Lúc này tại trung tâm thương mại XX, Doãn Đình Nghiêm và Du Nhiên đang ở quầy thu ngân thanh toán tiền hàng mà hai người họ vừa mua. Nhân viên ở đây cứ tấm tắc khen ngợi hai người là trai tài gái sắc rồi hiếm khi thấy người đàn ông nào chu đáo như Doãn Đình Nghiêm.
_ Bây giờ đàn ông vui vẻ đi dạo phố với vợ rất hiếm gặp, chồng cô thật sự rất tốt đấy.
_ Cô hiểu lầm rồi, anh ta chỉ là vệ sĩ thôi.
_ Vệ sĩ… đẹp trai như thế này ư?
Ở bên ngoài, Tô Nhi chứng kiến một cảnh mua đồ hạnh phúc như vậy, lại thấy Du Nhiên mua thêm chiếc xe nôi, cô ta đoán rằng Du Nhiên đang mang thai. Cô ta nghiến răng ken két, hận không thể xông lên trước mặt Du Nhiên ngay lúc này mà đánh cô…
(P/s: Ủa ở đâu ra kiểu ghen ngược vậy má 🥲)
Cô ta cùng Mạc Phong lên chiếc taxi gần đó vẫn đợi họ, cô ta ngồi trên xe mà không kiềm chế được sự tức giận của mình! Dựa vào đâu mà Lục Du Nhiên và Doãn Đình Nghiêm lại có thể hạnh phúc được như vậy còn cô ta thì phải chịu đựng cảnh giày vò trong đau khổ chứ.
_ Đâm họ đi. Mau đâm họ đi! Nhanh lên!
_ Nhi Nhi, bình tĩnh một chút!
_ Mạc Phong, anh đừng ngăn em, hôm nay em nhất định phải đâm chết đôi gian phu dâm phụ này!
(P/s: Má làm như người ta là chồng má vậy đó mà đòi..😀)
_ Nhi Nhi, em bình tĩnh, ở đây có camera. Nếu bị quay được thì phiền phức lắm đó.
_ Được, chúng ta xuống xe.
Cô ta đi đến đầu xe, hét lớn với người cầm lái:
_ Nhìn thấy hai người kia không? Tôi cho anh 3 triệu, mau đâm chết họ cho tôi!
Nói rồi, chiếc xe lao vút với tốc độ nhanh khủng khiếp về phía xe của Đình Nghiêm và Du Nhiên. Doãn Đình Nghiêm nhanh trí che chắn cho Du Nhiên, anh ôm cô vào lòng để tránh bị ảnh hưởng nhưng ngược lại người bị thương lại là anh. Du Nhiên run rẩy nhìn anh bị thương nhưng vẫn cố gắng ôm chặt cô bảo vệ cô khỏi chiếc xe bị đâm. Doãn Đình Nghiêm phát hiện ra chiếc xe bị cháy đen đang rò rỉ dầu ra bên ngoài, trước hết vẫn nên đưa Du Nhiên chỗ khác đã.
_ Ở đây rất nguy hiểm. Anh đưa em tới nơi an toàn trước.
Không lâu sau, chiếc xe vốn đã cháy đen thui nổ tung một tiếng “Đoàng” giữa không gian tĩnh mịch. Tô Nhi bên ngoài nhìn vào nhếch mép đắc ý:
_ Kiểu này Doãn Đình Nghiêm và Du Nhiên không chết cũng tàn tật!
_ Được rồi Nhi Nhi, chúng ta đi thôi nếu để bị phát hiện thì sẽ phiền phức lắm đấy.
Cũng may khi nãy, Doãn Đình Nghiêm đã nhanh chóng đưa Du Nhiên ra khỏi chỗ đó nếu không anh cũng không tưởng tượng được hình ảnh lúc đó sẽ như thế nào nữa! Mặc dù bị thương nhưng Doãn Đình Nghiêm vẫn giữ nguyên tư thế ôm chắc eo Du Nhiên, giữ thăng bằng giúp cô.
_ Bây giờ anh sẽ gọi điện cho Lục Thiên phái người đến đón em, anh đi điều tra người đứng sau vụ tai nạn này đã!
_ Nhưng người anh đang bị thương kìa.
_ Em đấy.. không cần lo cho anh, chỉ là vết thương nhỏ thôi, hiện giờ em cảm thấy thế nào? Vẫn ổn chứ?
Khi Du Nhiên chuẩn bị lên tiếng nói “Không sao” thì đột nhiên bụng cô nhói lên một cơn đau, điều đầu tiên cô quan tâm đến chính là đứa bé, anh phát giác ra nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Doãn Đình Nghiêm đang ngồi thất thần trước phòng cấp cứu thì Lục Thiên cũng vừa tới, anh cứ thẳng thế xông đến nắm lấy cổ áo đẫm thấm một chút máu của Doãn Đình Nghiêm mà túm lấy.
_ Mẹ kiếp, Doãn Đình Nghiêm, đây là cách cậu bảo vệ em gái tôi đấy à?
_ Đậu má! Lục Ôn Đình! Dám làm hại em gái tôi, ông đây sẽ làm cho ông thân bại danh liệt.
_ Có thể chuyện này không phải do Lục Ôn Đình làm đâu.
Quả thực, lúc xe sắp phát nổ, Doãn Đình Nghiêm ngó nghiêng xung quanh bất giác thấy thấp thoáng bóng dáng của Tô Nhi nên anh mới chắc chắn Lục Ôn Đình không có gan làm chuyện này!
_ Chuyện này có liên quan đến Tô Nhi, anh cứ yên tâm, tôi sẽ xử lí thoả đáng.
_ Ha… xử lí? Đừng tưởng tôi không biết trong nước cậu đã dung túng cho ả Tô Nhi kia thế nào mới khiến em gái tôi ra nông nỗi này!
_ Tôi sẽ không thiên vị Tô Nhi, nếu việc này thật sự do cô ta làm, tôi sẽ tống cô ta vào tù.
Đúng lúc này, phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ nhanh chóng kéo xe đẩy Du Nhiên ra ngoài nói rõ tình hình.
_ Bệnh nhân động thai dẫn tới thai nhi không ổn định, có thể có nguy cơ bị sảy thai… nên…
Ở trong phòng bệnh, Lục Thiên đã làm xong thủ tục nhập viện cho Du Nhiên nên thong thả bước vào, nhưng khi nhìn thấy Doãn Đình Nghiêm trước mặt đang chi chít vết thương lớn nhỏ, máu chảy tùm lùm liền đến bắt anh đi xử lí vết thương.
_ Mau đi xử lí vết thương ở trên người đi, tôi không muốn tẹo nữa Du Nhiên tỉnh dậy bị vết thương của cậu làm cho nó sợ đâu!
_ Được.. giao Du Nhiên cho anh!
_ Cút cút cút.. tôi biết cách phải chăm sóc em gái mình như nào.
Ra đến ngoài phòng bệnh, Doãn Đình Nghiêm nhanh chóng liên hệ với Ella điều tra truy vết tung tích của Tô Nhi ở nước Y, nhanh nhất có thể và đặc biệt là đưa đến trước mặt anh sớm nhất.
____________
Khu ổ chuột nước Y
Tô Nhi và Mạc Phong sau khi làm xong việc, đủng đỉnh đi vào khu ổ chuột mà Lục Ôn Đình đang trốn, ông ta thấy hai người “an toàn” trở về thì bắt đầu la liếm.
_ Ôi, vui vẻ như thế, chắc là Doãn Đình Nghiêm và Du Nhiên đã bị cô Tô đây xử đẹp rồi đúng không? Chúc mừng cô Tô!
_ Cũng tạm thôi.
_ Vậy có phải bây giờ nên giúp tôi xử lí việc của tôi rồi không? Tôi không thể ở mãi nơi bẩn thỉu này được.
_ Ừm… Mạc Phong đã đi liên hệ người rồi, rất nhanh các người có thể thoát thôi.
Đúng lúc này, có người hớt hải chạy vào báo tin đám chó săn kia đã tìm ra được nơi này, đã đuổi tới đây rồi. Ông ta liền tưởng Tô Nhi tính kế ông ta quay ngoắt sang nghiến răng chất vấn: “Con đàn bà thối tha, cô chơi tôi”.
Nhìn thấy đám người kia lũ lượt đi vào làm cả Lục Ôn Đình, Tô Nhi và Mạc Phong đều lo lắng. Mạc Phong thèm để tâm đến Lục Ôn Đình vẫn còn chửi bới kia, một tay kéo thẳng Tô Nhi ra bên ngoài.
Phía bên ngoài, khi ba người họ đang hối hả tìm chỗ trốn thì bất ngờ có một chiếc xe chặn ngang đường trực tiếp cứu họ đi.
_ Ông chủ, mau lên xe!
_ Là người của Doãn Đình Nghiêm.
_ Lẽ nào anh ta đã phát hiện ra chúng ta sao?
_ Đừng lo, có anh đây!
_ Hừ! Vốn biết hai người không đáng tin như vậy, tôi đã không hợp tác với hai người mà.
_ Còn không phải do năng lực của ông yếu kém sao? Nếu không… có cần tôi phải đến đây một chuyến không chứ! Tô Nhi mỉa mai.
_ Thôi được rồi, bây giờ cãi nhau thì có tác dụng gì chứ, nên tìm cách đi khỏi đây đã! Mạc Phong hối thúc.
____________
Bệnh viện
Ella báo tin người đã chạy thoát khiến Doãn Đình Nghiêm nhíu mày khó chịu.
_ Cậu chủ, người đã chạy thoát rồi.
_ Chỉ có một người phụ nữ mà cũng không bắt được.
_ Tô Nhi không chỉ đi một mình, cô ta đi cùng Mạc Phong và Khúc Ôn Đình.
_ Quả nhiên Tô Nhi biết cách tìm chỗ dựa, lấy Mạc Phong ra làm lá chắn. Phái người tiếp tục theo dõi họ, sau đó chuẩn bị cho tôi một chuyên cơ riêng.
_ Vâng, đã rõ
Lục Thiên nói vọng ra:
_ Xử lia thế nào rồi?
_ Người chạy mất rồi
_ Vô dụng
_ Tô Nhi và Lục Ôn Đình cùng một giuộc còn có Mạc Phong chống đỡ. Không thể coi thường được.
_ Nhân tiện đây tôi muốn bàn với anh một chuyện, tôi muốn đưa Du Nhiên về nước dưỡng thai, dù sao đây cũng là nước ngoài, thế lực của Doãn thị không nằm ở đây, lại đối đầu với kẻ điên, tôi không yên tâm để Du Nhiên ở đây!
_ Được, đợi Du Nhiên ổn định thì sẽ sắp xếp cho con bé về nước.
____________
Tại bến cảng
Mạc Phong, Lục Ôn Đình cùng Tô Nhi đang ở đây, vì họ đang bị người của Doãn Đình Nghiêm lùng sục khắp nước Y nên bây giờ họ chỉ còn cách chốn chui chốn lủi, đột nhập vào kho vận chuyển hàng để trốn thoát về nước.
_ Mạc Phong, lẽ nào chúng ta phải ngồi loại thuyền này rời khỏi ư?
_ Ngoan, bây giờ Doãn Đình Nghiêm đang lùng sục tìm kiếm chúng ta khắp nơi, nếu xuất cảnh bình thường thì sẽ bị phát hiện ngay.
_ Hừ, đã là lúc nào rồi, đừng lắm lời nữa.
Đúng lúc này, thuộc hạ của Doãn Đình Nghiêm xuất hiện thao túng ba người họ, họ sợ hãi, hoảng hốt mà cố gắng chạy đi. Bất ngờ, Tô Nhi trượt chân ngã xuống, cầu cứu Mạc Phong nhưng đã bị Lục Ôn Đình chặn lại, việc ông ta quan tâm lúc này là phải chạy thoát khỏi đây đã.
_ Cậu điên rồi, quay lại thì đến cậu cũng bị bắt đấy! Chúng ta rời khỏi trước rồi nghĩ cách cứu cô ta sau!