Đối với những gì bản thân không biết, ai cũng sẽ sợ hãi.
Đột nhiên toàn thân tôi đau nhức kịch liệt, sau đó hai mắt tối sâm lại, bất tỉnh nhân sự.
Khi tôi tính lại đã là ngày hôm sau, trong mắt Từ Phượng hiện lên vẻ vui mừng, nói với tôi: “Tiăn Tùng, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi, tốt quá, công trường vừa gọi điện tới, đã tìm thấy thi thể của Lưu Sài rồi, nay cậu bị cảm lạnh thì ở nhà nghỉ ng, tôi tới đó xem sao.”
Tới khi Từ Phượng trở lại một lần nữa, dẫn theo một người đàn ông trung niên, theo Từ Phượng giới thiệu thì đó là cha của cô ấy - Từ Trọng.
Từ Trọng vươn tay ra nói với tôi: “Trần đại sư, chuyện ở công trường cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, tôi đã bảo thư ký chuẩn bị hai mươi vạn tệ coi như để. cảm ơn, đêm nay ở nhà hàng Phát Dương của tôi làm cơm mời khách, Trần đại sư nhất định phải nế mặt chúng tôi mà tới.”
“Chuyện ở công trường giải quyết xong rồi?" Tôi thấy hơi bất ngờ, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ nhìn về phía Từ Phượng.
Từ Phượng thấy tôi nhìn cô ấy, bèn dùng giọng trách cứ nói: “Là thế này, sáng hôm nay cha tôi tìm được một đại sư, sau khi đại sư kia tới đã nói rằng mọi chuyện giải quyết xong rồi còn gọi ông ta tới làm gì cho mất công, giận dỗi nói cha tôi vài câu, Trần Tùng cậu cũng thật là, buổi sáng đã giải quyết xong xuôi mà không nói với chị một tiếng.”
Tôi hơi xấu hổ, nhưng nói mình không biết thì không ổn lầm, nên đành nói: “Chị Từ buổi sáng đi vội như thế, không phải là tôi không có cơ hội để nói cho chị sao?”
Từ Phượng thấy tôi nói cũng không sai, nên cũng, hơi xấu hổ.
Lúc này tôi nói: “Chị Từ, hai mươi vạn thì không cần, nhưng tôi mong chị sẽ giúp tôi một chuyện."
Từ Phượng và cha cô ấy đều ngẩn ra, dù sao tôi mới lớn bằng ngần ấy tuổi, vậy mà không cần hai mươi vạn, chỉ căn bọn họ giúp một chuyện, dù sao cũng khá kì lạ.
Từ Trọng ập tức nói: “Trần đại sư cần cái gì?"
Tôi đáp: “Là thế này, mấy ngày trước cha tôi bị bệnh, cần máu của một con chó mực già mười tuổi trơ lên, chưa từng giao phối với cho cái, tôi hi vọng hai người có thể tìm cho tôi được một con”
Bởi vì lo lắng bệnh của cha già, nên tôi nói liền một mạch yêu cầu của mình, tôi phát hiện ánh mắt kì lạ của hai cha con Từ Phượng, nên cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Bầu không khí trong phòng trở nên xấu hổ.
Từ Phượng đã quen với sóng gió, rất nhanh đã ổn định trở lại, nói với tôi: “Máu chó mực mà cậu căn đúng lúc đại sư kia có, nhưng không biết ông ta có tình nguyện cho hay không”
Sau đó tôi và cha con Từ Phượng đến khách sạn ăn cơm, chẳng qua là đợi ở khách sạn hơn hai giờ, cho tới khi ông ta nghe điện thoại, nói là không thể tới, chúng tôi mới nói ra mong muốn của mình.
'Đến giữa trưa ngày hôm sau, Từ Phượng trở vẽ đưa cho tôi một túi máu, nói đó chính là máu chó mực tôi muốn tìm, đã gói kĩ phòng ngừa đông đặc lại