Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tôi Là Âm Dương Sư - Trần Tùng (FULL)

Tên tôi là Trần Tùng, nhà ở trong một thôn nhỏ gọi là Lạc Nhật, gần bên bờ sông. 

 Chuyện xưa kể lại, lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, tổ tiên của tôi đã ở đây, cho nên cái nuôi sống chúng tôi chính là những thứ trên dòng sông này. 

 Nhưng không phải là bắt cá bắt tôm, mà là… vớt xác! 

 Chỉ là, cái nghề vớt xác do tổ tiên truyền lại này, đến thế hệ của tôi, vì thể chất đặc thù, nên ông nội và cha tôi không muốn cho tôi đụng tới. 

 Chuyện này luôn luôn khiến tôi rất phiền muộn, bởi vì khả năng vớt xác của nhà họ Trần chúng tôi ở thôn này mà nhận thứ hai thì chẳng ai dám nhận là thứ nhất. 

 Nhưng mà gần đây đã xảy ra một sự kiện, không chỉ suýt nữa đã đập vỡ bảng hiệu của nhà tôi, mà còn suýt nữa khiến một nhà ba đời chúng tôi suýt nữa mất mạng. 

 Ban đầu, sự việc phát sinh vào lúc tôi được nghỉ hè, thời tiết nóng bức khó chịu, con trai cả của nhà họ Lý ở đầu thôn tới đập chứa nước ở phía tây để bơi lội bị chết chìm. 

 Đập chứa nước ở đầu thôn phía tây tôi có biết, mặc dù kỹ năng bơi của tôi rất tốt, nhưng ông nội luôn khuyên tôi không được đi, về phần tại sao, ông vẫn luôn không cho tôi biết lý do. 

 Nhưng sau khi xảy ra chuyện của Lý Thuyên, tôi biết có lẽ ở đập nước kia có thứ gì đó không sạch sẽ. 

 Sau khi Lý Thuyên chết chìm, ông cụ Lý Hán bèn đến tìm ông nội tôi tới giúp bọn họ vớt thi thể, lúc ấy tôi cũng có mặt ở đó, không nghĩ tới ông nội tôi lại từ chối công việc này. 

 Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, vớt xác là kỹ thuật mà tổ tiên truyền lại, ông nội vẫn luôn kiêu ngạo vì điều này, nhưng vì sao hôm nay lại không cần mặt mũi mà từ chối chứ? 

 Thoạt đầu ông cụ Lý Hán cho là ông nội tôi ngại ít tiền, nhưng sau đó họ trả giá gấp đôi mà vẫn bị từ chối, bấy giờ mới hết hy vọng mà rời đi. 

 Sau khi ông ta trở về, bèn nhờ quan hệ để đi tìm người trong huyện. 

 Không tới mấy ngày, ông cụ Lý Hán thực sự tìm được một đám người, nghe nói là thợ lặn chuyên nghiệp. 

 Nhưng mà mấy người thợ lặn lặn xuống dưới nước, không mò được thi thể, cuối cùng được người khác kéo lên, ai nấy đều hôn mê bất tỉnh. 

 Sau chuyện này, trong thôn liền có lời đồn rằng Lý Thuyên bị con quỷ nước lôi vào trong nước, căn bản là không thể vớt lên được. 

 Trước trước sau sau phung phí thời gian mất một tháng, nhà họ Lý thực sự không còn cách nào khác, lại phải đến cầu xin ông nội của tôi. 

 Mẹ của Lý Thuyên quỳ gối trước cửa nhà tôi, khóc đến hôn mê bất tỉnh, nhưng ông nội tôi vẫn không có ý muốn thỏa hiệp,nhìn thấy tôi lại nhíu chặt mày. 

 Cuối cùng cha tôi thực sự không đành lòng, nên giấu diếm ông nội, giữa trưa đi vớt thi thể kia lên. 

 Chỉ là sau khi cha tôi trở về, cả ngày có vẻ buồn rầu đau khổ, thỉnh thoảng còn tự đánh vào tay mình, mà đánh vô cùng mạnh, đánh tới mức nó sưng đỏ cả lên. 

 Tôi cho là cha tôi bị trúng tà, sợ hãi vội vàng chạy tới hỏi ông nội nên xử lý thế nào. 

 Không nghĩ tới ông nội chỉ lạnh lùng nói một chữ “Đáng”, rồi không nói thêm gì nữa, nhưng tôi chưa từng thấy vẻ mặt ông có vẻ nghiêm trọng như thế. 

 Tôi nghĩ cha tôi bắt đầu không bình thường từ khi đi vớt cái xác của Lý Thuyên về, nên tôi bèn ra ngoài nghe ngóng. 

 Người trong thôn nói cái xác của Lý Thuyên được vớt lên trông rất kì lạ, toàn thân đều xấu xí tới mức không còn nhìn ra hình người, nhưng gương mặt thì vẫn hoàn hảo như cũ. 

 Không chỉ như thế, cho dù người nhà của Lý Thuyên cố gắng để giúp Lý Thuyên nhắm mắt, nhưng tên nhóc đó không thể nhắm mắt được. 

 Coi như là người không hiểu công việc khi nghe thấy dấu hiệu này cũng cảm thấy rợn người, mà tôi thì lại biết được một ít, loại xác chết này được gọi là xác rủi ro (Hài âm đẹp đầu thi*), một khi người vớt xác vớt được loại xác như thế này, sẽ phải gặp rủi ro cả đời, thậm chí người có quan hệ máu mủ với người đó cũng sẽ gặp chuyện xui xẻo theo. 

 Hôm nay, ông cụ Lý Hán lại tới nhà tôi, mời cha tôi đi hỗ trợ lo tang ma cho Lý Thuyên cho xong. 

 Gương mặt già của cha tôi sầm xuống, tức giận nói: “Không đi, sau này chuyện của nhà họ Lý các người, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không nhận nữa.” 

 Ông cụ Lý Hán có vẻ xấu hổ, đang chuẩn bị đi về, không nghĩ tới ông nội tôi đang ngồi trong sân hóng mát lại mở miệng nói: “Nếu như đã chọc tới, thì phải đi giải quyết, nếu không ông đây và đứa con của mày cũng sẽ bị liên lụy.” 

 Vẻ mặt cha tôi vô cùng khó coi, nhưng sau khi nghe xong lời của ông nội, chỉ có thể căm hận cắn răng đáp ứng. 

 Thực ra người buồn bực nhất không chỉ có ông nội tôi, cha tôi vớt cái xác này của Lý Thuyên lên, xem như cả gia đình đời thứ ba này của tôi đều bị gộp vào. 

 Chỉ là nghe ý của ông nội, hình như chỉ cần giải quyết xong chuyện của Lý Thuyên này, cả nhà ba đời chúng tôi còn có thể thay đổi vận mệnh. 

 Tôi vội vàng đuổi theo, nói với cha tôi rằng tôi cũng muốn đi theo xem. 

 Cha tôi dừng chân lại quát tôi: “Mày đi theo làm gì, dọn dẹp một chút rồi lấy sách vở ra học bài đi.” 

 Tôi dừng lại, cảm thấy tủi thân, nghĩ thầm còn không phải do cha hại đến đứa con này à, nếu không thì tôi cũng lười quan tâm đến chuyện này. 

 Bỗng nhiên, ông nội tôi nói: “Cho nó đi cùng, lát nữa nếu có xảy ra chuyện gì thì để Tiểu Tùng ngồi lên quan tài.” 

 Tôi nghe xong lập tức sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, ngồi lên quan đáng sợ thế nào chứ, vội vàng nói: “Ông nội, cháu dọn dẹp một tí rồi đi học đây.” 

 “Nếu mày muốn cha mày chết thì có thể không đi.” Ông nội lạnh nhạt nói. 

 Cha tôi thay đổi sắc mặt, mí mắt của tôi cũng không ngừng nhảy lên, tôi không hề nghi ngờ lời của ông nội chút nào, bởi vì làm người vớt xác, nên ông nội rất kiêng nói đến chữ chết. 

 Bây giờ ông lại nói như vậy, xem ra chuyện của Lý Thuyên này, vô cùng phiền phức. 

 Cha tôi còn hiểu nhiều hơn tôi, nghe xong lời của ông nội bèn vội vàng chạy tới, cười ha ha nịnh bợ tôi: “Con ngoan, con còn chưa cả kết hôn mà, lễ ăn hỏi, tiền cưới đều phải dựa vào cha đây, nếu như cha chết rồi, tương lai con sẽ rất cô đơn.” 

 Tôi im lặng nhìn cha tôi, vừa bực mình vừa buồn cười. 

 Cuối cùng tôi vẫn đi cùng cha tôi đến nhà họ Lý, không biết là ảo giác hay bị hoa mắt, khi tôi tới, vừa đúng lúc thấy di ảnh của Lý Thuyên, khóe miệng cậu ta hình như hơi nhúc nhích, lộ ra một nụ cười quái dị. 

 Tôi bị dọa đến mức run lẩy bẩy. 

 Cha tôi đập tôi một cái, hỏi tôi bị làm sao, tôi chỉ chỉ di ảnh của Lý Thuyên, vừa muốn mở miệng, nhưng di ảnh lại khôi phục như ban đầu. 

 Ông cụ Lý Hán lúc này mới hỏi cha tôi muốn chuẩn bị cái gì, cha tôi nhìn lướt qua, nói với ông cụ Lý: “Tôi đề nghị đưa Lý Thuyên đi hỏa táng.” 

 Vẻ mặt ông cụ Lý Hán lập tức thay đổi, con trai bị chết đuối dưới nước, sau khi chết chính là quỷ nước, nếu đem đi hỏa táng, nước lửa không thể hòa hợp, như vậy chứng tỏ sẽ phải hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có. 

 Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, ở nơi này của chúng tôi phổ biến việc thổ táng (đưa người chết đi chôn), con trai nhà họ Lý vốn chết trẻ, đốt thành đống tro xám, ông cụ Lý Hán và vợ ông ta đều không thể chịu được cú sốc này. 

 Cha tôi không thể thay đổi được suy nghĩ của bọn họ, người dân trong thôn cũng cầu xin, chỉ có thể đáp ứng việc thổ táng. 

 Sau khi đưa xác chết vào quan tài, cha tôi nói muốn làm lễ, niệm cho Lý Thuyên một đêm, ông cụ Lý Hán thoải mái đồng ý. 

 Mọi người bận bịu cả ngày, nhưng đến rạng sáng, rất nhiều người vẫn ở lại nhà họ Lý chơi đùa, thức đêm, bỗng nhiên bên trong lều dựng tạm thời để đặt linh cữu xuất hiện một cơn gió lạnh. 

 Gió lạnh thấu xương, tất cả mọi người đều giật mình, gió thổi tắt hết các ngọn nến thắp trong linh đường, lều chứa linh cữu lung lay kẽo kẹt, dọa cho những người ở bên trong vội vàng tháo chạy ra ngoài. 

 Tôi đang muốn đuổi theo, chợt nghe thấy âm thanh kẽo kẹt phát ra từ bên trong quan tài, giống như có thứ gì đó đang cắt vào tấm gỗ, vô cùng chói tai. 

 Cha tôi cũng phát hiện ra tình huống khổng ổn, vẻ mặt ông vô cùng khó coi, nhìn tôi nói: “Con trai, nằm sấp lên trên quan tài!” 

 Mặt tôi tái đi, con mẹ nó cái thứ này động đến quỷ rồi, còn muốn tôi phải nằm lên, trêu tôi à? 

 Không chờ tôi từ chối, cha tôi thấy tôi do dự, nhanh tay túm lấy cổ áo của tôi, đặt tôi nằm thẳng lên quan tài. 

 Quan tài lạnh lẽo như một tảng băng, ngay cả tôi cũng không biết mình đang bị đông lạnh tới phát run, hay bị tình huống này dọa cho run sợ. 

 Nói tới cũng kỳ lạ, sau khi tôi bị ném lên nắp quan tài xong, âm thanh trong quan tài không còn nữa, gió âm thổi vào lều chứa linh cữu cũng biến mất trong nháy mắt. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!