Tử Minh vừa ngắt máy trái tim treo lơ lửng đã trở lại vị trí cũ.
Hồ Khanh ngồi một góc ôm trong lòng cái điện thoại đã vỡ màn hình của mình, giả vờ thút thít hai cái mới lên tiếng.
- Cậu xem báo thì xem đi, đột nhiên làm rơi điện thoại của tớ làm gì chứ? Ảnh đàn ông của tớ đều ở trong đây hết đấy, làm hư thì biết sao đây hả, cái tên này.
Hồ Khanh nghi ngờ đặt điện thoại xuống, đi tới bên cạnh kiểm tra tay của Tử Minh, phát hiện không run mới thở phào nhẹ nhõm, tuy không run nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Tử Minh liếc mắt nhìn y liền hất tay ra:" Tôi mua cho cậu cái mới là được."
Hồ Khanh vò đầu hai cái:" Cậu có phải đàn ông không vậy? Tôi nói như vậy cậu còn không hiểu? Cậu biết trong điện thoại kia có bao nhiêu ảnh nữ thần của tôi không hả ?! Người khác muốn mua điện thoại này 10 vạn tôi cũng không bán."
Tử Minh không nói thì thôi, lúc mở miệng liền chọc trúng chỗ đau của người khác:" Người khác sẽ không mua điện thoại của cậu 10 vạn, điện thoại cậu đang sài mười mấy năm trước đã ngưng sản xuất còn là sản phẩm bị lỗi."
Tử Minh vừa nói xong liền lấy điện thoại của mình lên mà vuốt vuốt vài cái, còn cố tình để lộ ra mặt sau của điện thoại.
- Tôi trước giờ không thích sài điện thoại cho lắm, nhưng quà người khác tặng còn là một cặp nếu tôi không nhận thì không hay lắm, tôi thấy hãng này sài rất tốt, cậu nên căn nhắc đổi điện thoại đi.
Hồ Khanh giật giật khoé môi, muốn khoe cứ khoe đi, dù sao cẩu độc thân như y cũng không hiểu được cảm giác sài điện thoại đôi là gì.
Không ganh tị.
Hồ Khanh cầm điện thoại bị vỡ màn hình của mình lên mà vuốt vuốt vài cái còn áp mặt vào.
- Ba sẽ không đổi con đâu, con đừng hư, bây giờ con mà hư phụ kiện thay cho con cũng rất khó tiền đó bé Đen à. [ Do điện thoại ổng màu đen nên ổng đặt là bé Đen. ]
Hồ Khanh liếc mắt qua điện thoại của Tử Minh nước mắt liền muốn chảy ra.
Không dối mình được.
Y ganh tị chết mất, Hồ Khanh còn muốn cùng nữ thần trong lòng sài điện thoại cặp.
Tử Minh buông điện thoại xuống, lấy khăn giấy trên bàn lau bàn tay đã ướp đẫm mồ hôi, trên trán cũng có không ít.
Lúc nãy Tử Minh chỉ hận không thể mọc cánh bay đến chỗ Chu Mẫn, Hồ Khanh lướt weibo thấy bài báo người khác đăng, ở cao tốc A091 có tai nạn còn tắc đường một đoạn rất lâu là tai nạn giao thông bốn người phụ nữ trong xe đều tử vong tại chỗ trong đó có hai người bị văng khỏi xe, nguyên nhân tử vong là va chạm chẳng qua còn một chiếc xe ô tô khác lúc gây tai nạn xong liền lái chiếc ô tô chạy mất, biển số cũng là giả, cảnh sát chưa tra ra được, trong bốn người tử vong kia có một người là diễn viên đang trên đường đến thành phố B, cũng là thành phố Chu Mẫn sẽ đến phỏng vấn.
Bên dưới còn có ảnh hiện trường chẳng qua đã bị làm mờ lại, đoạn đường bị tắc cũng chụp lại, ba người kia đã xác nhận được danh tính còn một người là diễn viên vẫn còn đang tìm kiếm người nhà, giấy tờ tuỳ thân cảnh sát không tìm được, khuôn mặt ma sát với mặt đường nhìn không ra hình dạng gì nên trong quá trình xác nhận danh tính có chút khó khăn.
Phỏng chừng là lúc bị tông hai người kia đã bị văng khỏi xe, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng hai người kia là nhảy xuống, nhưng đường cao tốc cho dù mở cửa nhảy xuống cũng chưa chắc đã thoát được cảnh vị xe sau tông trúng.
Hồ Khanh kiểm tra lại một lần nữa bé Đen của mình chỉ bị vỡ hai đường trên màn hình mới yên tâm.
- Hết thời gian nghỉ ngơi, cậu đặt hai tay lên đây, sức nặng của cơ thể phải dồn vào vai với tay, chân cậu rất yếu không thể dồn lực vào nó được.
Hồ Khanh đẩy tới một cái khung tập đi bên dưới có 6 trụ còn có bánh xe như vậy sẽ dễ sử dụng hơn nhiều, chỉ cần nhích đi được vài bước Hồ Khanh sẽ cho Tử Minh ngủ giường đứng mỗi ngày 1 2 giây từ từ tăng lên phút rồi đến tiếng.
Như vậy có hiệu quả cao hơn.
Bên trong khung tập đi đồ cố định hai chân nếu ngã xuống cũng không sao, bên trong đều là đệm lót màu đỏ đô đụng bên này trúng bên kia cũng không đau hay bị bầm tím.
Hồ Khanh cũng đã cho người chuyển giường tập vật lý trị liệu vào, phòng này Tử Minh rất ít khi dùng tới bên trong chỉ để một cái bàn với ghế sô pha, trước cửa sổ chỉ đặt một cái bàn sách bên trên có chậu xương rồng đón ánh mắt trời, ngoài ra đều trống rỗng.
Đem giường tập kia vào cũng không chiếm bao nhiêu chỗ.
Chu Mẫn sạc điện thoại xong liền lấy ra chụp hai ba bức gửi sang cho Tử Minh.
Chu Mẫn:" Ảnh chụp lúc tuỳ hứng, tôi thấy đẹp như vậy không nỡ ngắm một mình nên gửi sang cho chú, chú tập trị liệu xong chưa? Bọn họ có làm chú đau hay không, nếu đau thì phải ráng chịu nha, cố lên ."
Bên kia gần một tiếng sau mới trả lời, Chu Mẫn ngồi trước tv vừa xem phim vừa cắn hạt dưa, thấy tin nhắn đến liền ngó qua một cái.
Thấy tên hiển thị là lão baby liền cầm lên mở khoá vào giao diện tin nhắn.
Bên kia Tử Minh chỉ gửi lại một tấm ảnh, là một con gấu trúc trắng đen hai mắt như bị người khác đánh, cả khuôn mặt đều đã hiện lên nếp nhăn.
Chu Mẫn đọc dòng chữ ở dưới liền cười ha hả một lúc lâu, cười xong liền ấn chụp lại đoạn tin nhắn này vào album ảnh.