền tìm một anh trai nhỏ."
Tề Đan Đan:.....
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Bách Sâm: Có phải lại ngứa da không?
Vu Chi: Không có, chính là miệng tiện một chút. (Co thành một đoàn)