Lần hợp tác đầu tiên giữa ba người kết thúc mỹ mãn, Từ Phượng vỗ ngực đảm bảo có tự tin nhất định sẽ chỉnh sửa phần hậu kì ngon nghẻ con bà bảy.
Còn mạnh miệng lấy nhan sắc bạn gái tương lai ra thề, video này chắc hắn hot rần rần cho coi.
Đường Uất Thanh nhìn Từ Phượng thề non hẹn biển, cảm thấy vô cùng lo lắng cho đối tượng tương lai của cậu ta.
Ngày cuối tuần vui vẻ cứ thế trôi qua, Đường Uất Thanh trở lại trường học.
Sau đó được cho hay--
Sắp có một bài kiểm tra Tiếng Anh.
Đường Uất Thanh không có cảm giác gì, Tô Bách cũng bình tĩnh như thường, người duy nhất nhảy tới nhảy lui chính là Từ Phượng, thành tích quanh năm bét sổ.
Chỉ một bài kiểm tra thế này thôi, đã lấy đi 80% tế bào não của Từ Phượng.
"Toang rồi toang rồi, cô Trương nói, nếu lần này mình còn không đủ điểm trung bình nữa sẽ tìm phụ huynh lên là cái chắc." Từ Phượng vẻ mặt tuyệt vọng, "Đã bao lớn rồi chứ, sao còn thích mách phụ huynh nữa trời."
"Vả lại độ khó lần này còn chả biết thuộc cấp độ ma quỷ gì, một chuỗi dày ngoèn dài nghèo cứ như đống mật mã rối beng ấy?" Từ Phượng lẩm bẩm.
Từ Phượng vừa nói xong, lại ngẩng đầu lên, chỉ phát hiện hai người trước mặt mình, một người thì vẫn lạnh lùng bình tĩnh xoay bút, người còn lại vẻ mặt khó hiểu, hiển nhiên không hiểu được tâm trạng của Từ Phượng.
Từ Phượng: "..."
Lẽ ra không nên phàn nàn với hai người này mà.
Từ Phượng tức tối, "Nếu không phải vì cắt video biên tập hậu kì, tối qua còn thức cả đêm không chợp mắt, bài kiểm tra hôm nay cứ thế tan tành theo mây khói sao?"
Tô Bách lạnh lùng đập tan ảo tưởng của Từ Phượng, "Bằng trình độ này của cậu, chưa biết chừng thức đêm đoán bừa còn thi tốt hơn so với ngày thường đấy."
Từ Phượng: "...Tô ca, tuyệt giao đi."
Đường Uất Thanh bật cười thành tiếng.
Từ Phượng quả thật y chang thằng hề dở hơi.
Vương Phàn Đăng đi ngang qua tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, có hơi kinh ngạc, "Cắt video? Từ Phượng, mày còn mở thêm cả nghề này nữa cơ à?"
Từ Phượng lập tức nghênh cổ đắc ý, "Chuẩn đấy, tao nói mày nghe, video này đảm bảo hot rần rần, không hot cứ tìm tao."
Vương Phàn Đăng sửng sốt, sau đó nhìn Từ Phượng, chần chừ hỏi: "Thứ mày viết ra thật sự có thể quay?"
"Đồ tao viết ra làm sao hả!" Từ Phượng bực mình.
Vương Phàn Đăng ngơ ngác, "Không phải mày viết cái ấy ấy sao hả? Quay xong còn không phải bị cấm chiếu?"
Đường Uất Thanh nghe được ba chữ này, vẻ mặt khó hiểu, "H văn ngắn?"
Từ Phượng:!!
Lông mày Tô Bách khẽ nhúc nhích, cười như không cười nhìn Từ Phượng.
Từ Phượng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Có thật mày lấy mấy cái thứ đó đi quay không hả?" Vương Phàn Đăng không hề cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai, cười hớn hở trêu chọc, "Chờ thành phẩm ra xong nhớ để tao một phần đấy."
Từ Phượng không còn chi lưu luyến, "Mau câm miệng đi."
"Sao chứ, không phải trước đây đều đưa cho bọn tao xem trước sao?" Vương Phàn Đăng khó hiểu.
Từ Phượng thấy vẻ mặt Đường Uất Thanh ngày càng không đúng, vội vàng ngắt lời, "Không phải cái loại đó, lần này chỉ viết bình thường thôi, phải rồi, là tiểu thuyết ngôn tình nữ chủ!"
Vương Phàn Đăng: "? Mày còn có chỉ số IQ này?"
Từ Phượng khó chịu, "Coi thường ai vậy? Bố mày đã ở trong giới văn chương này mấy chục năm rồi, có cái gì mà tao không viết được!"
Vương Phàn Đăng ồ một tiếng, "Được được được, mày nói cái gì thì là cái đó vậy."
Vương Phàn Đăng vừa rời đi, Từ Phượng lập tức chắp tay trước ngực.
Đường Uất Thanh nheo mắt nhìn Từ Phượng.
Từ Phượng còn nhìn ra tia sát ý từ trong đó, cả người đều giật mình, "Uất ca, tớ thề, kịch bản tớ viết cho hai cậu đều rất bình thường đấy."
Từ Phượng nói xong, lại nhìn sang Tô Bách bên cạnh, nếu anh trai này không tự ý thêm thắt, nhìn vào quả thực chỉ là kịch bản đơn thuần thôi.
Đường Uất Thanh bẻ lái sang chuyện khác, "Cậu viết gì trên diễn đàn?"
Từ Phượng hít sâu một hơi.
Thôi tiêu, quên mẹ cái này.
Cậu ta toàn xài nick clone trên diễn đàn, mắt thấy không có bao nhiêu người quen mình, cứ thế theo đà xõa cánh tung bay, cho nên quả thực có chút màu vàng trong văn cp.
Đường Uất Thanh chưa đọc xong, nhưng cậu không ngốc, bây giờ cái gì cũng rõ.
Lúc đó cậu chưa đọc xong nhưng đã nhận ra nó hơi sai rồi, Vương Phàn Đăng vừa nói xong, cậu đã rõ mười mươi.
Từ Phượng cười khan, "Cái kia...chỉ tính là sở thích mà thôi."
"Sở thích của cậu đủ rộng đấy." Đường Uất Thanh lạnh lùng nói.
Tim Từ Phượng như hẫng một nhịp, miệng còn nhanh hơn não, "Cái đó, Tô ca không phải cũng đọc sao!"
Đường Uất Thanh dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang Tô Bách, "Cậu sớm đã biết cậu ấy viết gì rồi?"
Từ Phượng nói xong đã hối hận cực kì.
Đời này coi như xong, mình kéo Tô ca xuống nước cùng, nếu Tô ca giận lên, còn chả phải lấy cái mạng chó này ra tạ tội?
Từ Phượng còn đang suy nghĩ lung tung, đầu liền bị vỗ cái bốp, Từ Phượng kêu lên một tiếng, đầy mặt sững sốt ngẩng phắt đầu lên nhìn Tô Bách.
Tô Bách cau mày, giữa ấn đường hiện lên vẻ ghét bỏ lẫn uy hiếp, "Thằng oắt cậu viết ba cái thứ bậy bạ gì đấy?!
Từ Phượng: "..."
Vẫn là Tô ca ghê gớm, mình viết cái gì, Tô ca không phải sớm đã biết cả rồi?
Từ Phượng nghẹn ức nửa ngày, dưới cái nhìn uy hiếp của Tô Bách giơ tay bại trận, "... Em sai rồi."
Tô Bách nghe xong lời này, vẻ đe dọa trong mắt mới tản đi, nhìn về phía Đường Uất Thanh, mang theo vài phần có lỗi, "Xin lỗi cậu."
Đường Uất Thanh vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn tim đã mềm nhũn, huống hồ, cậu cảm thấy cho dù Tô Bách có biết chăng nữa, thật ra cũng sẽ không giận.
Đường Uất Thanh vỗ nhẹ vai Tô Bách, dịu dàng nói: "Không sao đâu, không liên quan gì đến cậu."
Dứt lời, Đường Uất Thanh lại nhìn Từ Phượng.
Từ Phượng lập tức hiểu ra, "... Xóa, lát nữa tớ lên diễn đàn xóa hết!"
Đường Uất Thanh gật đầu, "Chỉ một lần này."
Từ Phượng gật đầu như gà mổ thóc.
Từ Phượng thở dài lấy điện thoại ra, vừa mới xin xóa đi, liền nhận được tin nhắn của Tô Bách.
[S Bách: Cái trên diễn đàn, cậu còn giữ bản thảo phải không. ]
Từ Phượng giật thót mình.
[Từ Phượng Hoàng: Anh yên tâm, em đảm bảo xóa sạch sành sanh, không để lại chút dấu vết nào đâu! ]
Từ Phượng kinh hồn bạt vía, kết quả một lúc sau, lại nhận được tin nhắn mới.
[S Bách: Gửi trước cho tôi một bản. ]
Từ Phượng:?
Tuy không biết Tô Bách muốn làm gì, nhưng Từ Phượng vẫn thành thật gửi một bản qua.
Tô Bách nhìn thấy tệp vừa nhận được, hài lòng gật đầu.
[S Bách: Được rồi, xóa sạch sẽ cái của cậu đi.]
Từ Phượng: "..."
Còn có loại giao dịch ngầm này, Tô ca, anh không sợ bị Uất ca phát hiện sao?
Có lẽ đi guốc trong bụng Từ Phượng cả rồi, chẳng mấy chốc Tô Bách lại gửi đến tin khác.
[S Bách: Dám nói với Đường Uất Thanh, cậu liền xong đời.].
Từ Phượng không nói nên lời, không khỏi liếc nhìn Đường Uất Thanh.
Bị Tô ca nhắm tới, coi như cậu không có phúc rồi.
Hiệu suất của Từ Phượng rất cao, chẳng mấy chốc, cậu ta đã đăng video lên, còn gửi một đường link cho Đường Uất Thanh và Tô Bách cùng xem.
Cả hai đều không phải người dùng phần mềm video, Từ Phượng năn nỉ họ đăng ký tài khoản nhưng không có kết quả, chỉ có thể sử dụng tài khoản của mình mình.
Từ Phượng lại mất ngủ cả đêm, cầm điện thoại lướt video, lượng truy cập từ 0 chậm rãi tăng lên 40, hoàn toàn khác xa với những gì cậu ta dự liệu.
Nhưng bình luận rất phong phú, chẳng hạn như:
'Aaaaaaah, hai anh mau cưới ngay đi!! Em là Cục Dân Chính đây!! '
'Hôn đi hôn đi! Sao không dùng miệng mớm!!'
'Là người mới? Cảnh quay này hết sảy rồi, nhan sắc chất lượng như hai tiểu ca ca đây sao không hot được?!'
'Awsl, cứ giết tui góp vui cho hai anh ấy đi!'
'...'
Rõ ràng là một loạt bình luận tốt, nhưng lượng truy cập vẫn lên không nổi.
Từ Phượng lo lắng đến mức hai mắt treo thâm quầng to đùng, cảm thấy đến lúc thi đại học chắc cũng không căng thẳng như thế này.
Cậu ta cảm thấy video này không hot, hai ông lớn kia sẽ làm thịt cậu ta mất.
Hôm sau Từ Phượng mặt mày ủ dột đến trường, cậu ta không ngờ đến lần đầu tiên khởi nghiệp đã chết yểu thế này, còn đáng sợ hơn nữa, bởi vì luôn ngủ gật trên lớp, bây giờ đã trở thành đối tượng quan sát trọng điểm của lão Ngô.
Từ trong mắt lão Ngô, cậu ta cảm thấy mình giống y chang tên côn đồ ban đêm không ngủ đi trộm gà bắt chó.
Ước tính chẳng bao lâu nữa, cậu ta sẽ được hưởng thụ Đường Tăng tụng kinh phiên bản nâng cấp kéo dài nửa giờ của lão Ngô mất.
Từ Phượng mặt buồn rười rượi như đưa đám xách cặp đến chỗ ngồi, kết quả vừa đặt mông ngồi xuống, một nam sinh đã chạy qua.
"Từ Phượng Hoàng, rất có triển vọng nha mày! Sao mày kéo được Tô ca cùng Đường Uất Thanh xuống nước thế?"
Từ Phượng có hơi sửng sốt, "Hả? Cái gì mà dụ dỗ làm chuyện xấu gì ở đây*?"
"Video! Video đó!" Nam sinh nhìn quanh, xác định lão Ngô không có ở đây, lấy điện thoại ra mở lên, "Bây giờ đang nằm trong danh sách hot search này!"
Từ Phượng:?
Từ Phượng:!
Từ Phượng cướp lấy điện thoại của tên kia, xem xét cẩn thận, đột nhiên mở to mắt ra, từ trên ghế bật dậy, "Cái đù má!"
Rõ ràng cả đêm qua không hề có video giật gân gì, làm cách nào nó lọt vào danh sách hot search?
Nhìn thấy lượng truy cập đã lên đến hàng vạn, mỗi lần làm mới đều là con số khiến Từ Phượng kinh hồn bạt vía, hai mắt tối sầm lại.
Hai tay cầm điện thoại bắt đầu run lên.
"Bây giờ trên diễn đàn đều có đề tài bàn tán mới." Nam sinh liếc mắt nhìn thời gian, "Chốc nữa mày tự xem đi, sắp vào lớp rồi, tao không muốn bị lão Ngô tóm đâu."
Từ Phượng sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, điện thoại trong tay đã bị lấy đi cũng không biết, như thể trở thành một khúc gỗ.
Cậu ta rất muốn đi tìm Đường Uất Thanh cùng Tô Bách, nhưng phát hiện hai người còn chưa tới phòng học, chỉ có thể khó chịu phập phồng ngồi tại chỗ.
Sau khi Đường Uất Thanh vào lớp, liền cùng Tô Bách đến văn phòng, bài kiểm tra lần trước chỉ có hai người lấy trọn điểm, được giáo viên gọi lên khen ngợi. lại nói phải giữ trạng thái bình tĩnh, tránh gấp gáp kiêu căng, xem như là cả một quá trình.
Đường Uất Thanh cùng Tô Bách giẫm chuông bước vào lớp, Đường Uất Thanh vừa ngồi xuống, Từ Phượng ở đằng trước đã quay đầu lại, giọng nói vui mừng không thể kiềm chế được, "Có một tin cực kì tốt!"
Đường Uất Thanh gật đầu, vô cùng bình tĩnh, "Ừ, cậu nói đi."
Tô Bách ngáp một cái, tựa lưng vào ghế, kéo Đường Uất Thanh, "Có nước không, tôi hơi khát."
Đường Uất Thanh trực tiếp đưa ly giữ nhiệt đến trước mặt Tô Bách, "Uống của tôi trước đi."
Tô Bách nhấc ly uống một hớp nước, liếm nhẹ môi, cuối cùng mới nhớ tới Từ Phượng, "Cậu vừa rồi nói cái gì?"
Từ Phượng nghiến răng, trước khi giáo viên vào lớp, cuối cùng nói ra, "Chúng ta, hot rồi -!!"
Đường Uất Thanh nghi hoặc, "Video đó?"
Từ Phượng gật mạnh đầu, trong lòng vui phơi phới như hoa, bị phấn của lão Ngô đang vào lớp đập trúng.
"Từ Phượng! Vào giờ rồi không nghe thấy sao? Chỉ mình em đó, đừng ảnh hưởng tới bạn khác!"
Từ Phượng chỉ có thể nhịn, một tiết học tròn bốn lăm phút, Từ Phượng chưa bao giờ thấy nó dài đằng đẵng như lúc này.
Cuối cùng cũng nghe thấy chuông tan tiết, Từ Phượng không thể chờ đợi được quay đầu lại, "Tớ nói thật đấy, hai cậu mau xem đi, chúng ta nằm trong danh sách hot search rồi, lúc tớ vừa xem lượng truy cập đã lên tới 40 vạn rồi, vừa làm mới lại tăng lên ào ào mấy vạn nữa ấy, giờ cũng không rõ đã bao nhiêu rồi, ai nấy đều đang hỏi các cậu là ai đấy, còn nói nhan sắc này của các cậu xem như món cao cấp của năm nay, khác xa với mấy người nổi tiếng trên mạng xã hội ấy! "
Đường Uất Thanh cảm thấy Từ Phượng có hơi phóng đại, video kia quả thực rất đẹp, đương nhiên chỉ nói tới Tô Bách, cậu đối với mặt mũi của mình cũng không có cảm giác gì.
Tô Bách lại ngáp một cái, dựa vào vai Đường Uất Thanh, "Ừm, bình thường thôi, dù sao cũng là tôi bỏ tiền."
Từ Phượng:?
Tô Bách cong môi, "Tác phẩm đầu tiên của bạn học Tiểu Đường chúng ta, sao có thể im ắng biệt tăm được? Đương nhiên muốn để mọi người nhìn thấy cậu giỏi đến thế nào rồi."
Đường Uất Thanh sửng sốt, "Cậu bỏ tiền mua quảng cáo?"
"Ừ, không đắt." Tô Bách nói xong lại cười rộ lên, "Cũng do bạn học Tiểu Đường của chúng ta trời sinh đã đẹp, nếu không sẽ không có hiệu quả tốt như vậy."
Từ Phượng im lặng hồi lâu.
Tô Bách như vừa nhớ ra, "Ồ, có người nào đó lấy nhan sắc bạn gái tương lai ra thề thốt kia, e là hôn nhân sau này cũng không hạnh phúc lắm đâu, miễn cưỡng giúp một tay thôi."
Từ Phượng: "..."
Biết rồi biết rồi, anh là ông lớn được chưa.
Nhưng--
"Omg Tô ca, anh chính là kim chủ baba của em hú hú hú!!"
*Tác giả có lời muốn nói:
Sở thích của Tiểu Từ siêu rộng nha ~