Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Dường như biết được suy nghĩ của Lệ Lâm Lâm, Cố Ân cũng không chủ động đề cập đến Trần Nhất Nhiên với cô. Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, đây là lần thứ ba Lệ Lâm Lâm gặp khách mời nam, cho nên bây giờ cũng chuyên nghiệp hơn, cô ung dung tìm chủ đề nói chuyện với Cố Ân.

Trò chuyện được một lúc, cả hai bắt đầu thêm Wechat của nhau, sau đó thảo luận về lịch trình hẹn hò cho ngày mai. Cố Ân một bên đưa ra ý kiến, một bên nhìn bạn bè trên Wechat của Lệ Lâm Lâm, vòng bạn bè mới nhất của cô là một vài tấm hình mà cô đã chụp cho Tiểu Sài Sài.

Ngón tay Cố Ân dừng một chút, anh ta hỏi một câu: “Em nuôi chó con này sao?”

Thấy anh ta hỏi về Tiểu Sài Sài, Lệ Lâm Lâm chỉ trả lời đại khái: “Là của bạn tôi, anh ấy đi công tác, nên tôi giúp anh ấy chăm sóc hai ngày.”

“À.” Cố Ân gật đầu cười, anh ta đặt điện thoại xuống, tiếp tục thảo luận lịch trình ngày mai với Lệ Lâm Lâm.

Buổi tối hai người ở trong khách sạn mà tổ chương trình sắp xếp, Cố Ân nhận được một cuộc phỏng vấn nhỏ, sau khi trở về phòng liền đi vào toilet gọi điện thoại.

Tổ chương trình có lắp đặt camera trong phòng của hai người, nhưng trong toilet thì không.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Cố Ân không đợi đối phương nói chuyện mà đã lên tiếng trước: “Trần Nhất Nhiên thật sự đã ra nước ngoài.”

Đối phương hỏi: “Tin tức có đáng tin không?”

“Chắc hẳn không sai, đến chó cũng giao cho người khác nuôi.”

Đối phương trầm mặc một chút: “Anh còn điều tra chó của anh ta?”

Cố Ân bật cười, sau đó nói: “Trần Nhất Nhiên đã đổi avatar trên Wechat, có rất nhiều người chú ý tới điều đó. Bình thường tổng giám đốc Trần làm việc rất cẩn thận, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, nhưng trong khoảng thời gian này lại rất khác thường.”

Đối phương nói: “Nếu bình thường thì anh ta đã không tham gia chương trình giải trí.”

Lúc nghe được tin Trần Nhất Nhiên tham gia chương trình giải trí về tình yêu, cằm của anh ta suýt chút nữa thì rơi xuống đất, nhưng ngay sau đó boss nhà anh ta cũng đi tham gia chương trình này, anh ta cảm thấy vòng luẩn quẩn này dường như ngày càng khó gia nhập.

Các boss lớn xuất chiêu đều không nói đạo lý.

“Tóm lại, rất có khả năng hôm nay Hoa Sang sẽ đánh lạc hướng chúng ta, anh ta vội vàng ra nước ngoài như vậy, nhất định là đã nhận được thông tin gì đó, nói người của chúng ta chú ý một chút.”

“Đã rõ. Chúng ta có cần tìm cách khiến Trần Nhất Nhiên quay về nước không? Nếu anh ta còn ở nước ngoài một ngày, thì hạng mục của chúng ta sẽ không dễ dàng tiến triển.” Không phải anh ta nâng người khác lên để hủy hoại uy tín của mình, mà là thủ đoạn của Trần Nhất Nhiên anh ta đã được nhìn thấy, nếu muốn giở trò dưới mí mắt anh, chuyện này tương đối khó.

“Trần Nhất Nhiên có thể sớm trở về nước thì đương nhiên rất tốt.” Cố Ân suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Tôi sẽ nghĩ cách.”

“Vâng.”

Gọi điện thoại xong, Cố Ân làm như không có chuyện gì đi ra khỏi toilet.

Như mọi người đã biết,《Hãy bắt đầu yêu từ ngày hôm nay》có tổng cộng ba cặp khách mời, sau khi bắt đầu hẹn hò thì chia thành ba lộ trình. Lộ trình của Lệ Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy là ở thành phố A, còn hai cặp khách mời còn lại thì đi sang nơi khác. Bây giờ xuất hiện khách mời kick hall, lộ trình vẫn không thay đổi, Lệ Lâm Lâm vẫn hẹn hò ở thành phố A.

Lúc đó tổ chương trình chia ra như vậy, cũng xuất phát từ việc Lệ Lâm Lâm còn đang đi học, như thế thì cô sẽ đến trường dễ dàng hơn. Mặc dù Lệ Lâm Lâm có nhiều phàn nàn về tổ chương trình, nhưng về điểm này thì cô cảm thấy bọn họ vẫn có nhân tính.

Thành phố A không phải là thành phố có truyền thống du lịch lâu đời, địa điểm tham quan cũng chỉ có vài chỗ, trong mấy lần hẹn hò trước, Lệ Lâm Lâm đã dạo quanh gần hết các địa điểm ấy với hai khách mời nam, cho nên bây giờ cô và Đỗ Ngôn Uy sẽ không chọn địa điểm tham quan để hẹn hò, mà sẽ chọn cô nhi viện, cả hai sẽ đến đó thăm các bạn nhỏ.

Là Cố Ân đưa ra đề nghị này, anh ta và viện trưởng cô nhi viện hình như là người quen, Lệ Lâm Lâm nghe thấy viện trưởng nói khá nhiều lời tốt đẹp về anh ta.

Cô cảm thấy tổng giám đốc Cố thật liều mạng, bởi vì hiện tại cô không còn khách mời nam nào nữa, cho nên không cần biết tổng giám đốc Cố là người tốt hay xấu, cô cũng phải hợp tác với anh ta đến cùng.

Nhưng bọn trẻ ở cô nhi viện lại rất thân thiết với Cố Ân, có lẽ bình thường anh ta cũng hay đến đây thăm chúng.

Hai người ở cô nhi viện chơi với bọn trẻ nguyên một ngày, thời gian trôi qua thật nhanh. Lệ Lâm Lâm cảm thấy dù cho Cố Ân có thật sự đóng kịch đi nữa, thì anh ta cũng đã làm được một chuyện có ý nghĩa.

Sau khi trở về khách sạn, cả hai tách nhau ra để thực hiện một cuộc phỏng vấn nhỏ, nội dung của cuộc phỏng vấn là hỏi thăm một số quan điểm của hai người về buổi hẹn hò ngày hôm nay, sau đó sẽ được biên tập và đưa vào chương trình. Lệ Lâm Lâm còn chưa ăn tối, bây giờ cơ thể rất muốn đình công, nhưng nghĩ đến số tiền mà bọn họ trả cho cô, thì cô vẫn kiên trì đến phút cuối cùng.

Khi hai người đang được phỏng vấn, thì Trần Nhất Nhiên ở nước ngoài đã bắt đầu một ngày làm việc. Anh vội vàng ra nước ngoài như vậy, là vì một hạng mục của công ty ở nước ngoài gặp sự cố, mọi người đều đang chờ anh chủ trì đại cuộc. Sau hai ngày công tác, Trần Nhất Nhiên hầu như không được nghỉ ngơi, thú vui duy nhất của anh là xem những tấm ảnh mà Lệ Lâm Lâm đã chụp cho Tiểu Sài Sài trên vòng bạn bè.

Mỗi ngày cô đều đăng hình lên vòng bạn bè, cảm giác giống như cô đang đặc biệt gửi cho anh —— Mặc dù bối cảnh trong ảnh không phải là ở Ngân Loan, mà là biệt thự lớn bên cạnh công viên Lệ Trạch.

Anh nghe trợ lý Ngô nói, hai ngày nay cô đều ghi hình cho chương trình giải trí, chắc hẳn đã đưa Tiểu Sài Sài cho Lệ Thâm nuôi.

Trước đây Trần Nhất Nhiên chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nuôi thú cưng, vì anh biết mình sẽ không có nhiều thời gian chăm sóc chúng, lần này anh nuôi Tiểu Sài Sài, hoàn toàn là vì Lệ Lâm Lâm. Thật không ngờ, chỉ mới hai ngày không gặp, anh lại có chút nhớ con cún kia, nhưng nhớ nhất có lẽ là…

Trần Nhất Nhiên nhìn những tấm ảnh của Lệ Lâm Lâm mà anh đã lưu trên điện thoại, nghĩ thầm, cô cũng nên chụp nhiều hình của bản thân thêm một chút.

“Tổng giám đốc Trần.” Trợ lý Ngô gõ cửa phòng làm việc của Trần Nhất Nhiên, nhắc anh đã đến giờ họp. Trần Nhất Nhiên không đợi anh ta lên tiếng đã gật đầu, sau đó cất điện thoại rồi đứng dậy. Trợ lý Ngô đi theo anh, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Trần Nhất Nhiên nhíu mày, tiếp tục bước về phía trước: “Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng ấp a ấp úng.”

Trợ lý Ngô nói: “Tổng giám đốc Trần, chuyện là thế này, tôi đã nhờ người chú ý đến chương trình giải trí về tình yêu mà cô Lệ tham gia, hôm nay người đó nói rằng, khách mời mới của cô ấy chính là Cố Ân.”

Bước chân Trần Nhất Nhiên rốt cuộc cũng dừng lại, anh nhìn trợ lý Ngô: “Cố Ân?”

“Phải, là Cố Ân của Tân Thần.” Cũng bởi vì lý do này nên trợ lý Ngô mới do dự, “Tổng giám đốc Trần, chẳng lẽ Cố Ân thấy trước đó anh có tham gia chương trình giải trí, cho nên mới cố ý tiếp cận cô Lệ?”

Trần Nhất Nhiên nhíu mày không lên tiếng, lần trước anh tham gia chương trình giải trí, hành động này quả thật kinh động không ít người, nhưng chẳng phải từ đó cho đến bây giờ, nhất cử nhất động của anh luôn bị nhiều người chú ý hay sao?

“Cử thêm người theo dõi tình hình, có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi.”

“Vâng, tổng giám đốc Trần.” Trợ lý Ngô luôn có dự cảm không tốt, số lần bọn họ tiếp xúc với Cố Ân chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng người này chắc chắn không phải là người tử tế, tâm địa gian xảo không ai sánh bằng.

Anh ta chỉ sợ đối phương đánh chủ ý xấu lên người em gái Lâm Lâm, lợi dụng cô để khống chế Trần Nhất Nhiên.

Trong giờ nghỉ trưa, Trần Nhất Nhiên đang coi lại tài liệu mà trợ lý Ngô gửi đến, tất cả đều là ảnh hậu trường do người của tổ chương trình chụp lại. Người đàn ông trong ảnh quả nhiên là Cố Ân, anh ta và Lệ Lâm Lâm đang chơi đùa vui vẻ cùng bọn trẻ trong cô nhi viện.

Lông mày Trần Nhất Nhiên nhíu lại, cường độ làm việc trong hai ngày nay khá cao, anh thậm chí còn không có thời gian trồng cây chuối*, đầu cũng cảm thấy rất đau. Trần Nhất Nhiên nhắm mắt lại, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, sau đó uống một viên thuốc giảm đau.

*Trồng cây chuối: là một tư thế Yoga, tư thế này khá khó thực hiện nhưng mang lại rất nhiều lợi ích cho người tập như: Giảm đau nhức cột sống, cải thiện tuần hoàn máu, tăng sự tập trung, cân bằng hormone, giải tỏa căng thẳng, stress… (Nguồn: https://cotranh.vn/trong-cay-chuoi-co-tac-dung-gi/)

“Tổng giám đốc Trần.” Trợ lý Ngô vội vàng chạy vào phòng làm việc của Trần Nhất Nhiên, đến cửa cũng không thèm gõ. Trần Nhất Nhiên liếc nhìn anh ta một chút, đặt ly nước trong tay xuống: “Không phải còn vài phút nữa mới họp sao?”

“Không phải, cô Lệ Lâm Lâm…” Khó trách, cả ngày hôm nay trợ lý Ngô luôn cảm thấy bất an trong người, quả nhiên bây giờ đã xảy ra chuyện, “Cô Lệ Lâm Lâm đã xảy ra tai nạn giao thông!”

Trần Nhất Nhiên lập tức sững người, sau đó đột nhiên đứng lên: “Chuyện xảy ra khi nào? Có nghiêm trọng không? Bây giờ tình hình như thế nào?”

“Tôi nghe nói chuyện xảy ra khi đang trên đường ra khỏi khách sạn, hiện các phương tiện truyền thông lớn trong nước đều đang đưa tin. Tôi đã liên lạc với hai người trợ lý của cô ấy, bọn họ cũng ở trong xe nên không trách khỏi bị thương.” Trợ lý Ngô trả lời cực nhanh, nhưng anh ta càng nói thêm một chữ thì sắc mặt của Trần Nhất Nhiên càng thêm âm trầm.

“Người đại diện thì sao?”

“Đã liên lạc, nhưng điện thoại không gọi được.”

Trần Nhất Nhiên cầm điện thoại lên, đi ra ngoài gọi cho Trần Hi một cuộc điện thoại, nhưng cũng không ai nghe máy.

Anh nhíu mày, nói với trợ lý Ngô ở phía đối diện: “Tôi muốn về nước, cậu giúp tôi sắp xếp một chút.”

Mặc dù trợ lý Ngô không hề ngạc nhiên với quyết định này của anh, nhưng với tư cách là một trợ lý đặc biệt, anh ta cảm thấy mình vẫn phải có nghĩa vụ khuyên ông chủ hai câu: “Nhưng công việc bên này…”

“Tôi sẽ tự sắp xếp.”

Trợ lý Ngô mím môi: “Nói không chừng chuyện này là do Tân Thần động tay động chân, mục đích chính là để anh trở về nước…”

“Cho nên tôi càng phải trở về nước, nếu tôi không quay về, thì rất có thể bọn họ sẽ làm gì đó với Lâm Lâm.”

“…” Quả nhiên, trợ lý Ngô vẫn không tranh luận qua Trần Nhất Nhiên, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi thu xếp giúp anh. Trong lúc trợ lý Ngô đi xử lý các công việc để trở về nước, thì Trần Nhất Nhiên cũng rời khỏi phòng làm việc, anh tập họp tất cả các giám đốc điều hành trong tập đoàn, mở một cuộc họp khẩn cấp, ngay cả ba của anh đang nằm ở nhà nghỉ bệnh cũng bị anh gọi điện thoại kéo tới công ty làm việc.

Trần Nhất Nhiên đã thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, trợ lý Ngô bên kia cũng đã chuẩn bị xong, Anh một giây cũng không chậm trễ, lập tức lên đường trở về nước.

Trong bệnh viện trung tâm thành phố A, trên đầu Lệ Lâm Lâm quấn băng gạc trắng, ngồi trên giường bệnh ăn trái cây: “Hai cậu không biết lúc đó nguy hiểm như thế nào đâu, hai cậu đã từng nhìn thấy ranh giới sinh tử chưa? Chính là cảm giác đó! Xe của bọn mình đã đâm sầm vào dải phân cách trên đường!”

Trần Hi: “…”

Ngô Tuệ: “…”

Không đúng, trông cậu có vẻ rất tự hào.

“Mẹ chợt nhớ ra một chuyện.” Dư Vãn đứng trong phòng bệnh lên tiếng, “Trước đây A Thâm cũng từng bị tai nạn giao thông, đụng trúng một cái cây, mặt trận lúc đó cũng không khác gì con mấy, đâu đâu cũng thấy các phương tiện truyền thông đưa tin.”

Lệ Thâm: “…”

“Hai người thật đúng là cha con.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Cô ho khan một tiếng, hỏi vài người trong phòng: “Tiểu Tây và Tiểu Tiếu đâu rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?”

Ngô Tuệ nói: “Không khác gì cậu, cũng bị xây xướt nhẹ, nhưng Tiểu Tây lại sợ chết khiếp, vừa nãy còn muốn qua đây chịu đòn nhận tội.”

Hôm nay người lái xe là Tiểu Tây, mặc dù lỗi không phải của cô ấy, mà là của người tài xế say rượu phía sau, nhưng vụ tai nạn lại xảy ra trong lúc Tiểu Tây lái xe, nên tinh thần và sự nghiệp trong cuộc đời cô ấy đã bị tổn hại nghiêm trọng.

Lệ Lâm Lâm xui tay nói: “Chuyện này không thể trách Tiểu Tây, mọi người cũng đừng mắng chị ấy, người ta thân là con gái, ra ngoài làm việc đã khó khăn lắm rồi. Ai ~, bây giờ bọn con cũng được coi như là quá mệnh chi giao*.”

*Quá mệnh chi giao: Để chỉ những người bạn tốt. Khi bạn gặp nguy hiểm hay khó khăn, những người bạn này sẽ không bỏ bạn lại một mình.

Ngô Tuệ ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Chúng ta có mắng chị ấy hay không cũng vô dụng, tổng giám đốc Trần sẽ không dễ nói chuyện như vậy.”

Hừ, bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cảnh Trần Nhất Nhiên nói muốn sa thải cô!

Lệ Lâm Lâm bỗng nhớ tới Tiểu Tây và Tiếu Tiếu vốn dĩ là người của Thịnh Đằng, là Trần Nhất Nhiên đã cử hai người đến làm trợ lý cho cô. Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy nói cô không bị thương nặng, nhưng nếu Trần Nhất Nhiên biết chuyện, nhất định sẽ sa thải bọn họ.

“Cũng may, tổng giám đốc Trần đã ra nước ngoài.”

Lệ Lâm Lâm vừa dứt lời, Trần Nhất Nhiên liền đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!