Tôi nhanh chóng đưa điện thoại cách xa lỗ tai, tiếng mảng chửi của ông nội lớn tới nỗi Cát Uyển Nhi bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng, tôi có chút xấu hổ.
Tôi có thể làm gì được nữa, chỉ đành nghiêm mặt nhận sai, đồng thời hỏi ông xem bây giờ nên làm gì.
Ông nội cuối cùng tức giận bảo tôi đốt thi thể trước, sau đó đi ra trạm xe lửa đón ông.
Cúp điện thoại, trái tìm đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống.
Không lâu sau đó, Từ Phượng cùng chủ thầu đã Tìm cành cây vải tới, tôi cùng bọn họ lại cùng nhau quay lại hồ bơi, đem thi thể Lưu Hiểu Lệ đốt đi.
Tôi không dám chậm chễ, thẳng thần ngỏ lời với Từ Phượng, sau đó ngồi trên xe cùng cô ấy tới nhà ga.
Còn về phần nhóm người công nhân, đều nghe theo lời tôi nói, ngồi xổm tại cổng công trình phơi nắng.
Chỉ cần không tới gần nước, giữa ban ngày, dương khí mạnh, quỷ tà đương nhiên sẽ có chút kiêng kỵ, tạm thời có thế bảo vệ bọn họ bình an.
Tôi và Từ Phượng chờ ở nhà ga mãi tới khi mặt trời lặn về phía tây, mới nhìn thấy bóng dáng của ông nội đi ra, bên cạnh còn có cả cha tôi.
Tôi nhanh chóng xuống xe đón họ, "Ông nội, sao cha cháu cũng tới” Tôi có chút hậm hực nói.
Ông nội không nói hai lời, lập tức vả bốp một cái lên mặt cha tôi, tôi ngạc nhiên, “Khu khụ, người phạm lỗi không phải là cháu sao?”
“Nhìn xem con trai mà anh dạy dỗ đi, anh có biết đây là lần thứ mấy anh bị lừa không?” Ông nội đem mặt trách mắng.
Cha tôi một mặt oan ức, quả nhiên, thứ nên đến cũng đến. Cha tôi cũng không khách khí vả 'bốp” một cái lên mặt tôi: "Ranh con, lời của cha và ông nội mi nói cũng không thèm nghe nữa rồi?”
Tôi....
Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi nhanh chóng tiến lên.
Dù sao Từ Phượng cũng lớn tuổi hơn tôi,cho nên có chút cứng ngắc cười nói: “Chào ông, chào chú, chuyện này hai người cũng đừng trách Tần Tùng, đều là do cháu liên lụy cậu ấy”
Ông nội tôi mặc kệ là thần thánh phương nào, mặt vẫn đen như cũ, tôi càng thêm lúng túng
Cũng may cha tôi có ý không trách mảng, đánh giảng hòa là được, Cát Uyển Nhi cũng chào hỏi, sau đó bọn tôi mới ngồi trên xe của Từ Phượng trở về công trường.
Từ phía xa đã nhìn thấy, đám công nhân kia như kiến bò trên chảo nóng, nhìn thấy xe của Từ Phượng, tất cả đều vội vàng xông tới
“Quản lý Từ, sao lại đi lâu như vậy, còn tưởng rằng cô cùng Trần đại sư thật sự mặc kệ tính mạng của mọi người” Chủ thầu mở miệng đầu tiên, đám công nhân phía sau cũng phụ họa theo.
Có cha và ông nội ở đây, đâu còn chỗ cho tôi mở miệng. Ngược lại là câu “Trần đại sư' lại chọc tới ông nội, khiến ánh mắt ông nhìn tôi tràn đầy tức giận.
Tôi đành phải cúi đầu đi phía trước dẫn đường, vào công trường, mới nghe thấy Từ Phượng đang nhỏ giọng giải thích với công nhân.
Đến bên cạnh bể bơi, nhìn về phía Tây đã không còn thấy mặt trời, sắc trời thì còn sớm, bốn phía lại nổi lên từng cơn gió lạnh, Cát Uyển Nhi ở trước mặt tôi không nhịn được nắm chặt hai vai.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!