Thanh niên với dung mạo gọn gàng cùng thiếu nữ có nụ cười rạng rỡ, sánh đôi bên nhau trên bục giảng, thật xứng đôi.
Bạc Nguyên Triệt đã nhớ ra rồi.
Tống Sân Sân này không phải là người năm suốt ngày quấn lấy anh sao?
Nhớ lại những hành động vĩ đại của cô ấy khiến anh ta đau đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, liền biết là anh nhớ ra rồi, Tống Sân Sân xoá sạch mất mát vừa mới cảm nhận được, tươi cười nói: "Nhớ ra rồi phải không? Mỗi ngày tớ lởn vởn trước mặt cậu, làm sao có thể không nhớ tôi?"
Thu Thanh Duy chỉ biết im lặng, cô ấy đang cúi đầu nhìn xuống bức ảnh kia.
Rất nhanh đã chú ý tới một chi tiết ——
Trên cả hai mặt của bức ảnh, các từ "học bá nam" và "học bá nữ" được đánh dấu bằng bút dạ màu hồng, một trái tim được xâu chuỗi với hai mũi tên đối diện ở giữa.
Có những hình vẽ nguệch ngoạc tương tự ở những nơi khác trong cuốn sổ lưu niệm, đó là những dấu vết do các sinh viên tốt nghiệp để lại khi họ làm cuốn sổ lưu niệm.
Thu Thanh Duy ngay lập tức hiểu những gì chủ nhiệm lớp vừa nói.
Đây không phải là nữ học bá của trường khiến anh khóc sao?
Cô liếc nhìn Bạc Nguyên Triệt đầy ẩn ý, đột nhiên mất hứng lật giở cuốn sổ lưu niệm, trong lòng dấy lên một ngọn lửa ghen tuông.
"Bạn học cũ gặp lại nhất định không ít chuyện để nói, hai người cứ từ từ hồi tưởng về chuyện xưa, tôi đi ra ngoài đợi anh. "
Cũng không chờ anh ta đáp lại, cô nói xong liền bước ra khỏi cửa.
Ban đầu vì để thoả mãn lòng hiếu kỳ của cô mới đến kho lưu trữ, mà giờ lại thành là anh ôn chuyện cũ? Bạc Nguyên Triệt vứt bỏ Tống Sân Sân sang một bên quay người đuổi theo.
"Này!" Anh ngăn cô lại tại hành lang cùng với vẻ mặt khó hiểu: "Em làm sao vậy?"
Không phải là muốn xem sổ lưu niệm sao?
Mọi thứ xảy ra trước mắt cô như thế nào, cô không chỉ không nhìn, mà còn đem anh vứt bỏ ở kho lưu trữ như vậy?
Thu Thanh Duy không biết phải giải thích về hành vi của bản thân như thế nào, cô kìm nén cảm xúc, nói: "Không phải ôn chuyện cũ sao? Tôi nghĩ hai người có vẻ có nhiều điều để nói. Tôi ở bên cạnh không tiện lắm. "
Ôn chuyện cũ? Anh ta cùng Tống Sân Sân có chuyện cũ gì để nói chứ!
Bạc Nguyên Triệt tỏ vẻ bất lực: "Anh và cô ta không có chuyện gì tốt để nói, nếu em không muốn xem sổ lưu niệm, vậy chúng ta đi về thôi."
Không hiểu sao những lời này lại khiến hơi thở của cô đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Thu Thanh Duy giương mắt nhìn anh, giọng điệu ngây ngô chưa từng thấy: "Học bá nam với học bá nữ gặp lại nhau, anh thật không có cái gì muốn nói với người ta sao".
Bạc Nguyên Triệt: "..."
Anh tránh Tống Sân Sân còn không kịp, nói cái gì mà nói?
Lúc này Tống Tân Tân cũng đuổi theo khỏi kho lưu trữ: "Sao vậy? Anh không xem sổ lưu niệm nữa à?"
Bạc Nguyên Triệt nhìn sang Thu Thanh Duy, đợi quyết định của cô.
Thấy vậy, Tông Sân Sân cũng nhìn về phía Thu Thanh Duy: "Tôi có nói gì sai không? Nếu là sự thật, xin đừng bận tâm, vào ngồi đi! Hai người từ từ xem tôi đi pha một ấm trà cho hai người."
Bạc Nguyên Triệt cảm thấy rằng trong bầu không khí khiến người ta hiểu nhầm, Tiểu Duy hẳn là cũng không muốn đi vào, vì vậy anh đã hạ quyết tâm và nói với Tống Sân Sân,=: "Không cần, chúng tôi phải quay về rồi, xin lỗi vì đã mang phiền phức cho cậu."
Ánh mắt của Tống Sân Sân đảm ảm hẳn đi, cô ấy gượng gạo giữ lấy nụ cười trên môi, miễn cưỡng nói: "Cậu không thể ngồi lại một lát hả? Tớ không quấy rầy hai người đâu, hai người cân nhắc đi."
Đối với cô ấy, mặc dù Bạc Nguyên Triệt không mang bộ mặt lạnh lùng và nói những điều ác ý và tổn thương như trước đây, nhưng sự thờ ơ của anh vẫn không thay đổi.
"Không cần đâu, cảm ơn."
Sau khi nói xong, anh lại đeo kính râm và khẩu trang, nắm lấy cổ tay Thu Thanh Duy một cách tự nhiên, bỏ đi mà không quay lại.
Mặc dù cảm thấy như này đặc biệt giống một vai nữ phụ độc ác nhưng Thu Thanh Duy phải thừa nhận rằng sau khi rời khỏi kho lưu trữ, tâm trạng của cô đã cải thiện nhanh chóng.
Bạc Nguyên Triệt cũng không biết nguyên do, anh mơ hồ cảm thấy cô đang có tâm trạng không tốt, lúc này anh chỉ muốn nhanh chóng đến dỗ dành cho cô vui lên, thấy quán trà sữa nổi tiếng nhất cấp ba vẫn còn đó, anh nói: "Chờ anh một lát, anh sẽ sớm quay lại."
Không hỏi anh đang làm gì, Thu Thanh Duy dựa vào bên cạnh xe, nhìn bóng dáng anh khuất dần tại ngã rẽ, cô chậm rãi thu tầm mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên những chiếc lá mơ lớn màu cam.